Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một ngày xui xẻo, nghĩa là cả ngày hôm đó gặp toàn những chuyện xui xẻo.
Càng lúc cơn đau đầu càng tệ hơn, tôi loạng choạng ra khỏi tiệm bánh donut. Trời mưa to gấp bốn lần ban nãy, nhưng tôi đã quăng cây dù lại khi "bắt cóc" Hiroka mất rồi.
Không còn cách nào khác, tôi đành kéo mũ áo khoác lên che đầu và bước trên con phố đêm lạnh tới tận xương tủy.
Nước mưa khiến mặt đường nhựa ướt đẫm như đang chìm trong rượu vang đỏ, ánh đèn neon rực rỡ trải xuống trông thật trang hoàng.
Từng nhóm người đang bơi giữa dòng sông rượu vang.
Các cặp đôi che chung dù vô cùng thắm thiết.
Những người làm thêm phát bịch khăn giấy quảng cáo xuất hiện ở mọi góc đường.
Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng xe điện hoà trong tiếng gọi khách của nhân viên các tiệm.
Khi trong người không khỏe, những tiếng cười nói ồn ã sẽ khiến tâm trạng ta cực kỳ khó chịu. Đôi chân tôi vô thức đi tìm một chốn vắng vẻ, yên ắng. Tôi băng qua những con hẻm nhỏ, những bãi đất trống, qua nhà ga và đến trước một công viên nhỏ.
Đây là công viên bỏ hoang, trông rất tiêu điều, chỉ có một bập bênh và một cây cầu trượt. Đầu óc đã trống rỗng, không chút do dự, tôi ngồi ngay xuống băng ghế sắt tróc sơn hoen gỉ.
Người tôi run lên bần bật. Vừa thả lỏng cơ thể, trong phút chốc, cơn đau đầu, cảm giác ớn lạnh và buồn nôn đồng loạt ập đến tấn công. Giữa cơn mưa nặng hạt, tôi gắng gượng ngồi thật vững, giữ cân bằng tấm thân đang muốn vỡ nát vì thất vọng khủng khiếp, thử suy nghĩ mình sẽ làm gì ở nơi này. Ngẫm lại, nếu bây giờ được ở cùng Hiroka trên chiếc giường ấm áp, chỉ có hai người... Tại sao đến lúc này rồi mà còn nghĩ như thế? Tôi chợt muốn khóc. Để bớt chạnh lòng, tôi liền mường tượng ra cảnh trên giường cùng Hiroka, nhưng người nam không phải là tôi mà là lão già kia... Thế là tôi khóc thật.
"Chẳng phải cậu nói mình không yếu đuối như Makoto sao?"
Cơn mưa trên đầu đột ngột ngưng lại. Tôi ngước lên. Cây dù xếp của Purapura không biết xuất hiện từ khi nào, khiến trước mắt tôi là một màn trắng xóa.
"Makoto chỉ bám theo hai người đó, còn tôi thì chen vào giữa họ. Vết thương của tôi sâu hơn." Tối thiểu não đáp
Purapura nói bằng chất giọng ẻo lả.
"Đang hối hận vì không mua lại Kuwabara Hiroka phải không?"
"Dĩ nhiên là tôi đang hối hận rồi. Biết vậy tôi đã mua ngay từ đầu."
"Thế nhưng, nếu dùng tiền để ngủ với cô ấy thì sau này, cậu sẽ càng hối hận hơn."
"Tôi cũng biết điều đó."
"Thông minh đấy, chàng trai."
Purapura cười, miệng ngoác đến tận mang tai, khoe cả hàm răng trắng bóng.
"Trước mắt, cậu đã thắng được cám dỗ rồi. Cư xử đúng đó."
"Cảm ơn."

  Tôi cũng nhe răng cười trả.
"Nhưng chẳng để làm gì. Ý tôi là, tôi không hẳn là người khôn ngoan. Tôi chẳng muốn thắng thua gì cả. Cũng chẳng cần được ai đó khen và trưng ra bộ mặt 'tôi biết hết' như thế này."
Một cơn lạnh điếng người chạy dọc sống lưng, tôi co ro vòng tay ôm lấy thân mình.
"Dù tôi đã chủ động nắm lấy tay Hiroka kéo cô chạy trốn, cuối cùng cũng chẳng dẫn đến đâu. Vấn đề là ở đây. Tôi không ngủ với Hiroka mà cũng chẳng đuổi theo cô ấy, thật ra không phải do tôi khôn ngoan, mà do tôi nhu nhược."
Nghe giọng nói khô khốc ấy, Purapura xoa xoa lưng tôi.
"Bất kể khôn ngoan hay nhu nhược, nó cũng đã giúp cậu. Thứ nhất, cậu chưa đầy mười lăm tuổi, còn quá sớm để nghĩ đến việc cứu ai đó. Một người muốn đi phía này mà lại bắt người ta phải đi theo phía khác, ngay cả sếp cũng khó lòng làm được.
"Chỉ thế mà cũng không làm được sao? Hay bây giờ cậu chuyển Hiroka về nhà đi."

"Xin lỗi nhé, tôi là thiên sứ chứ không có siêu năng lực."
"Hả? Vậy ra người có siêu năng lực còn giỏi hơn cả thiên sứ cơ à!"
"Tôi không biết, cậu lèm bèm ít thôi."
Purapura kết thúc câu chuyện một cách khó hiểu.
"Mà này, nhiệm vụ của tôi chỉ là hướng dẫn và giải thích cho cậu, không kiêm luôn việc vận chuyển đâu nhé. Như bây giờ chẳng hạn, cậu đang bị sốt cao và còn lạc đường, tôi sẽ chỉ cho cậu đường về, còn chuyện đứng lên và bước đi thì cậu phải tự làm thôi."
Vừa nghe Purapura nhắc đến hai chữ "sốt cao", tôi lập tức cảm nhận được từng cơn ớn lạnh, càng lúc càng thấy khổ sở.
Tôi chẳng còn chút sức lực nào để đi bộ về nhà Makoto nữa, mà cho dù chưa kiệt sức, tôi cũng không muốn trở về. Tiếng khóc nức nở của mẹ khi tôi bỏ đi vẫn còn văng vẳng bên tai. Tôi không thể trở về được nữa.
"Tôi hỏi một câu nhé?" Tôi chậm chạp ngước nhìn Purapura. "Tôi có thể từ bỏ nhiệm vụ tái thử thách này không?"
"Mới một tháng rưỡi mà đã muốn từ bỏ? Cậu thử nhớ lại đi. Ngay từ đầu, cậu đã muốn rút lui khỏi nhiệm vụ tái thử thách nhưng có được chấp nhận đâu. Việc từ bỏ giữa chừng cũng vậy. Sức mạnh của phiên xổ số là tuyệt đối."
"Vậy, nếu tôi cứ mất động lực như thế này mãi, và không thể nào nhớ được tội lỗi ở kiếp trước thì sao? Tôi sẽ vĩnh viễn là Kobayashi Makoto à?"
"Tạm thời thì có thời hạn. Một năm là mức chuẩn."
"Mức chuẩn là sao?"
"Là tùy vào từng trường hợp. Thế giới này, nếu có người chậm chập ù lì thì cũng có người nhanh nhẹn lanh trí mà."
"Phân chia bằng cách nào được nhỉ?"

"Ở trên kia chúng tôi đánh giá thế nào thì sếp cũng dựa theo đó mà phân chia hạ giới thôi."

  "Ra là vậy." Tôi đột nhiên vỡ lẽ. "Sau này khi kỳ hạn kết thúc, tôi sẽ ra sao?"
Purapura nghiêm mặt lại.
"Nếu hết thời gian mà chưa hoàn thành thì nhiệm vụ tái thử thách coi như thất bại. Cậu vĩnh viễn không thể quay lại vòng luân hồi, cũng đồng nghĩa với việc không thể tái sinh."
"Linh hồn của tôi thì sao?"
"Linh hồn của cậu sẽ thoát ra khỏi cơ thể Makoto và biến mất."
"Biến mất..."
"Đúng rồi, và thế là ."
"Xì..."
Tôi hình dung ra một linh hồn nhỏ xíu vỡ tan giống bọt khí trong ly soda.
Có gì đáng buồn đâu? Tôi tưởng tượng ngay được một quang cảnh tuyệt vời trước mắt.
"Thế nhưng, nếu như vậy..." Tôi vội hỏi một điều đã băn khoăn từ lâu, "Nếu linh hồn tôi rời khỏi cơ thể Kobayashi Makoto thì cậu ta sẽ thế nào?"
Purapura thản nhiên đáp.
"Khi kinh hồn cậu biến mất, cơ thể của Kobayashi Makoto cũng ngừng hoạt động. Trái tim cậu ta sẽ ngừng đập. Đáng lý ra, cái thân xác này phải chết từ lâu rồi."
Tôi tự ngắm nghía cơ thể lạnh ngắt của Kobayashi Makoto với những suy nghĩ phức tạp.
Không có gì thay đổi, vẫn tầm thường đến mức đáng thương khiến tôi - kẻ đang mượn tạm thân xác tự thấy tội nghiệp cho chính mình. Sinh mạng này chẳng tồn tại được bao lâu nữa.
Bỗng dưng, tôi cũng thấy tội nghiệp Makoto.
Cuộc đời tăm tối.
Cứ như vậy mà chết đi...
Chuyện của Hiroka. Chuyện của cha và mẹ, thêm cả ông anh trai xấu bụng. Thấp bé, cô độc trong trường học. Tôi không rõ trong tất cả những nguyên nhân ấy, điều nào đã đẩy Makoto vào đường cùng, nhưng chuyện này nối tiếp chuyện kia, càng lúc càng trở nên nặng nề. Gánh nặng tích tụ trên lưng dần dà nặng đến mức cậu ta không thể bước thêm một bước nào nữa.
Những hạt mưa rơi tí tách trên đầu tôi, lăn xuống má rồi trượt xuống cổ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lần đầu tiên trong cuộc đời sống tạm này, tôi cầu nguyện cho Makoto.
Kết thúc giây phút mặc niệm, tôi quay sang bảo Purapura.
"Tôi hỏi xong rồi. Hôm nay tôi cũng không cần cậu hướng dẫn nữa, vì dù sao tôi cũng không về nhà. Cậu có thể để tôi một mình không?"
Mưa ngớt dần. Tôi định nằm trên băng ghế ngủ luôn.
"Ngủ ngoài đường trong mưa lạnh? Cậu có điên không?"
Purapura phản đối nhưng tôi không nghe.
"Không thể bắt một người đang muốn đi hướng này phải đi hướng khác, chính cậu vừa nói như thế còn gì."

Tối nay, tôi cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, đến mức bất cần. Cuối cùng Purapura đành bỏ cuộc, biến mất sau khi để lại cho tôi cây dù của cậu ta cùng một câu dự báo vô cùng độc địa.

  "Được, cứ chờ xem, tính đến thời điểm này, ngày hôm nay của cậu vẫn còn ngọt ngào chán. Một ngày xui xẻo là phải xui xẻo tới tận tích tắc cuối cùng. Dù không muốn về nhà thì cậu cũng nên tránh xa công viên ra."
Thế nhưng trong ý thức mơ hồ của tôi, chẳng còn gì tồi tệ hơn được nữa. Bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Purapura, tôi cứ thế ngả xuống băng ghế và thiếp đi.
Một ngày xui xẻo sẽ xui xẻo tới tận tích tắc cuối cùng.
Đến nửa đêm, tôi mới hoàn toàn thấm thía câu nói đó.
Tôi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác đau điếng như thể bị ai cầm cán dù nện vào đầu.
Cuối cùng là đau đầu, nhưng không phải nhức nhối ê ẩm như ban nãy. Cơn đau khủng khiếp này vô cùng khác thường, không xuất phát từ hộp sọ mà cảm tưởng như da đầu bị xé toạc ra ấy.
Sao thế...
Tôi mở đôi mắt mờ đục, sửng sốt nhận ra mình đang bị đánh thật.
Công viên tối om, không có lấy một bóng đèn đường.
Mưa đã tạnh từ lúc nào. Nước mưa không rơi xuống người tôi nữa, thay vào đó là những ánh mắt đang nhìn chòng chọc.
Vài bóng người vây quanh băng ghế, hau háu quan sát con mồi, một kẻ trong số chúng thọc tay vào túi áo khoác của tôi...
Ôi không, ví tiền.
Tôi bắt đầu chống cự, thế là bị thoi một cú trời giáng vào mạng sườn.
"Hự."
Xong. Ví tiền đã ra đi.
Trong lúc tôi ôm bụng rên rỉ, một bàn tay to tướng đã túm lấy ngực áo và nhấc bổng tôi lên.
Chát! Chát! Chát!
Lần này là một trận tát liên hồi. Má tôi bỏng rát, một cơn choáng váng chạy thẳng vào cái đầu còn đang mơ màng. Chết tiệt thật, quá nhiều đau đớn cho một ngày rồi đấy.
Chúng ném tôi xuống và kéo lê trên mặt đất, thi nhau đá, đạp vào mặt, tứ chi và cả cái lưng dính bê bết đất bùn của tôi. Tôi gào lên mỗi khi có một cú đá giáng xuống người, cố gắng nhúc nhích những đầu ngón tay tê rần. Như để chốt hạ, một tên ngồi huỵch xuống lưng làm tôi đau đớn phun cả nước bọt ra ngoài, trong khoảnh khắc đó, chúng nắm chặt lấy cẳng chân tôi. Thứ gì đó tuột qua những đầu ngón chân, hai bàn chân bỗng chốc nhẹ tênh... Cái quái gì?
"Aaaaaaa."
Sực nhớ ra, tôi quên hết đau đớn và gào lên.
"Trả giày đây..."
Tôi không biết vì sao mình lại hốt hoảng đến mức ấy. Tôi cũng không biết chút sức tàn này từ đâu mà ra. Tôi chỉ biết rằng, trong những giây phút tiếp theo, tôi gắng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi tay chúng.
"Giày của tôi, trả lại đây. Trả lại đây."
Đáp lại là những tràng cười hô hố và một cái cùi trỏ thúc mạnh vào người khiến tôi lại ngã lăn ra. Cằm tôi bị đánh liên tiếp, khi đưa tay lên ôm, dòng máu nóng hổi nhuộm đỏ cả lòng bàn tay.
"Trả lại đây."

Cả khoang miệng tanh nồng vị máu.
Bùn đất bê bết khắp người nhưng tôi vẫn cố sức chồm lên, cố sức chống trả không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị bọn chúng cười nhạo và đánh đến khi nằm rạp xuống đất. Trả lại đây, trả giày lại đây. Đôi giày thể thao của tôi. Trả đây, trả lại đây. Những câu tôi muốn thét lên chỉ thều thào thoát ra như tiếng rên rỉ của một con thú bị thương, rốt cuộc, tôi bật khóc. Thật đáng hổ thẹn!
Đôi giày yêu thích nhất của tôi, đôi giày mà tôi đã rút tiền tiết kiệm của Makoto ra mua để có thêm chút tự tin với cơ thể mình. Tôi đã yêu quý nó biết bao, vậy mà... Trên đời này cũng có những đôi giày trị giá 100.000 hay 200.000 cơ mà, tại sao cứ phải lấy đôi giày chỉ có 28.000 yên của tôi?
"Mày keo kiệt quá đấy."
Sau tiếng la mắng, cán dù lại quật xuống đỉnh đầu tôi lần nữa.
Thế giới xung quanh lập tức méo mó chao đảo, và tôi rơi tõm vào cái không gian biến dạng ấy.
"Ê."
Tiếng nói vang vang vọng vào tai ngay trước khi đầu óc tôi chìm trong mê sảng.
"Tụi mày đang làm cái gì vậy? Dừng lại ngay!"
Đó là một giọng nam không rõ từ phía nào.
"Cảnh sát đến."
Có tiếng chân dồn dập tới gần và cả những tiếng chân đang vội vã lao đi mọi hướng.
Đám người vây quanh đã biến mất, chỉ còn ai đó đang nhẹ nhàng lay vai tôi.
"Ê, Makoto... Có sao không?"
A... a... phải rồi. Giọng của Mitsuru...
"Đôi giày..."
Người này đã cứu tôi. Sức cùng lực kiệt, ấy vậy mà tôi vẫn cố gắng thều thào.
"Giày... giày của tôi... giày..."
Tôi mơ màng lặp đi lặp lại, có gì đó dâng lên nơi cuống họng. Toàn thân rã rời, vẫn nằm nguyên trên lớp bùn đất lạnh tê tái, tôi bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Mitsuru vừa làu bàu vừa xoa lưng cho tôi.

Dạ dày trống rỗng rồi, tôi càng thấy lạnh hơn, cuối cùng lăn ra bất tỉnh nhân sự...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net