Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chuyến tàu đêm lắc lư.
Tuyết nhảy múa bên ngoài cửa sổ.
Tiếng sóng biển đập vỗ ầm ầm.
Làn da trắng muốt của Hiroka.
Đây là một cơn ác mộng. Tôi biết mình đang gặp ác mộng.
Tôi và Hiroka - hai chúng tôi đang ở trên một chuyến tàu đêm, hình như tàu đang chạy.
"Như trong phim ấy nhỉ, thật thú vị!" Hiroka cười vui vẻ. Chúng tôi thân thiết ngồi sát bên nhau. Thế nhưng ngay cả trong mơ, niềm hạnh phúc này cũng bị tước đoạt một cách tội nghiệp.
Khi con tàu dừng ở ga cuối, một người đàn ông trung niên bình thường đang đứng chờ chúng tôi. Thái độ của Hiroka thay đổi ngay lập tức.
"Hiroka phải đi với người này thôi."
"Vì sao?"
"Vì Makoto đi chân đất."
Tôi giật mình nhìn xuống chân, quả thật tôi đang đi chân đất. Đôi giày thể thao 28.000 yên đã không cánh mà bay.
Tôi kinh ngạc đứng như trời trồng, nhìn lão kia dẫn Hiroka đi mất.
Sân ga vắng lạnh.
Tuyết phủ tầng tầng trên những thanh đường ray.
Quang cảnh xung quanh bỗng biến đổi, tôi nhận ra mình lại đang ngồi lắc lư trên tàu đêm.
Tuy chẳng có vị khách nào, nhân viên vẫn đến soát vé.
"Xin cho em vé tàu."
Khi tôi chìa vé, nhân viên liền nghiêng đầu.
"Đây là vé tàu của Kobayashi Makoto trước kia mà. Xin hãy đưa vé tàu của Kobayashi Makoto hiện tại."
"Khác nhau sao?"
"Khác chứ. Không ai nhận ra nhưng tôi biết điều đó."
Tôi ngước lên. Nhân viên soát vé chính là Sano Shoko.
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy. Bên ngoài cửa sổ, mẹ của Makoto đang khiêu vũ điệu flamenco với thầy giáo dạy nhảy.
Đây là đâu?
Thế giới quỷ quái nào thế này?
Càng lúc tôi càng mất phương hướng. Đây rõ ràng là một giấc mơ, nhưng tìm kiếm bao lâu đi chăng nữa cũng không thấy đường về thực tại. Chẳng có lối thoát nào trong không gian kỳ quái này cả.
Đúng lúc ấy, tôi bỗng nghe tiếng ai đấy đang hát một khúc enka.
Một giọng nam trầm trầm khẽ ngân nga. Khúc nhạc thật buồn từ một xứ sở xa xôi. Ai vậy nhỉ? Ai đã hát một khúc ca buồn đến thế trước một vũ điệu flamenco sôi nổi?
Khi mở mắt, tôi bắt gặp gương mặt người cha đang say sưa với giọng hát của chính mình.
Gia đình Kobayashi trong hiện thực dần dần được tái hiện từ giấc mơ. Tôi nằm trên giường, trong phòng của Makoto, xung quanh lờ mờ tối, cha ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn gương mặt tôi chìm trong giấc ngủ. Khi bốn mắt giao nhau, ông bật người ra sau "A" lên một tiếng, và ngượng ngùng rời khỏi phòng.

   ... Một người cha hát enka ở đầu giường bệnh của đứa con trai?
Trong một thoáng, tôi đã cảm thấy mình vẫn còn lang thang trong giấc mơ siêu thực kia, nhưng một lần sau thấy cha trở lại, cầm theo đuốc, thì có vẻ không phải là mơ nữa. Tôi muốn hỏi tại sao cha lại hát khúc nhạc đó, nhưng họng đau muốn nứt, không cất nổi lời.
Không chỉ cổ họng mà ý thức đang dần khôi phục cũng kéo theo những cơn đau ê ẩm râm ran khắp người, thêm nữa còn lạnh kinh khủng.
Sau này tôi mới biết, đêm hôm ấy, Mitsuru đã gọi cảnh sát và đưa tôi đến viện cấp cứu, đợi sơ cứu vết thương và kiểm tra tỉ mỉ phần đầu chảy máu xong, cha mẹ đón tôi về nhà. Hình như tôi mê man tới hai mươi tiếng đồng hồ, và thức dậy vì khúc hát của cha. Tôi vẫn sốt và dạ dày còn nôn nao, đến mức mấy viên thuốc cảm vừa uống vào là lại lập tức nôn ra.
Những cơn đau đầu và ớn lạnh tiếp tục quấy nhiễu tôi trong nhiều ngày. Tôi quay lại cuộc sống nằm liệt trên giường, hầu như chỉ ngủ.
Bệnh tình mãi chưa thuyên giảm. Dù đã hai ngày trôi qua nhưng dạ dày tôi vẫn tống khứ bất cứ thứ gì nuốt vào, chưa kể cảm giác nhức nhối toàn thân bắt nguồn từ những vết thương đang mưng mủ. Phần đầu bị đánh đập dã man cũng sưng vù lên, trí óc luôn luôn quay cuồng như thể có đàn ong bay xung quanh.
Sang đến ngày thứ ba, nhờ những viên thuốc cuối cùng cũng chịu trôi qua cổ họng mà bệnh cảm của tôi dần thuyên giảm. Tôi bắt đầu ngoan ngoãn ăn cháo mẹ nấu dù trong lòng không muốn tí nào. Tức chết đi được, những lúc nguy cấp lại phải để bà ta chăm sóc. Như để bù đắp tội của mình, mẹ rất chú ý thay khăn lạnh chườm trán cho tôi, dù tôi nhất quyết không thèm nhìn mặt bà. Và trong ba ngày này, tôi cũng hiểu rằng kế hoạch qua đêm trong công viên bỏ hoang đúng là cực kỳ ngu ngốc.
Khu vực đó là nơi trị an không tốt, liên tục xảy ra các vụ đe dọa, cướp bóc và hành hung.
"Mày biết rõ như thế kia mà?"
Tối hôm ấy, khi đụng nhau ở cầu thang, Mitsuru túm lấy ngực áo tôi.
"Mày cố tình ra công viên phải không? Mày muốn chết đến thế kia à? Vậy thì mau chết quách đi. Không có mày, cái nhà này sẽ sáng sủa hơn một chút đấy. Đừng có mà thất bại nữa nhé."
Anh ta ghét tôi nhường này cơ à?
Vì Mitsuru đã cứu tôi, nên tôi không cãi cự câu nào.
Ngày xảy ra chuyện, thấy tôi không về nhà, mẹ rất lo lắng nên đã nhờ Mitsuru cùng đi tìm tôi. Mitsuru tập trung tìm kiếm ở những khu vực nguy hiểm, và nếu không phát hiện kịp thời, có lẽ tình hình đã nghiêm trọng hơn nhiều.
Đến ngày thứ tư thì tôi không còn sốt quá cao, ăn được một chút cơm. Cục sưng ở trán cũng đã xẹp bớt, thay vào đó, những vết bầm xấu xí bắt đầu hiện lên.

Buổi sáng, có hai viên cảnh sát đến lấy lời khai của tôi, cứ như chỉ chực chờ tôi hồi phục để đến vậy. Ngay tối tôi bị hành hung, mẹ đã gửi đơn bị hại. Tôi nhớ gì kể nấy, hai viên cảnh sát thì ngồi ghi chép tỉ mỉ nhưng có lẽ việc điều tra sẽ chẳng suôn sẻ hơn được là bao vì tôi đâu có kí ức nào về hình dáng đám côn đồ đó.

   "Học sinh cấp hai và đôi giày thể thao 28.000 yên à?"
"Tôi chịu."
Hai viên cảnh sát liên tục lắc đầu và ra về.
Hai ông chú này làm sao hiểu được giá trị của nó? Tuy thầm trách họ nhưng chính bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại lưu luyến đôi giày như vậy, đến mức cố giành giật lại nó bất chấp bị đánh đập dã man.
Sang ngày thứ năm, cơ thể gần như hoàn toàn hồi phục, đi đứng cử động cũng thoải mái hơn. Mấy ngày qua, những hành động này là quá xa xỉ, tôi toàn đau khổ nằm bẹp dí trên giường.
Khi đã phát chán với cuộc sống bệnh nhân thì chiều hôm ấy, vị khách đầu tiên đã đến thăm tôi.
"Makoto, có bạn đến thăm này." Giọng mẹ vọng đến từ bên ngoài cánh cửa.
Ngay tức thì, tay nắm cửa kêu cạch một tiếng.
Tôi kinh hoàng nhận ra người vừa xuất hiện là con bé Sano Shoko.
Kẻ thù đáng ghét khiến cho chỉ số khó chịu của tôi vọt lên mức cao nhất. Tệ hơn nữa, tôi đang trong bộ dạng cực kỳ thảm hại với bộ pijama trên người và tóc mái bờm xờm không vuốt keo, suốt mấy ngày liền không tắm nên cơ thể hẳn đã bốc mùi. Và tệ nhất, trong tình trạng thế này, tôi chẳng lấy đâu ra sức lực để ăn miếng trả miếng với Shoko.
"Lâu rồi không gặp, cậu khỏe không?"
Dù Shoko có nở nụ cười ngây thơ và thản nhiên thế nào, tôi cũng không thể mở miệng cười đáp lại.
"Làm sao mà khỏe được."
Vẫn nằm nguyên trên giường, tôi cáu kỉnh đáp.
"Nếu định đến, cậu nên gọi điện trước mới phải..."
"A," Shoko mở to mắt thốt lên, "phải rồi, điện thoại."
"... Là người văn minh cơ mà."
"Ừm, xin lỗi."
Tôi bối rối trước vẻ hiền lành đến khó tin của Shoko.
Nhìn nó vẫn đứng quanh quẩn ở cửa ra vào, trên người mặc nguyên chiếc áo khoác nỉ bên ngoài bộ đồng phục thủy thủ, tôi bất đắc dĩ chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn học.
"Cậu ngồi đi."
Và hối hận ngay lập tức.
"Ừm," Shoko nhẹ nhõm ngồi xuống, quay ngoắt về thái độ như mọi khi, có nghĩa là nó bắt đầu "mở máy" huyên thuyên không dứt, cứ như một con ve chỉ được sống trong vòng bảy ngày.
"Tôi đã hỏi thầy Sawada. Cậu bị tấn công ở công viên phải không? Kinh khủng thật đấy... À này, có đau không? Có vẻ đau. Đau thật đấy nhỉ? Chắc là đau kinh lắm."
"Ừm."
"Cậu bị mất cả ví phải không? Có lẽ là bọn học sinh cấp ba rồi. Gần đây nhiều vụ tương tự lắm. Cậu đã báo cảnh sát chưa?"
"Ừm."

"Cậu phải báo đi, cha của tôi ấy, từng đánh rơi cái ví có mỗi 50.000 yên, thế mà báo cảnh sát là tìm được đấy. Sau ba tuần là tìm ra, thấy hay không?"

   "Ừm."
"Vì còn cơ hội tìm thấy nên đừng bỏ cuộc nhé, cậu phải báo cảnh sát đàng hoàng vào. Cho đến phút cuối vẫn phải hi vọng..."
"50.000 yên kia thế nào?"
"Không còn trong vị nữa, nhưng..."
"..."
"..."
"Về đi."
Nghe tôi giục, Shoko chỉ hơi nhúc nhích.
"Không, tôi còn chưa nói chuyện mà."
"Chuyện?"
Shoko ngập ngừng rồi khẽ gật đầu. Hôm nay nó như biến thành một người khác vậy.
Một sự im lặng ngột ngạt. Nhiệt độ của lò sưởi dường như càng lúc càng tăng. Sau cùng, Shoko đứng dậy khỏi ghế, tôi đang mừng rơn thì nó chỉnh trang vạt váy rồi lại ngồi xuống.
"Vào cái đêm Kobayashi bị tấn công ấy, có một người bạn nói rằng đã bắt gặp Kobayashi ở gần nhà ga."
Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào gương mặt của Shoko.
"Ở đâu?"
"Tiệm bánh Mrs. Donut trên đường lớn. Cậu ấy còn bảo, Kobayashi đi cùng Kuwabara Hiroka lớp Tám."
"A..."
"Vậy thì sao chứ?"
Shoko tránh ánh mắt của tôi.
"Người đó nói, Kuwabara là người xấu nên Kobayashi sẽ gặp nguy hiểm. Nam sinh trong trường mình đều tặng rất nhiều quà cáp cho Kuwabara, nhưng nếu không có tiền thì sẽ bị cô nàng đá liền. Kiểu con gái như vậy phổ biến lắm."
"Thì sao chứ?"
"Thế nhưng..."
Chúng tôi đồng thanh la lên.
"Thế nhưng tôi cũng khá thích Kuwabara. Nếu điều đó thực sự xảy ra, tôi cũng không ghét cô ấy, nên tôi đến tìm cậu để nói về chuyện này."
Tôi ngả người xuống, úp mặt vào nệm giường. Không được rồi. Tôi không tự tin. Càng biết thêm về Hiroka, tôi càng nhận ra mình chẳng hề hiểu cô ấy. Tôi không còn đủ tự tin để thích cô ấy nữa.
"Này Shoko," dù tôi đang tìm kiếm một câu trả lời từ Shoko, nhưng tôi nói như thể mình đang tra hỏi con bé, "cậu nói rằng cậu thích Hiroka, vậy cậu thích Hiroka ở điểm nào?"
"Kuwabara thường xuyên đến phòng mỹ thuật đúng không?"
Shoko nói với giọng điệu ôn hòa.
"Mỗi khi cô ấy đến, cả căn phòng như bừng sáng."
"Chỉ vậy thôi à?"

"Tôi nghĩ rằng cô ta có óc thẩm mỹ rất tốt. Dù Kuwabara chỉ quanh quẩn ngắm nghía, nhưng cô ta luôn ngắm mấy bức đẹp nhất. Giống như những chú bướm chỉ dừng lại ở những đóa hoa xinh đẹp, Kuwabara cũng chỉ dừng lại ở những khung tranh tuyệt vời. Đối với tranh của Kobayashi, cô ấy lúc nào cũng đứng lại lâu nhất."

  Giọng Shoko ngọt như mật, khác hẳn bình thường.
"Kobayashi."
"Gì?"
"Cậu thích Kuwabara à?"
"Thế thì sao?"
Tôi lạnh nhạt trả lời, khóe môi Shoko khẽ cong.
"Tôi đã suy nghĩ, nghĩ rất nhiều... cuối cùng tôi cũng nghĩ ra. Kỳ thực mọi chuyện không hề phức tạp, trái lại còn rất đơn giản."
"Cái gì cơ?"
"Việc Kobayashi thay đổi ấy. Này, người ta hay nói rằng, khi yêu, con người sẽ thay đổi đúng không? Chắc Kobayashi cũng vậy. Tình yêu dành cho Kuwabara đã làm Kobayashi thay đổi. Nếu đó là sự thật thì tôi sẽ từ bỏ. Dù Kobayashi không trở lại làm Kobayashi trước đây nữa thì tôi cũng dứt khoát từ bỏ, tôi đã nhận ra rồi. Ngày hôm nay, tôi đến đây chỉ để xác nhận điều đó thôi."
Chiều tà hắt nắng qua cửa sổ làm mái tóc Shoko ánh lên sắc đỏ.
Bỗng nhiên tôi thấy cồn cào khó chịu trong người rồi lại có chút tội nghiệp cho Shoko.
Shoko rất nghiêm túc với những nhận định sai lầm của mình, dường như con bé này đang bị ám ảnh bởi hồn ma "Kobayashi trước đây" mà chỉ có nó mới cảm nhận đươc.
"Mà này..."
Tôi chậm rãi ngồi dậy, nhích ra mép giường.
"Nếu cậu nói thế thì tôi cũng hỏi luôn, tôi đã thay đổi như thế nào? Theo cậu, Kobayashi Makoto trước đây ra sao?"
"Kobayashi Makoto mà tôi biết lúc nào cũng đăm đăm nhìn vào nơi sâu thẳm nhất."
Shoko mỉm cười lơ đãng giống như người đang sống trong một giấc mơ.
"Dù giữa phòng học ồn ào hay quảng trường bụi bặm, dù bên cạnh là đám con trai nghịch ngợm trẻ con đến mức nào, Kobayashi của ngày trước sẽ luôn lặng lẽ nhìn vào nơi sâu thẳm nhất của thế giới. Không ai nhìn ra được, nhưng đôi mắt cậu ấy lại thể hiện điều đó. Chỉ cần liếc qua một bức tranh là sẽ nhận ra có phải cậu ấy vẽ hay không. Cậu nhớ ra chưa? Kobayashi Makoto là người con trai như vậy đó. Hoàn toàn khác với những đứa con trai ấu trĩ và tầm thường, cậu ấy trong sáng và tinh khiết, ôm tất cả nỗi buồn của thế gian này, chịu đựng gánh nặng một mình."
Ánh nhìn của Shoko như lạc vào một không gian bốn chiều trên bức tường. Dường như ở đó có những đóa hoa đang lay động nhảy múa và vang vọng tiếng hót của bầy chim hoàng yến.
"Cậu đang làm thơ hả?" Tôi càu nhàu, "Cứ như truyện cổ tích."
Be sườn tôi có cảm giác ngứa ngáy khó chịu, cơn tức giận chợt dâng lên.
"Cậu đang đùa à?"
"Người đang đùa là cậu đó. Một học sinh cấp hai như lời cậu nói chẳng tồn tại trong thế giới này đâu."
"Nghĩa là sao?"

"Nghĩa là thế chứ sao. Xin lỗi nhé, Kobayashi Makoto vốn dĩ chỉ là một thằng con trai bình thường học trung học thôi, chẳng tinh khiết hay trong sáng gì đâu. Tôi không sống trên mây mà đang ở cùng cái thế giới hỗn tạp này với cậu đấy. Thế nhưng mọi người, bao gồm cả cậu, cứ tự ý phán xét mọi thứ rồi đề cao tôi thái quá, gán cho tôi thành một nhân vật siêu phàm, cứ như thế, làm gì còn động lực tiến lên? Thật sự tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, thậm chí còn nhút nhát, hay chán nản, buồn phiền. Tôi bình thường và ngốc nghếch đến mức nếu có người con gái nào đối xử tốt thì tôi sẽ nhảy cẫng lên và yêu người đó ngay."

   "Nói dối. Kobayashi thực sự rất tỏa sáng mà. Cậu đang nói dối phải không?"
"Vậy thì xem đây."
Tôi bình thản đáp lại Shoko đang nổi giận bằng cách lôi bằng chứng không thể chối cãi từ dưới gầm giường lên.
"Đó là cái gì?"

"Là giày tăng chiều cao. Tôi mua trên trang bán hàng qua mạng. Tôi mua vì muốn được cao thêm vài phân. Tôi là một kẻ đáng thương như thế đấy. Kobayashi Makoto ấy hả, chỉ là một thằng bé mười bốn tuổi tầm thường cứ phải lo lắng e ngại mãi vì mỗi chuyện chiều cao. Nếu cậu vẫn chưa tin, thì mở thử cái hộc bàn ngăn cuối cùng ra mà xem."
Shoko run rẩy kéo ngăn kéo ra rồi nhảy bật dậy.
"Cái gì thế này?"
"Nhìn là biết rồi còn gì, bí kíp gối đầu giường của mọi thằng con trai ở tuổi tôi - tạp chí nóng bỏng đấy. Và sinh lý của Makoto thì rất bình thường, cứ đêm đến là lại muốn làm chuyện đó. Như thế này này..."
Tôi tiến lại gần Shoko, ánh mắt lừ lừ.
"Ở riêng với con gái là cảm thấy rạo rực, ham muốn sẽ trỗi dậy..."
Cái cổ ngăm đen của Shoko run lập cập khi nó cố mở miệng.
"Nói dối... Kobayashi không bao giờ nghĩ đến những chuyện như vậy. Cậu chỉ đang cố tỏ ra suy đồi thôi đúng không? Cậu cố tình nói thế để dọa tôi thôi đúng không?"
"Vậy, chúng ta xác nhận lại xem."
Nhìn con nhỏ Shoko đang phản biện với gương mặt mếu máo như sắp khóc tới nơi, tôi bỗng thấy rạo rực thật. Tôi đặt tay lên bờ vai nhỏ nhắn.
"Sao, thử nhé?"
"Dừng lại đi, Kobayashi, hãy tỉnh lại đi."
"Tôi vẫn đang tỉnh đây. Hoàn toàn tỉnh táo."
"Cậu chỉ bị cảm nặng quá thôi."
"Tôi làm thật đấy."
Đôi môi hồng đào trước mắt trông còn mong manh hơn cả môi của Hiroka. Đến mức này thì dù không có ý định làm thật, tôi cũng muốn áp môi mình lên thử xem.
"Aaaa."
Shoko trượt ra khỏi ghế.
Tiếng thét của con bé làm tôi hoàn hồn.
"Có chuyện gì vậy?"
Ngay giây phút căng thẳng nhất, mẹ đẩy cửa bước vào, Shoko liền lao ào ra. Con bé mất dạng khỏi căn phòng với tốc độ khủng khiếp, cả tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch xuống dưới nhà cũng vang lên rồi tắt lịm tức khắc.
Căn phòng đột nhiên lặng như tờ, chỉ còn lại tôi và mẹ đang bưng khay hồng trà.
"Khổ quá, có gián bò ra."

Tôi bịa ngay một nguyên do cũ rích với bà mẹ đang hoảng hốt và nhanh chóng nằm trở lại giường.

Ước gì giường là biển cả.

  Tôi thầm cầu mong một điều ngây ngô.
Giá như cứ thế chìm xuống, chìm mãi xuống dưới, có khi lại hay.
"Đồ ngốc."
Sau khi mẹ đi khỏi, Purapura xuất hiện, đập bốp vào đầu tôi.
"Cậu phá nát giấc mơ của cô bé ấy rồi, làm sao bây giờ?"
Tôi chẳng nói câu nào.
"Cậu không cho tôi gợi ý được à?" Tôi thẫn thờ hỏi lại. "Hay kiếp trước tôi đã phạm phải mấy tội liên quan đến tình dục, như cưỡng hiếp hoặc giết người vì hận tình?"
"Sai bét."
Purapura làm dấu X thật lớn bằng hai tay, rồi biến mất.
Tôi ngồi tự hỏi bản thân về chuyện của Sano Shoko.
Phải chăng tôi không nên phá hỏng giấc mơ của cô ta?
Không biết.
Chẳng lẽ tôi nên diễn tròn vai Kobayashi Makoto giống như trong tưởng tượng của Shoko sao?
Không thể làm như thế.
Tại sao Shoko lại khăng khăng lý tưởng hóa Makoto đến mức độ đó?
Tình yêu mù quáng.
Yêu? Shoko yêu Makoto ư? Trong khi Makoto không hề để ý đến cô ta?
Không, dù như vậy đi chăng nữa, Kobayashi Makoto mà Shoko yêu đã bị lý tưởng hóa quá mức. Tình yêu của cô ta chỉ là hư cấu nhằm thỏa mãn bản thân, phớt lờ Makoto của hiện thực. Trước sau gì Shoko cũng phải hiểu, một thằng con trai mười bốn tuổi đẹp đẽ như thế hoàn toàn không tồn tại trên cõi đời.
Nhưng dù xấu xí, dù đáng thương, dù dơ bẩn, thì tất cả chúng ta đều phải cố gắng mà sống...
Shoko đi khỏi, căn phòng càng trở nên tối tăm hơn. Trong khi tôi nằm trên giường trăn trở, thì cùng lúc, trong ngôi nhà này, một người khác cũng đang trăn trở không kém. Người đó đã suy nghĩ suốt một đêm dài, không mệt mỏi rồi lăn ra ngủ liền như tôi. Người đó nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi đứng dậy, lấy giấy viết thư và cây bút bi của mình.
Sau khi suy nghĩ rất lung, mẹ quyết định viết cho con lá thư này. Dù mẹ muốn nói trực tiếp với con, nhưng chắc chắn con không muốn nghe.
Tại sao tôi biết nội dung bức thư đó à?
Thì, đó là thư gửi tôi mà.
Tối hôm đó, chúng tôi ăn tối trễ hơn bình thường, và mẹ đã đưa lá thư cho tôi với vẻ mặt vô cùng căng thẳng kèm theo lời giải thích.
"Đúng ra không nên để con đọc thư."
"Một người mẹ thì không nên nói những lời ấy với con trai của mình. Thế nhưng đến lúc này rồi, mẹ cũng chẳng còn tư cách làm mẹ nữa. Đọc hay không là do Makoto tự quyết định. Nếu con không muốn đọc thì cứ vứt hay đốt bỏ đều được."
"Bỏ vào chai rồi để nó trôi ra biển cũng được."
"Tùy ý con."
Tôi không thể mỉa mai được nữa, bởi ánh mắt bà quá quả quyết và uy nghiêm, không còn bộ dạng lúng túng mỗi khi.
Khi mẹ bước ra khỏi phòng, tôi đưa phong bì lên mũi ngửi.
Mùi hương này...
Thật kỳ lạ.
Mùi hương bí mật của mẹ.
Tim đập thình thịch, tôi mở phong bì ra.
Đó là một bức thư dài tận tám trang.

Đoạn kế tiếp là như thế này...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net