《36》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lấp đầy chiếc bụng rỗng, cả hai ngồi thêm một lúc rồi mới tính tiền, ra khỏi nhà hàng. Vì ăn quá no, Taehyung và Jungkook quyết định đi bộ về thay vì bắt xe. Thời khắc quyết định đã đến, giờ tử của Taehyung cũng đã đến...

Trên con đường bị che phủ bởi đêm tối, chỉ có vài ngọn đèn vàng chiếu sáng từng bước chân của họ. Thay vì đi trên đường phố tấp nập, cả hai lại chọn những ngõ hẻm tối và vắng người. Hai con người ồn ào, hay đùa giỡn lại có những lúc yên bình đến lạ. Cũng vì quá mức yên tĩnh mà ngay cả tiếng thở của đối phương họ cũng nghe rõ được. Có lẽ vì không khí quá ngột ngạt, lần này Jungkook mở lời trước.

"Taehyung hyung. Sao em không thấy anh quản lý đâu cả?"

Taehyung không nghĩ rằng bầu không khí đang tốt như vậy mà Jungkook lại hỏi ngay câu đó...cũng may anh đã chuẩn bị trước câu trả lời.

"Ừm...gia đình anh ấy có việc nên không thể theo anh qua đây được...mà cũng vì lịch trình không thể hoãn được. Nên anh đã nhờ Namjoon hyung giúp"

"Namjoon hyung không nói với em gì cả, mà chỉ đóng gói em rồi quẳng lên máy bay thôi!" - Cơn tức chồng chất, Jungkook phồng má trả lời.

"À...vậy sao? Namjoon hyung thật kỳ quá" - Taehyung còn biết nói thế nào nữa khi chính anh là người bảo Namjoon giữ bí mật và chỉ cần đưa Jungkook qua đây an toàn. Giúp người người trả ơn, giờ đây người không được trả ơn mà còn bị mang tiếng. Taehyung cảm thấy tội lỗi ngập tràn...

"Mà Taehyung hyung này..." - Jungkook ngập ngừng gọi tên Taehyung. Dù là đang tức thật nhưng cậu chẳng thể sấn sổ hỏi cho ra lẽ được. Cậu vẫn phân vân xem có nên làm rõ chuyện này không hay cứ giữ trong lòng thôi. Nếu thật sự là vậy, cậu chẳng biết phải làm sao nữa...

"Ừm. Sao vậy Jungkookie?" - Giọng nói bình tĩnh nhưng Taehyung k-h-ô-n-g h-ề bình tĩnh. Cuối cùng...cuối cùng cũng đến rồi...Taehyung cố nở nụ cười mà anh xem là đẹp trai nhất, nam tính nhất hòng lấy lòng Jungkook.

"Em chỉ muốn hỏi là anh có biết master nam nào ngoài em không?"

"Anh..." - Đầu óc Taehyung tự dưng không nghĩ ra được gì nữa. Anh sợ chỉ cần nói sai một câu thôi là cậu sẽ phát hiện ra ngay nhưng...anh chẳng biết rằng im lặng mới thật sự là sai lầm.

Jungkook đi theo Taehyung đã lâu, cậu hiểu rõ thần tượng mình như thể chính bản thân cậu, Taehyung không phải là một người giỏi nói dối. Thấy anh cứ mãi ngập ngừng không trả lời một lúc lâu. Tay anh lại vô thức đưa lên chóp mũi nhiều lần. Jungkook đã thầm có câu trả lời cho mình.

"Em muốn đi dạo thêm một lúc nữa. Anh về trước đi nhé? Em sẽ về sớm thôi. Ngày mai chúng ta còn phải làm việc mà" - Jungkook nhỏ giọng nói với Taehyung. Lúc này cậu chỉ muốn một mình. Cậu chẳng thể tin nổi chuyện này. Suốt một thời gian dài, người lạ mặt mà cậu nói chuyện lại chính là thần tượng của cậu.

"Jungkook!"

Mặc cho Taehyung ở phía sau gọi tên, Jungkook vẫn đi tiếp, bóng dáng cậu dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh. Trời đã khuya, đường phố cũng chẳng còn tấp nập mấy, lại ở một nơi xa lạ thế này. Nếu cậu bị lạc hay gặp chuyện gì thì sao? Bao nhiêu lo lắng hiện rõ trên mặt Taehyung, không chần chừ thêm giây nào, anh chạy về phía trước.

Jungkook đi chưa được bao xa, cậu vẫn đang chìm đắm vào suy nghĩ thì bất chợt một vòng tay rộng lớn ôm trọn cậu vào lòng từ phía sau. Mùi hương không thể nào quen thuộc hơn nữa, từng hơi thở gấp gáp vì chạy đang phả vào tai Jungkook khiến cơ thể cậu run lên vì nhột. Giọng nói nam tính trầm thấp từ từ cất lên.

"Taehyuk chính là anh. Anh sai rồi. Đáng lẽ anh không nên lừa gạt em như vậy. Em mắng anh, đánh anh cũng được nhưng...em đừng im lặng như vậy được không?" - Vòng tay Taehyung lại siết chặt hơn nữa. Anh sợ nếu chỉ cần thả lỏng ra dù chỉ một milimet, cậu sẽ chạy khỏi anh thêm một lần nữa và nếu anh chậm trễ thêm một giây nào nữa anh sẽ chẳng thể bắt kịp cậu.

Taehyung cứ đứng đấy ôm chặt Jungkook. Chẳng có câu trả lời nào dành cho anh. Taehyung, Jungkook đều có suy nghĩ riêng của họ. Nhưng cả hai lại có cùng câu hỏi? Tình cảm dành cho đối phương có đơn giản chỉ là giữa thần tượng và người hâm mộ? Phải chăng đoạn tình cảm này quá sai trái?

Đứng một lúc lâu, chân Jungkook đã bắt đầu mỏi, cậu muốn gỡ cánh tay đang ôm chặt lấy cậu nhưng sao càng gỡ lại càng chặt thế này?

"Buông em ra đi Taehyung hyung" - Jungkook trầm mặc lên tiếng.

"Không! Anh không buông. Lỡ em lại đi mất nữa thì sao?" - Nói thì nói nhưng vẫn không quên siết chặt cánh tay thêm nữa.

"Anh ôm em chặt quá. Em thở không được" - Jungkook dùng bàn tay mình đặt tên đôi bàn tay đang quấn quanh eo cậu, vỗ nhẹ hai ba cái để cho anh biết rằng cậu sẽ không bỏ anh lại một mình.

Taehyung nới lỏng cánh tay, Jungkook liền đẩy anh ra, bản thân cậu thì lùi ra sau. Tưởng Jungkook lại như lúc nãy, anh chuẩn bị sẵn sàng chạy đến chỗ cậu thì Jungkook lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Taehyung.

"Anh đứng yên đó cho em!"

Taehyung đứng lại trong chốc lát, mắt thấy khoảng cách giữa hai người quá xa. Anh mới hỏi

"Cho anh nhích lại gần em một tí thôi được không?" 

"..."

"Em không nói gì là đồng ý rồi đấy nhé..."

Vừa dứt câu, Taehyung liền phi đến đứng ngay cạnh cậu. Muốn nói nhưng chẳng biết phải nói gì, chỉ đứng im đấy đợi Jungkook. Qua một hồi lâu, Jungkook nghĩ im lặng không phải là cách giải quyết tốt nhất. Vì vậy Jungkook sẽ nói rõ mọi chuyện, nói rõ tình cảm của cậu.

"Chúng ta vừa đi vừa nói"

Ghé ngang qua một tiệm tạp hóa nhỏ. Jungkook vào mua hai chai bia. Đưa cho Taehyung một chai, bản thân thì tu ừng ực đến khi cạn chai bia. Jungkook cần thêm can đảm để nói chuyện này. Taehyung vẫn cứ cầm mãi chai bia ấy, chẳng uống lấy một chút nào. Đợi đến khi Jungkook uống xong, Taehyung mới bắt đầu nói.

"Em có giận anh không?"

"Nếu em nói em không giận là em nói xạo"

"Anh không cố tình lừa em. Anh chỉ muốn gần gũi với em hơn nhưng nếu anh dùng thân phận thật của mình để tiếp cận em...anh sẽ chẳng biết phải nói gì nữa. Anh không thể tâm sự với em. Chẳng thể nói được anh đang mệt mỏi như thế nào...anh chỉ có thể trở thành Taehyuk để trò chuyện với em. Anh thật sự xin lỗi"

"Haha...hóa ra bao nhiêu tình cảm em dành cho anh, những tấm ảnh em chụp lén anh, anh đều biết cả. Nhưng em không giận anh. Em chỉ đang giận chính em"

"Anh xin lỗi, Jungkook"

"Nhưng một người tầm thường như em có gì để anh chú ý?" - Men rượu từ bữa ăn lúc nãy cùng với men bia đã dần thấm vào, đầu óc Jungkook có chút mụ mị.

"Em không hề tầm thường. Em là một người rất tuyệt vời"

Jungkook đột nhiên lớn tiếng, cậu chẳng thể kiểm soát được lời nói của mình nữa. 

"Anh nói dối!"

"Một thằng con trai như em thì có gì chứ?"

"Em thích anh. Rất thích anh nhưng cái tình yêu vượt quá giới hạn chết tiệt này! Thật đáng ghê tởm..." - Jungkook sau khi nói ra được tình cảm này, cậu ngồi thụp xuống mà khóc như một đứa trẻ, đáng lẽ cậu chỉ nên an phận làm một người hâm mộ bình thường, đừng nên cứ mãi ảo tưởng về một hạnh phúc màu hồng như thế. Nếu nó thật sự ảnh hưởng đến Taehyung, cậu không biết phải làm thế nào nữa...lần này cậu bị Taehyung ghét mất rồi.

Taehyung ngồi xuống ôm chặt lấy Jungkook, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu. Cảm giác này là gì? Tại sao anh lại khó chịu đến như vậy? Anh muốn Jungkook lúc nào cũng phải vui vẻ...ngay lúc này đây, anh đã nhận ra tình cảm thực sự mà anh dành cho cậu. Anh yêu cậu.

Đôi bàn tay rời khỏi lưng Jungkook. Taehyung đỡ lấy hai má phúng phính đang thấm đẫm nước mắt ấy. Buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh và anh cũng nhìn sâu vào đôi mắt trong veo kia mà thốt lên từng câu từng chữ rõ ràng.

"Jungkookie...trong mắt người khác em đúng là chẳng có gì đặc biệt. Nhưng em là người đẹp nhất, đáng yêu nhất, giỏi nhất đối với anh. Tình cảm của anh đối với em không chỉ đơn thuần là tình cảm giữa thần tượng và người hâm mộ. Và đúng như em nói, nó là thứ tình cảm vượt quá giới hạn. Đáng lẽ nó không nên phát triển đến mức như thế này nhưng đã quá muộn. Anh lỡ chìm đắm vào nó mất rồi"

Không đợi Jungkook nói câu nào. Taehyung đã nhanh chóng áp môi mình nên môi cậu. Vị mặn nhẹ từ những giọt nước mắt của cậu nhưng hơn hết đó là vị ngọt chỉ có Taehyung mới biết được. Jungkook trong lúc đang tiêu hóa từng lời từng lời của Taehyung thì cảm giác được một tầng hơi ấm phủ lên đôi môi cậu. Đôi mắt trong veo to tròn nay lại được dịp mở to hơn nữa. Taehyung đang gặm nhấm đôi môi mềm mại kia cũng phải mở mắt ra nhìn, thấy Jungkook cứ đơ ra, nhìn anh không chớp mắt, Taehyung cắn nhẹ vào môi cậu, lúc này Jungkook mới choàng tỉnh. Taehyung dừng lại, lưu luyến mà rời khỏi đôi môi ấy.

Lúc này Jungkook đã nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Cúi gầm mặt xuống, hai bên gò má lại ửng đỏ lên một lần. Jungkook không thể tin được chuyện này.

Ấy thế mà Taehyung cũng thích cậu! Taehyung còn hôn cậu!!! Là đang mơ hay thật? Hay chỉ là sự tưởng tượng do men say.

Taehyung lại nở nụ cười hình hộp đặc trưng nhìn chằm chằm Jungkook, nhắc đi nhắc lại câu nói "anh yêu em" cho đến khi Jungkook ngẩng mặt lên bảo anh dừng lại. Taehyung đứng dậy, kéo theo Jungkook cũng đứng lên.

Jungkook quay sang nhìn Taehyung nói

"Anh nhéo má em một cái đi"

Taehyung nghe lời Jungkook, véo nhẹ vào má phải của cậu. Jungkook nhận lấy cái đau ngọt ngào, xác định được đây là sự thật mới vui vẻ mà cười tít cả mắt.

Taehyung nắm lấy tay Jungkook. Tay Jungkook lại trở nên thật nhỏ bé khi cả hai đan tay vào nhau. Cảm nhận hơi ấm qua từng đốt ngón tay cho đến khi trở về khách sạn. Dù biết rằng con đường này thật tối tăm, gập ghềnh và chông gai nhưng họ vẫn chọn lối đi ấy. Vì chỉ khi khó khăn nhất, ta mới biết được người kia có sẵn sàng bên cạnh và cùng nhau vượt qua hay không...

...
...
...
...

🐷⭐🐷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net