《49》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một buổi sáng Jungkook thức dậy với khuôn mặt đờ đẫn, quầng thâm dưới đôi mắt to tròn kia nay lại đậm thêm một mảng. Tình trạng này đã kéo dài gần một tháng, suốt thời gian qua Jungkook ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Đã tự dặn lòng phải thật mạnh mẽ và sống cuộc sống cho riêng mình. Nhưng...cứ đêm đến, nỗi nhớ Taehyung lại chẳng thể giữ trong lòng nữa. Cậu nhớ anh, nhớ đến mức có thể nhìn thấy hình bóng anh ở ngay trước mắt.

Chỉ vì quá mệt mà Jungkook mới có thể chợp mắt được một chút, chuông báo thức từ điện thoại reo lên phá vỡ đi không gian tĩnh lặng từ căn phòng lạnh lẽo ấy. Mặt trời đang dần dần nhô lên, ánh nắng từ buổi sớm chiếu vào căn phòng qua tấm màn trắng đen xen kẽ. Cậu vươn tay tắt đi báo thức, lại nhìn vô định lên trần nhà, chợt nhận ra hôm nay là ngày đi du lịch cùng cậu bạn thân Park Jimin.

Gượng cơ thể nặng nề ngồi dậy, Jungkook bước xuống giường. Bởi bản thân là một người gọn gàng, ngăn nắp vì vậy dù có mệt mỏi thế nào cậu đều sắp xếp chăn gối chỉnh tề sau khi thức dậy.

Trong lúc vệ sinh cá nhân, Jungkook nhìn thấy khuôn mặt hồng hào trắng nõn nay chỉ còn lại vẻ tiều tụy nhạt màu. Thở dài một hơi, cậu vỗ vài cái vào má để lấy tinh thần đồng thời chấn chỉnh lại bản thân, vứt bỏ những suy nghĩ qua một bên tập trung tút tát lại nhan sắc. Đến Malta, Jungkook cậu sẽ chơi hết mình, quên hết tất thảy những điều buồn phiền. Và có thể sau chuyến đi này cậu sẽ...buông bỏ Taehyung.

Nhắm tịt mắt lại trong vài giây, khi lần nữa mở ra đôi mắt ấy chính là Jeon Jungkook vui tươi, yêu đời như trước đây. Nở nụ cười với chính mình trong gương. Jungkook bước ra ngoài với tâm trạng vui vẻ nhưng vẫn không giấu được nỗi buồn nơi đáy mắt.

Lấy ra chiếc máy ảnh đã lâu không sử dụng, thẻ nhớ chứa đầy hình của Taehyung vẫn ở đấy, chỉ là người thật không còn ở đây nữa...Jungkook gỡ thẻ ra, cất vào ngăn tủ đầu giường, lắp thẻ nhớ mới vào. Cho máy ảnh vào túi đựng chuyên dụng, đeo balo lên vai. Vừa xong cũng là lúc Jimin tới đón.

Nhìn khuôn mặt tươi vui của Jungkook, lại nhìn đến quầng thâm dưới mắt đã được Jungkook dùng kem che đi. Jimin cũng đã đoán được Jungkook không ổn, chỉ là cậu đang cố che giấu nó đi. Jimin nhắc nhở Jungkook thắt dây an toàn rồi mới dặn tài xế lái xe đến sân bay.

Suốt cả đoạn đường đi, Jimin kể chuyện trên trời dưới đất để làm Jungkook vui nhưng đổi lại là khuôn mặt khinh bỉ khó hiểu của cậu. Thấy thế Jimin liền dỗi không thèm kể nữa. Dỗi thì dỗi thế thôi những Jimin vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc và những thay đổi của Jungkook. Mắt thấy Jungkook bắt đầu lôi con máy ảnh ra chụp, Jimin mới mở điện thoại nhắn tin cho anh người yêu.

JM: "Em đang trên đường đến sân bay đâyyy"

JH: "Jungkook sao rồi? Có ổn không?"

JM: "Không ổn lắm. Dù nhìn Jungkook có vẻ vui nhưng lại chẳng nói năng gì hết. Cứ im im rồi chụp hình thôi"

JH: "Haizzz. Bên anh cũng đang bận rộn lắm"

JM: "Ầy. Em biết mà. Cố gắng lên nhá! Nhớ ăn uống cho đầy đủ vào"

JH: "Tuân lệnh tiên tử của đời Hope. Hẹn em ở Malta. Yêu em"

Báo cáo tình hình cho Hoseok xong vẫn thấy Jungkook chụp chụp. Vì không muốn phá rối Jungkook, Jimin tiếp tục lướt web đến tận lúc tới sân bay.

Qua bước kiểm tra an ninh và check in. Cả hai ăn uống qua loa rồi lên máy bay. Vì có người lo từ a-z, Jimin không ngại mà chọn ngay hai ghế hạng thương gia sang trọng.

Jungkook và Jimin đều thích vị trí ngồi kế cửa sổ nên một người hàng trên một người hàng dưới rất khó nói chuyện, nhưng với tình hình hiện tại thì có lẽ ngủ là tốt nhất.

Sau khi ổn định vị trí, máy bay cất cánh. Jungkook đeo tai nghe, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Nhìn nơi thành phố tấp nập, ồn ào đang dần thu nhỏ trong tầm mắt, cậu mỉm cười chìm đắm vào bài hát...

"We were so beautiful.

Chúng ta đã từng là một đôi rất đẹp

We were so tragic.

Nhưng đôi lúc cũng thật bi thương

No other magic could ever compare.

Không một phép màu nào có thể sánh được

Lost myself, seventeen.

Đánh mất bản thân vào năm 17 tuổi

Then you came, found me.

Rồi anh đến, tìm thấy con người em

No other magic could ever compare.

Không một phép màu nào có thể sánh được

There's a room.

Có một căn phòng

In my heart with the memories we made.

Trong trái tim em chứa đầy hồi ức mà chúng ta cùng nhau tạo nên

Took 'em down but they're still in their frames.

Em đã cố vùi sâu chúng xuống nhưng những cảm xúc ấy vẫn còn vẹn nguyên

There's no way I could ever forget.

Chẳng cách nào em có thể quên đi được

For as long as I live and as long as I love.

Miễn là em còn sống và còn biết yêu

I will never not think about you.

Em sẽ chẳng bao giờ ngừng nghĩ về anh

I will never not think about you.

Em sẽ không bao giờ ngừng nhung nhớ về anh

From the moment I loved, I knew you were the one.

Từ khoảnh khắc trái tim em loạn nhịp, em đã biết anh là người duy nhất em yêu
 
And no matter what ever I do-oo.

Và dù cho em có làm gì đi nữa

I will never not think about you.

Em vẫn sẽ luôn nghĩ về anh..."

"Kim Taehyung. Em vẫn luôn nghĩ về anh"

Nhớ đến suy nghĩ buông bỏ Taehyung sau khi trở về. Jungkook cười khẩy hai tiếng. Ngay cả việc ngừng nhớ đến Taehyung còn chẳng thể làm được mà đã nói đến chuyện buông tay...Mọi chuyện dễ dàng đến vậy sao?

Jungkook nằm chợp mắt một lúc mà ngủ luôn lúc nào chả hay, bỏ luôn cả bữa ăn.

Jimin dù lo cho người bạn của mình nhưng khi thấy Jungkook đã ngủ, Jimin yên lòng vừa xem phim vừa thưởng thức bữa ăn ngon lành dành riêng cho hạng thương gia.

Chuyến bay kéo dài gần 24 tiếng đồng hồ. Nhiêu đó thời gian cũng đủ để cả hai thấy bồi hồi, háo hức khi nghe thông báo máy bay sắp hạ cánh. Thu dọn, kiểm tra hành lí, xuống máy bay. Cái nóng từ Malta khiến Jungkook và Jimin đứng đợi xe mà toát hết cả mồ hôi.

Nơi mà cả hai ở là một homestay nhỏ xinh, kế bên là dòng sông rộng lớn. Làn nước xanh trong veo và từng làn gió nhe nhẹ khẽ lướt qua khiến cái nóng ở Malta trở nên dịu đi hẳn.

Mồ hôi làm ướt cả mảng lưng áo, chiếc áo dính sát vào người làm Jungkook thật khó chịu. Cậu nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi tắm rửa sạch sẽ thơm tho.

Jimin trong phòng gọi Hoseok...

JM: "Em đến Malta rồi"

JH: "Ở cùng Malta nhưng không được gặp nhau..."

JM: "Anh đang ở đâu đấy?"

JH: "Đang cùng hội anh em đi ăn đây, cách chỗ em tầm 10' đi bộ"

JM: "Anh điên à? Lỡ Jungkook thấy thì sao?"

JH: "Tại..."

JM: "Tại bị gì ở đây?"

JH: "Tại có người bảo trả tiền nên ai cũng đi hết, chẳng lẽ anh lại không đi"

JM: "Em với Jungkook đang định đi dạo. Anh bảo mọi người ăn nhanh rồi về đi"

JH: "Anh biết rồi. Nhưng mà khuya nay gặp nhau được không?"

JM: "Không. Em không thể để Jungkook ở đây một mình trong tình trạng như vậy được"

JH: "Vậy thôi...moah moah một cái đi~~"

JM: "Muahhh"

JM: "Cúp máy đi"

JH: "Tạm biệt~~~"

JM: "Bye~~"

Nấu cháo điện thoại đã đời, Jimin mới vào tắm rửa. Vì thời tiết ở Malta, cả hai đành mặc quần lửng cùng áo thun mỏng đi dạo và tìm gì đó để ăn.

Malta chỉ là một quốc đảo nhỏ nhưng con người và không khí nơi đây lại vô cùng náo nhiệt. Khắp nơi đều là tiếng cười, sức sống tràn đầy lan tỏa, truyền đến Jungkook. Cậu hòa vào nhịp sống, trong phút chốc quên cả những buồn phiền.

...
...
...
...

🐷⭐🐷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net