Đến Khi Nào Thì Mình Mới Thức Tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình khi nào thì có thể sống thật lòng với bản thân?

Mình khi nào mới có đủ can đảm nói với một người rằng nếu không thể chân thành với mình xin đừng làm phiền?

Mình là đứa ngu ngốc. Ngu ngốc nhất trên đời.

Người khác đi ngang qua đời mình để lại cho mình bao nhiêu là vết thương chỉ có bản thân mình vẫn không biết đau. Ngu ngốc nhớ tới vài lần họ đối tốt với mình để tự an ủi bản thân.

Mình có thể cứng miệng nói rằng người đó không xứng làm bạn mình, không xứng đứng bên cạnh mình. Chỉ có bản thân mình biết mình đã buồn đến mức nào, thất vọng thế nào, hi vọng thế nào, chờ đợi thế nào, hụt hẫng ra sao.

Mình có thể xù gai nhím như mình thật sự là một chú nhím mạnh mẽ nhưng sự thật mình là một con ốc sên.

Một con ốc sên chậm chạp không muốn rời khỏi quá khứ cứ chầm chậm mà bò trong tiếc nuối.

Một con ốc sên chỉ cần tổn thương liền lén thu người vào vỏ ốc tự mình gặm nhấm sự tổn thương mà mình không đáng có.

Đôi khi mình vẫn tự hỏi rằng mình là một người như thế nào?

Một bạch liên hoa mà bản thân ghét bỏ hay là một nữ cường mình mong muốn trở thành.

Sự can đảm đến bao giờ mình mới có được?

Sự ngu ngốc tự tổn thương mình đến bao giờ mình mới bỏ được?

"LCY mày là đồ ngu ngốc. Mày hãy tỉnh táo lên và sống cho thật đúng vào. Mày không có quá nhiều cơ hội đâu đừng có mà lãng phí chúng một cách thật chó má như vậy nữa."

Đúng rồi phải tự chửi cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net