11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em hỏi tôi một câu "mãi mãi là bao xa?"
Tôi nhìn em lắc đầu cười không nói.
Em hỏi tôi "bầu trời bao rộng?"
Tôi chỉ im lặng ôm em vào lòng.
Em lại hỏi tôi "ngày dài nhất là khi nào?"
  Tôi không nói cũng chỉ cười đáp lại.

_ em biết không??

  Mãi mãi là rất xa, nhưng cũng rất gần bên ta. Tôi lắc đầu vì tôi cũng không biết khi nào nó sẽ đến: có thể 1 giờ sau nó sẽ đến, ngày hôm sau, hay chục năm sau...sẽ đến. 
  "Mãi mãi là ngày tôi và em chia xa!"
 
Còn bầu trời của đất rộng lắm! Nó ôm đất vào lòng rồi sửi ấm cho đất, bầu trời còn đem những điều nó có tặng cho đất làm quà muôn đời. Nhưng đó là bầu trời của đất, còn bầu trời của tôi là em. Bầu trời của tôi nhỏ bé vô cùng, không như đất bao la rộng lớn. Bầu trời của đất dân tặng nó mọi điều. Còn tôi, tôi dâng tặng nọi điều cho bầu trời nhỏ ấy. Tôi có thể âm bầu trời nhỏ sửi ấm con tim, cũng có thể cõng bầu trời nhỏ trên lưng đi hết quảng đường phía trước. Em à! mỗi người, mỗi vật đều có bầu trời của riêng mình. Có rộng lớn, có nhỏ bé.
"Theo tôi thì, bầu trời chỉ nhỏ bé bằng cái ôm của tôi."

Ngày nào cũng 24h có khác gì đâu em. Chỉ là tâm em đang muốn gì với nó. Em càng mong nhanh nó lại càng chậm chạp, em càng chậm chạp thì nó qua càng nhanh.
"Ngày dài nhất với tôi là những ngày yêu xa."

 
Tokyo, 10/01/2020

Tết rồi mau về nhà,
Một ngày có 24h qua rồi không quay lại.
Một đời vạn ngàn điều bận,
Nhưng tết đoàn viên mỗi năm chỉ có một lần!
AI Ở XA MAU VỀ NHÀ,
XEM XEM THỜI GIAN CÓ CÒN KỊP ĐỂ NÓI YÊU THƯƠNG,
XEM XEM CÒN AI ĐANG ĐỢI MÌNH.

năm mới vui vẻ, đoàn viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net