Chương 25: Người yêu của Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà tôi chui thẳng vào phòng, nói với mẹ là hơi mệt nên sẽ ngủ luôn và không ăn cơm. 

Tôi nằm dài trên giường bật nguyên danh sách bài hát của Mr.Siro và đắm chìm trong sự trống rỗng của tâm hồn. Tôi còn nghĩ mình sẽ khóc, nhưng sau một hồi trằn trọc trên giường thì tôi cũng chả rỉ ra được giọt nước mắt nào.

Năm đó, tôi nghĩ điều thê thảm nhất chính là chẳng thể khóc nổi mặc dù sâu tận tâm can rất buồn. Nếu như có thể khóc bù lu bù loa như cái thời còn thơ bé ấy thì thật tốt biết bao. Sau khi khóc chán tôi sẽ ngủ lúc nào chẳng hay, sớm dậy chỉ còn những vệt lem bem trên mặt và nỗi buồn thì tiêu tan đâu mất. Khoảnh khắc đó là lúc tôi nhận ra tuổi thơ mình thực sự đã dắt nhau đi đâu mất rồi.

Nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ là do tôi chẳng thích Dương nhiều đến như vậy. Có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời của một thằng con trai mới lớn, chẳng đậm sâu nhưng cũng thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Bởi nó gắn liền với con nhà bên.

Tôi buồn được mấy ngày thì phải xong cũng cảm thấy lòng đỡ nặng hơn nhiều. 

Nhưng theo phản xạ tự nhiên tôi cũng tìm hiểu về người yêu của Dương.

Anh ấy tên là Duy, nhìn rất cao ráo sáng sủa. Khuôn mặt chẳng phải là đẹp trai ngời ngời nhưng bù lại, giống Dương, có một chiếc răng khểnh vô cùng đắc lực. Anh ấy không học giỏi lắm nhưng lại cũng rất ngoan ngoãn, chăm chỉ, tính cách hiền hòa và dễ nói chuyện. 

Và vượt lên trên tất cả, tình cảm của anh ấy chẳng hời hợt như tình cảm của một thằng ất ơ như tôi, Duy thực sự rất thích Dương. 

Hai đứa này quen nhau trên mạng xã hội và thường xuyên nhắn tin cho nhau. Ở tuổi chúng tôi, Dương được xem là yêu sớm vì vậy nó ra sức lấp liếm mối quan hệ này. Chỉ có một lần làm ầm ĩ ở ngày Valentine là thôi, còn lại tụi nó rất lặng lẽ. Chỉ nhắn tin qua facebook rồi điện thoại chứ cũng hiếm hẹn hò nhau. Vào những dịp thật đặc biệt, tụi nó mới vật lộn để có một cuộc hẹn gặp mặt mà thôi. Chẳng khác gì yêu xa.

Anh Duy vô cùng cưng chiều Dương. Thì nó vốn là một cái con đỏng đảnh hay lên cơn khó chiều. Đôi khi tôi nghĩ nếu tôi là người yêu nó chắc tôi cũng không chịu được cái tính hay giận hờn vô cớ và tư tưởng thì dễ bị người khác xoay mòng mòng thế kia. Tôi chắc chắn sẽ không đi dỗ nó hay nói lời ngon ngọt như anh Duy đâu. Chắc chắn. Vậy mà anh Duy vẫn rất là ân cần, dịu dàng với con nhà bên tôi kia. 

Còn Dương, nhìn tưng tửng là vậy nhưng cũng là cô gái nhạy cảm và tốt tính. Và đặc biệt nó cũng thích anh Duy lắm mặc dù nhiều lúc bị hở mạch toàn nhõng nha nhõng nhẽo với anh ấy. Chắc bọn con gái khi yêu đều muốn người con trai dỗ dành nên con nhà bên tôi mới bật chế độ bánh bèo thế kia. Nhưng nó cũng quan tâm đến anh Duy lắm đấy. Tôi từng thấy nó cặm cụi đan khăn len vào mùa đông, xếp cả đống ngôi sao bỏ vào hộp ước vào mùa hè. Dường như con gái thường thích làm những thứ lặt vặt để con trai thấy được tấm chân tình.

Thật ra, tôi cảm thấy hai đứa này rất hợp đôi. Một tình yêu đẹp, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net