Chương 13: Cáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó dĩ nhiên là những ngày chẳng thoải mái, dễ chịu gì rồi. 

Dương luôn tránh mặt tôi bằng mọi cách. Mặc dù tôi không có ý định đến bắt chuyện hay làm khó gì nó nhưng Dương cũng không nhìn tôi lấy một cái hay nói chuyện với tôi nửa chữ. 

Tôi buồn thảm chìm trong hối hận. Vậy là chẳng có đứa nào nhảy sang nhà tôi vào mỗi buổi sáng để hỏi thời khoá biểu, vậy là đến lớp chẳng có ma nào ngồi đánh caro với tôi giờ ra chơi, vậy là tôi phải thui thủi đi học về một mình.

Tôi biết Dương là đứa có nhiều thằng theo đuổi và cách nó từ chối rất phũ phàng. Nó chặn một cách thẳng thừng không nể nang trên facebook, nó dùng thái độ không thể khó chịu hơn với những thằng đấy. Nếu còn mặt dày theo đuổi nữa thì dĩ nhiên nhận một tràng ra trò với Dương. Nhưng mà tôi không ngờ nó cũng làm thế với thằng bạn chí thân.

Sau lời tỏ tình ấy, tôi nhìn cũng chả dám nhìn nó nữa. Tôi sợ nó thêm khó chịu. Nhưng đó đâu phải là chuyện dễ, cứ nhìn lên phía trước là cái đầu tròn xoe của nó lại đập vào mặt. 

Nó tránh tôi thì cũng tránh nó. Giờ ra chơi, nó ở trong lớp thì tôi ra ngoài sân, nó ngoài sân thì tôi ở trong lớp. Thậm chí còn chọn đường đi học về xa hơn để tỉ lệ đụng mặt nó là ít nhất. 

Hôm đó là gần đến ngày Nhà giáo Việt Nam, một đứa như Dương dĩ nhiên là lãnh đạo cả đội văn nghệ rồi. Càng gần đến ngày biểu diễn thì Dương lại cần bận rộn, thậm chí là phải ở qua trưa để luyện tập múa máy cho cả đội. Tôi nghe Dương và bầy con gái bàn luận sôi nổi với nhau. À, tôi không có ý nghe lén đâu nhé, nhưng tụi nó cứ mồm bô bô thế tôi không muốn nghe nó cũng đập vào tai.

- Phải ở trưa thôi chúng mày ạ. Nếu không thì không kịp mất.

- Ừ, gọi điện thoại báo bố mẹ câu rồi ở trưa đi.  Chỉ còn mấy buổi nữa thôi, cố lên!

Thế là cả bầy lần lượt gọi điện về cho gia đình. Con Dương cầm điện thoại lên còn hào hứng lắm đến khi chuẩn bị gõ số thì bất chợt ngẩng đầu lên, bàng hoàng nói:

- Chết! Tao có nhớ số bố mẹ tao đâu?

Tôi đang giả bộ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khểnh, cái tính con Dương vẫn cứ điên điên khùng khùng thế. 

Bố mẹ ai thì không biết chứ bố con Dương thì cực kỳ nghiêm khắc, tôi biết vì chứng kiến không ít những trận cuồng nộ của bố nó. Không xin xỏ đàng hoàng mà ở trưa thì chỉ có nước về nhà ăn đòn.

Tôi bắt đầu đoán được bọn con gái chuẩn bị nói gì . Tim tôi tự dưng đập thình thịch.

- Nhờ thằng Việt về nhà xin bố mẹ mày đi?

- Ừ, đúng đấy. Nhờ thằng Việt đi.

Tôi không quay mặt lại nên không biết phản ứng của con Dương như thế nào. Nhưng nó biết tôi đã nghe được, vì thế nó quăng ra một câu lạnh lùng:

- Không.

Tôi chẳng thấy tủi thân nữa mà bỗng dưng một cơn tức trào ra. 

Này, mày có quá đáng đấy không hả con kia? Tao chỉ thích mày chứ đã đụng chạm gì đến mày đâu mà giãy nảy lên thế? Tao cũng có muốn thích mày đâu. Mày buồn cười nhỉ? Sao cứ phải tỏ vẻ lạnh lùng với tao thế? Nói xem, tao làm gì sai nào? Tao chả hằng ngày nhắn tin làm phiền mày hay suốt ngày lẽo đẽo đi theo mày nói mấy câu sến sụa như mấy thằng rảnh đời nhé! Vậy thì mày bực cái quái gì? Mày ghét tao vì cái lý quái gì?

Bực tức, tôi lấy cái điện thoại thằng ngồi cạnh ra chơi. Vừa chơi tôi vừa nghĩ nhất định, chắc chắn, bằng mọi giá tôi sẽ không thèm thích cái con tự kiêu, quá quắt ấy nữa. Không! Tuyệt đối không.

Thằng Trung, thằng ngồi cạnh tôi về chỗ sau năm phút ra chơi đi lông bông, thấy tôi dùng điện thoại nhưng cũng chả bận tâm gì. Chưa ngồi vào chỗ, Trung đã quẳng một cái cặp từ đâu lên bàn, nói cụt lủn:

- Ê, con Dương nhờ mày đem cặp về với xin cả bố mẹ nó cho nó ở qua trưa tập văn nghệ cái.

Tôi cười khểnh, khi nãy vừa mới nhất quyết không thèm nhờ vả tôi cơ mà? Buồn cười ghê cơ, giờ lại gửi cả cặp cơ đấy? 

Tôi cũng buông ra một từ lạnh lùng như con Dương hồi nãy nhưng lại thêm chút tục tĩu:

- Đéo.

Thằng Trung vừa mới thả mình xuống ghế, nghe tôi trả lời dứt khoát và đầy khinh bỉ thế lập tức từ tốn ôm cái cặp lại đầy dè chừng. Sau đó, còn cẩn thận chỉnh lại quyển vở bị nhàu mấy trang khi cái cặp văng xuống. Khuôn mặt tôi lúc đó chắc hẳn phải đáng sợ lắm. 

Thằng Trung nuốt nước miếng khi nhìn thấy tôi gõ như muốn đục vỡ màn hình điện thoại nó, khẽ khàng hỏi:

- Mày và con Dương giận nhau à?

Tôi không buồn nói gì nữa, cũng chả buồn giải thích gì thêm. Thằng Trung thấy thế dĩ nhiên cũng chả dám lắm mồm thêm, nhẹ nhàng ôm cặp đi trả cho Dương.

Một lúc sau, tôi thấy Dương đi vào lớp với chiếc cặp trên tay. Tôi nhàn nhã chống cằm nhìn lên bảng, tay xoay cây bút mới chôm được của Trung, lòng khoan khoái vô cùng. 

Dương quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tôi, hai đôi mày chau lại. Tôi bỗng dưng chẳng có cảm giác ngại ngùng như mấy ngày trước, thoải mái và thản nhiên nhìn lại nó, còn nhướn mày như muốn hỏi sao mày nhìn tao. 

Ừ, như thế đấy. Chúng bắt đầu như thế đấy.

Những chuỗi ngày tôi và Dương như chó với mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net