chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11.

Một màn tĩnh lặng trôi qua….

- Sao chị không trả lời? – Orm nhướn lông mày nhìn Lingling, còn người bên cạnh như muốn tắc thở.

- À thì……. – trong mắt Lingling, con ngươi đảo lộn liên tục, không biết nên nhìn đi đâu, nhìn lên trời, hay nhìn xuống dưới…

- Bây giờ chúng ta đang ở độ cao 600 mét, lời nói rất dễ bị cuốn đi, sau cuộc nói chuyện này, em sẽ coi như không có gì, nên chị cứ thoải mái trả lời đi – Orm tỏ ra cao thượng, làm Lingling thở dài, cô hít một hơi thật sâu rồi trả lời em.

- Có, chị đã từng nói dối em, rất nhiều lần.

- Thật là may vì chị đã chọn nói thật lần này – Orm mỉm cười, làm Lingling bối rối, chắc em biết mấy cái câu dối trá của cô rồi, chẳng qua em muốn cô thừa nhận mà thôi.

- Chúng ta quay về thôi, lạnh quá – Lingling tính rời đi, thì bị Orm kéo lại, em đang mặc một chiếc áo khoác to, em dang hai cánh áo ra để kéo cô vào trong, rồi bao bọc cô lại.

- Tại sao lại rời đi, còn 2 câu hỏi nữa mà.

- Vậy em hỏi tiếp đi – Lingling thừa nhận là hơi ấm của em thật sự khác biệt, như máy sưởi nhiệt độ cao vậy đó.

- Vậy…trong tương lai…chị có định nói dối em tiếp không?

- ……không…..chị chưa bao giờ muốn nói dối em – Lingling ngả đầu vào cổ Orm.

- ……….. – Orm bỗng dưng im lặng.

- Câu hỏi cuối cùng là gì? – Lingling ngạc nhiên khi thấy sự trầm mặc của Orm, ngay lúc này, cô chỉ nghe thấy tiếng tim em đập, tiếng thở đều của em.

- Nếu trong tương lai chị nói dối em, em sẽ coi như chị hết yêu em rồi, có được không?

- Được – Lingling trả lời trong lo sợ, cô đồng ý, đồng nghĩa với việc trong tương lai gần, sớm muộn gì cô cũng phải kể hết mọi thứ với Orm.

Trái tim Lingling đập nhanh đến nỗi Orm cảm nhận được sự bất ổn của cô.

- Chị sao thế?

- À….chị hơi căng thẳng – Lingling cười huề.

- Chân thật với em mà lại căng thẳng thế sao, em có làm gì chị đâu – Orm lườm xéo cô, tay ngắt mũi cô yêu chiều.

Lingling rướn người hôn Orm một cái để dập tan sự bồn chồn ở trong lòng. Đúng thật, đứng nói chuyện với Orm, cô còn căng thẳng hơn khi nói chuyện với Namtan nữa, cô sợ em hơn cả sợ người chủ của cô rồi.

---

Một thời gian ngắn trôi qua, mọi chuyện dường như vượt khỏi tầm kiểm soát của Lingling. Orm đi chơi với View, và cô nàng đó đã chụp ảnh em và cô ấy, đưa lên trang cá nhân trên instagram, cùng với dòng caption “lâu lắm mới gặp lại người bạn cũ, Capibara”

Những lo lắng ban đầu của cô đã trở thành hiện thực, may mắn rằng View không ghi tên thật của Orm ra, không thì chết chắc rồi, cô nàng nổi tiếng đó, mỗi ảnh của cô ấy, có khoảng hơn 50k lượt thả tim, Lingling cầu mong rằng trong những lượt xem đó, không có ai đến từ dòng họ Kornnaphat của nhà Orm.

Cô đã nhẹ nhàng nhắc nhở em, hạn chế công khai mặt mũi lên mạng, em đã nghĩ rằng vì cô ghen nên cô làm thế. Đúng rồi, hãy cứ nghĩ như vậy đi.

Rồi có một hôm em hỏi cô rằng…

- Lingling, chị làm ở cửa hàng ăn nhanh đó hả?

- Gì cơ?

- Cái cửa hàng gà rán tên Valen ý

Lingling nháy nháy trong lòng, Orm chứng tỏ theo dõi cô, cửa hàng gà rán Valen chính là nơi có cái cửa đi vào văn phòng bí mật của Namtan.

- Em theo dõi chị hả?

- Đó không gọi là theo dõi, mà là em lo lắng cho chị nên đi theo chị thôi, để còn bảo vệ chị chứ.

Orm Kornnaphat thông minh lắm, nói chuyện biện hộ giỏi quá, giờ lươn lẹo hơn cả cô rồi. Nhưng vì đã dằn lòng mình rằng sẽ không nói dối em nữa, nên cô chuẩn bị tâm lý nói thật, cô mà thừa nhận làm ở cửa hàng gà rán, thì em sẽ lại lôi chuyện cô cầm súng hôm trước ra, thôi thì….chỉ còn nước nói thật.

- Bên trong cửa hàng gà rán đó, có một cái cửa, nó dẫn xuống hầm rất sâu, là một văn phòng bí mật, nơi chị làm.

- Vậy là chị làm trong phòng thí nghiệm hả, kiểu như nghiên cứu vũ khí hạt nhân gì đó hả?

Lingling đớ lưỡi, không ngậm miệng được, Orm bị xem phim siêu anh hùng nhiều quá rồi…

Em đã nhiều lần rủ cô xem cái phim đó, phim em yêu thích, nó có cả một series dài mấy phần, cô cũng chiều theo em mà xem, nên cô hiểu rằng tại sao em lại nghĩ ra được câu trả lời là phòng thí nghiệm…

- Ừ thì….cũng na ná thế - Lingling trả lời xong rồi chạy trốn, cô đi vào bếp nấu bữa tối, tránh chủ đề này.

Và rốt cuộc thảm họa thật sự đã diễn ra, vào một buổi sáng sớm hạnh phúc, khi Lingling thức dậy trong vòng tay yêu thương của Orm như mọi ngày, cô nhận được một tin nhắn của Namtan

“Cái người mà cậu kể với tôi, mà cậu đang có tình cảm ấy, tên Orm Kornnaphat hả?”

Lingling bật dậy, hoảng hồn thật sự, cô thấy Namtan gửi cho cô 2 tin nhắn lận.

“Tôi có để quên cái kính màu đen ở phòng khách nhà cậu, mang đi cho tôi nhé, tôi quý cái kính đó lắm, quà của Film”

Gì cơ, Namtan đến nhà cô sao….

Vậy là cô ấy đã biết nơi ở bí mật của cô, và có thể đã gặp Orm.

- Chị sao thế? – Orm hỏi khi thấy cô cư xử bất thường.

- Hôm qua có ai đến nhà mình à?

- À có, tại chị về muộn nên em chưa kịp kể. Cô ấy tên Tipnaree Weera, bảo rằng là sếp của chị, đến chơi, nhưng chị lại bận rộn gì đó nên không về.

Weera….là tên thật của Namtan.

- Em gặp cô ấy hả? 2 người nói gì với nhau?

- Cô ấy hỏi về em, em gặp chị như thế nào, sao lại sống ở đây, hỏi em làm nghề gì,…

- Và em đã kể hết – Lingling mặt không còn giọt máu

- Đúng rồi, có vấn đề gì hả? – đáy mắt Orm hoảng loạn khi thấy sự lạnh lùng của Lingling.

Lingling phóng xe đến văn phòng của Namtan, trái tim cô đập như muốn vỡ tung, cô sợ hãi thật sự…

Cô sợ không phải vì Namtan sẽ giết cô, mà cô sợ Namtan sẽ động đến Orm…

Chạy với tốc độ tên lửa vào phòng của Namtan, đập vào mắt Lingling là hình ảnh thảnh thơi của cô ấy, cô ấy đang ngồi trên ghế uống một ly sữa ngọt, thức uống ưa thích của cô ấy. Namtan luôn thích những sự ngọt ngào, cô ấy thích ăn kẹo ngọt, sữa ngọt, nói chuyện cũng ngọt ngào nữa…

Nhưng tâm địa của cô ấy thì không phải vậy đâu…

Lingling quỳ sụp xuống, cúi đầu, đáy mắt cô đỏ lừ, cô sắp chết vì sợ hãi rồi..

- Namtan, tôi xin lỗi vì đã làm trái lời cậu, tôi xin lỗi rất nhiều.

- Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận với tôi đấy à, tôi đã nghi ngờ khi cậu đem theo Orm đến Nhật Bản, tôi chờ cậu thú nhận, nhưng cậu lại diễn như không có gì, cậu làm tôi không vui một chút nào – Namtan nhẹ nhàng nói.

- Namtan, hãy giết tôi đi, nhưng xin cậu hãy tha cho Orm, hãy để cô ấy được sống, cậu hãy giết tôi đi – nước mắt Lingling rơi xuống liên tục, sự đau đớn lan tỏa cả khung cảnh. Namtan nhìn cô với ánh mắt thất vọng.

End chap 11.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lingorm