chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19.

Orm bật nước từ vòi hoa sen lên, đẩy Lingling vào mặt tường, nuốt cô, liếm cô, đầy mê dại, em quỳ xuống, tấn công nhẹ nhàng vào giữa hai chân cô.

- Em rất nhớ chị, và cũng nhớ cái này nữa – Orm ngả con mắt đầy dâm dục vào âm hộ của cô.

- Nhớ thì làm nó sướng đi.

Orm đắm chìm vào vòng mê cung quyến rũ kia, giọng nói mời gọi của chị, làm cô muốn phát điên.

- Ah….Orm…ah…

- Nữ hoàng của em,cảm thấy thế nào?

- Ah….thật sướng..

- Còn ở dưới này thật ngon…

Lingling không chịu được nữa, cô nhấc hông lên thật cao, rồi hạ xuống. Orm nuốt lấy tất cả mọi thứ, chồm người lên hôn cô, làm cô sắp ngạt thở đến nơi rồi…

Em lật cô úp vào tường, không hề báo trước, thản nhiên nhét hai ngón vào trong cô, tay còn lại bóp chặt ngực cô.

- Đầu ngực chị cứng hết rồi, chị thấy sao hả?

- Hmm….nhanh hơn đi – cô yêu cầu, em chấp thuận.

- Ngón tay em..nóng quá, bên trong chị thật nóng…em phát điên mất – Orm nói, cắn vành tai cô, đưa lưỡi liếm qua liếm lại.

- Urrggg….chị ra…Orm…

Cô lên đỉnh, rồi xoay người, dựa hẳn cơ thể vào mặt tường, thở hồng hộc, em vén tóc cô, hôn lên mũi cô.

- Yêu nghiệt, thật câu dẫn – tay em vuốt sống mũi của cô, rồi đến cổ, đến ngực, rồi xuống đến cơ bụng cô.

Em khen nó thật cứng cáp, em vuốt nó liên tục, giọng nói của em, như mật ong pha rượu cồn cao, thật sự gây nghiện.

- Để chị thưởng cho em, ngồi xuống – Lingling đẩy Orm, em ngồi xuống thành bồn tắm.

Cô vẽ hàng chục hình vòng tròn vào lỗ âm hộ của em, Orm run rẩy trong khoái cảm.

- Ướt quá.

- Tại chị… - Orm ngẩng mặt lên cao, vì bức bối, vì cô vẫn chưa vào trong em…

Lingling cười khểnh, cô dán mặt vào hai chân em, ngón tay giữa nhét vào trong em, cùng một lúc, một cách yêu chiều..

- Lingling, lưỡi của chị, ahhh~~~~

Orm tháo cởi dây buộc tóc của cô, buông thả cái búi tóc, để tóc cô rơi xuống, em luồn vào tóc cô, ấn mạnh cô vào em…

- Lingling Kwong… ahh…. – em gọi cô đầy mê muội, là cô biết em sắp không thể chịu được nữa rồi, và em khen lưỡi cô liên tục..

- Lưỡi chị làm sao cơ?

- Ah…thực sự tuyệt vời – Orm cong người, phóng đãng, giải phóng tất cả mọi thứ.

Lingling rời mặt ra, một sợi chỉ bạc màu trắng đục vẫn đang nối môi cô với âm hộ của Orm, cô liếm môi lấy hết mọi thứ, và mút ngón tay mình. Em kéo cô lên để hôn cô…

- Chị là người hay ma cà rồng vậy? Em hết máu rồi – Lingling phải công nhận một điều, rằng Orm Kornnaphat thực sự giỏi tán tỉnh..

- Chị là gì cũng được, nhưng chắc chắn chị là của em – Lingling chống tay vào thành bồn, rướn người hôn Orm.

- …….

- Em thật quyến rũ – Lingling khen ngợi, cô lướt mắt từ trên xuống dưới, thật sự thì…ngoại hình của Orm, giống như một diễn viên hạng A vậy. Những hình xăm của em, ẩn hiện trên làn da trắng hồng, thật sự nóng bỏng.

Đó chỉ là hình xăm tạm thời nhưng Orm luôn tái xăm để nó như là một hình xăm thật.

- Vậy hãy yêu em nhiều hơn đi – Orm cười lừa tình, tiến mặt lại gần cô, lại tán tỉnh tiếp.

- Chờ chị ăn xong lấy sức đã...

Và cả ngày hôm đó, Lingling không thể đếm được rằng cô đã làm tình với em bao nhiêu lần…

Vì em đòi hỏi rất nhiều, cô chỉ nghe theo thôi…

Coi như bù đắp cho quãng thời gian qua đi, sự đòi hỏi của Orm, nhiều đến mấy, thì vẫn là hợp lý.

Rồi em đòi cô nấu ăn cho em nhiều hơn, nhà chỉ có 2 người, mà lúc nào cô cũng phải nấu lượng đồ ăn cho 4 người. Em ăn xong, rồi lại kêu đói, rồi lại ăn, rồi lại kêu đói.

Em còn bắt cô ăn nhiều hơn, không cho cô gầy như vậy nữa, em dọa rằng nếu cô gầy quá, ôm không thích, em sẽ không ôm cô nữa…

Orm Kornnaphat, sau gần 1 năm quay trở về, đã có một sự thay đổi, là dám đem tình cảm của cô ra, để dọa dẫm…

Thôi được, dù sao thì em cũng là duy nhất của cô, cô quỵ lụy em, cô chấp nhận điều đó..

Lingling ngồi lên chiếc xe màu xanh dương của Orm, để Orm chở cô đi Endless Night. Lần đầu tiên ngồi ở ghế phụ, và ngồi trong một chiếc xe ô tô với vận tốc bình thường, Lingling bỗng cảm thấy thật yên bình.

Orm bật một bản nhạc nhẹ…

Em nói rằng bài hát này tên là Don’t play with system, em sáng tác, Junji hát.

Em nói rằng tất cả những bài em sáng tác, đều lấy Lingling làm nguồn cảm hứng,….

Lingling cảm giác, cô như được sống chậm lại, cô có đủ thời gian để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, đường đến Endless Night, thực sự rất đẹp, cung đường đèo này, như một kiệt tác vậy. Trời màu xanh biếc, với những làn sóng biển đang trôi nhẹ nhàng, ngọn núi hùng vĩ sừng sững, ở bên cạnh là em, và bản nhạc hay này, tất cả mọi thứ, tạo nên một cảm xúc hạnh phúc không thể diễn tả…

Cô đã đi qua con đường này nhiều lần rồi, và cô chưa bao giờ thấy nó đẹp như vậy…

Nó đẹp y như trong một giấc mơ nào đó của cô, hóa ra, giấc mơ không phải cái gì đó xa vời, mà là thứ đã có sẵn, chẳng qua cô chưa chịu nhìn ra…

Điều ước của cô và em, có phải, đang dần trở thành hiện thực không?

Hóa ra, không phải là cứ cất trong túi bùa, là điều ước trở thành hiện thực đâu, mà là lôi nó ra, đọc nó, và hành động để có nó hả?

Namtan đã kể cho cô nghe về kế hoạch của cô ấy, cô ấy chuẩn bị giúp Interpol, tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, một phi vụ lớn, và điều kiện của cô ấy là được ân xá. Namtan bảo cô tìm Film, rồi cô ấy sẽ chuyển đến nơi Film đang sống, và sống yên bình phần đời còn lại.

Lingling đã nói chuyện lại với Namtan, rằng cô muốn sống, cô khao khát được sống, và mong Namtan giúp cô. Cô ấy đã đồng ý.

- Xinh đẹp của em, chị đang nghĩ gì thế? – Orm nắm lấy tay cô, khi thấy cô đang cực kỳ thẫn thờ, và quá lâu.

Cô đang ngây ngất với vẻ đẹp của khung cảnh trước mặt, và não đang suy nghĩ đến một tương lai cực kỳ tuyệt vời.

- Không có gì, chỉ là…chị đang cảm thấy rất hạnh phúc.

Orm mỉm cười, một tay lái xe, một tay vẫn nắm lấy cô, ngón tay mân mê vuốt vuốt bàn tay cô, cả bàn tay của cô, nhỏ bé và nằm gọn trong bàn tay của em.

Cô được em bao bọc và bảo vệ hoàn toàn, thật hạnh phúc.

Đến Endless Night, đi sâu vào trong 10 cây số, khung cảnh bừng sáng dần dần thu nhỏ, để lại một màn tối tăm đến lạnh lẽo, tối đến mức mà phải bật đèn xe hết cỡ lên..

- Lingling, thời gian qua chị ở đây ý hả? – Orm đứng trước cửa căn nhà, mặt hoảng hốt vô cùng, sốc không phải vì căn nhà xấu, thậm chí căn nhà này có vóc dáng cực kỳ đẹp, mà em sốc, vì không khí ở đây, như bị ma quỷ ám.

- Đúng vậy – Lingling xác nhận.

- Tại sao chị lại ở đây, một mình sao, ai đến giết chị thì sao, chị không sợ ma hả? – Orm hỏi rất nhanh, làm Lingling bật cười.

- Chị ở đây, vì lúc đó chị muốn chết, nhưng chị chờ mãi không thấy ai đến giết, cũng không gặp con ma nào.

Orm ôm chầm lấy cô trong sợ hãi..

- Tình yêu của em, không bao giờ được nghĩ tiêu cực như vậy nữa, nghe chưa?

- Nghe rồi.

Orm bật điện cả căn nhà lên, rồi chủ động lấy đồ đạc cho cô, một cách nhanh gọn, và kéo cô ra khỏi Endless Night.

---

Một quãng hạnh phúc đã diễn ra như vậy, hôm nay là ngày Lingling cùng Orm đi Thụy Sĩ…

Thời tiết ở đây khá lạnh, một sự kết hợp hoàn hảo giữa dãy núi, cao nguyên và sông băng. Orm rất hào hứng với chuyến đi này, em khen ngợi cô liên tục, vì cô là một người yêu lý tưởng. Cô đợt trước đã dẫn em đi chơi khắp Tokyo, lần này dự tính là đưa em đi khám phá cả Thụy Sĩ, đất nước phát triển và đẹp đẽ này.

Cô cũng chả biết mình lý tưởng đến mức nào, cô hay nói dối em, rồi còn chẳng tâm lý, không đoán được cảm xúc của em, để em phải khổ đau, đó gọi là lý tưởng hả…

Namtan đã sắp xếp kế hoạch hết rồi, Lingling tuy không tham gia vào phi vụ giúp đỡ Interpol, nhưng cũng sẽ được ân xá giống Namtan, ngày tự do của cô, sắp đến rồi…

Và đặc biệt hơn thế, là cô luôn có Orm bên cạnh.

Lingling lái xe đến Zurich, trường đại học mà Film đã theo học, rồi qua vài ngày nghiên cứu và điều tra, cô tìm ra chỗ làm của Film…

Cô ấy là một tiếp viên hàng không, đó là lý do mà Film đã di chuyển rất nhiều.

Lingling đứng ở sân bay quốc tế Thụy Sĩ, chờ Film để chụp vài bức ảnh gửi cho Namtan. Trong lúc đợi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Orm gọi…

“Tình yêu của em, chị xong việc chưa?”

- Hai tiếng nữa, Film sắp đáp xuống sân bay rồi – Lingling vừa nói vừa ngẩng mặt nhìn cái bảng thông báo chuyến bay, cô đã kể cho Orm biết hết nhiệm vụ lần này, đương nhiên thời gian của cô sẽ bị chia đôi, một nửa dành cho Orm, một nửa dành cho việc tìm kiếm Film.

“Em nhớ chị muốn chết”

- Hạnh phúc của chị bị xếp sau hạnh phúc của Weera, nên cưng ráng chờ nha – Lingling bật cười vui vẻ vì giọng điệu nhõng nhẽo của Orm.

“Em đã đặt bàn ở bờ sông Rhine, có nến, có hoa hồng, có rượu vang, có gà nướng kiểu Zurich, giờ thiếu mỗi chị, người phụ nữ xinh đẹp của em”

- Chị đang đói cồn cào rồi đây

Lingling vừa nói chuyện vừa đi đi lại lại, bỗng nhiên có một cô gái huỵch vào vai cô, dáng đi có vẻ hấp tấp….

Lingling quay lại nhìn cô ấy, một cô nàng tóc dài, màu tím, đội chiếc mũ màu đen vành tròn to, cô ấy khi va vào cô xong cũng quay lại nhìn, ánh mắt có vẻ…..như muốn lườm cô…

Đây không phải người Thụy Sĩ, mà là một người Thái..

Sau một vài giây, cô ấy quay lưng đi khỏi. Lingling thắc mắc trong lòng, đây là cảm giác gì….

Cô cảm thấy hơi bất an…

“Lingling…chị có đang nghe không?” Orm gọi khi thấy cô bỗng im lặng

- Orm, chị cúp máy nhé, tý chị gọi lại.

Lingling sau chục phút, đã nhìn thấy Film, và âm thầm đi theo, dõi đằng sau…

Lingling giả vờ va nhẹ vào Film, đồng thời bí mật cài một chiếc máy định vị vào vali của cô ấy. Rồi sau một quãng đường đeo bám, cô đã xác định được chỗ ở cố định của Film.

Hiện Lingling đang ngồi ở một quán coffee có bàn ghế đặt ở vỉa hè ngoài trời, cô làm việc trên máy tính. Mặt trời đang dần ngả xuống, hoàng hôn hiện lên, đẹp như một bức tranh nghệ thuật..

Nhưng những điều sắp tới, thì không hề đẹp chút nào, một cô gái quen thuộc bỗng ngồi xuống bàn của Lingling, ở chiếc ghế đối diện.

Lingling nhăn mặt không hài lòng, cô gập laptop xuống ngay lập tức sau khi gửi mọi thứ cho Namtan xong, và sao chép mọi dữ liệu, nhấn nút tắt máy để bảo vệ mọi thông tin. Cô nàng kia, chính là người đã vô tình huỵch vào cô lúc ở sân bay, mái tóc tím dài đó, cái mũ vành tròn to màu đen đó, cô ấy đang từ từ ngẩng đầu lên để cô có thể nhìn thấy cô ấy rõ hơn.

- Cô là ai? – Lingling mặt lạnh tanh hỏi.

- Tôi là Anada Kornnaphat – cô nàng nở một nụ cười quái dị, làm nỗi bất an của Lingling ngày càng trào dâng.

Cô chắc chắn một điều là, cô không biết người này, cái tên cũng lạ hoắc…

Nhưng có một thứ mà cô biết, người này họ Kornnaphat.

Có lẽ nào….

Lingling nhận thấy đằng sau cô nàng tên Anada Kornnaphat, ở phía xa, có một người đàn ông mặc đồ đen, cao lớn, đang đứng ở đó nhìn cô. Cô nhìn sang bên phải, cũng có một người đàn ông như vậy, cô quay ra nhìn đằng sau, có thêm một người đàn ông như vậy nữa..

Lingling Kwong, bị mai phục đủ các góc rồi….

Trong lúc cô đang nhanh não nghĩ cách chạy trốn, thì trong tầm mắt của cô, hình ảnh của Anada Kornnaphat cứ mờ dần mờ dần…

Cô chóng mặt quá….

Anada đang đưa mắt nhìn ly nước trà của cô, rồi nhìn cô…

Hóa ra vậy, cô ấy đã cho cái gì đó vào ly trà…

Và rốt cuộc, cô không thể làm gì được nữa, ánh sáng bị che lấp, bóng tối xuất hiện, một màn bóng tối đổ sầm trước mắt cô…

Cô cạn kiệt năng lượng…

Trước khi cô nhận thức được năng lượng về số 0 của mình, cô cảm nhận được điện thoại trong túi quần của cô đang rung lên…

Orm đang gọi cô….

Nhưng cô lại không thể nghe máy…

Chết tiệt….

----

Orm ngồi ở nhà hàng tên là Malmo, cô ngồi tại chiếc bàn ngay sát bờ sông Rhine. Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang vọng khắp nhà hàng, khung cảnh thật sự rất lãng mạn, ánh sáng màu vàng khiến cho mọi thứ đều huyền ảo, đồ ăn đã được mang ra, nghi ngút khói thơm…

Cô gọi cho Lingling không được, đến bây giờ đã là cuộc gọi thứ năm mươi mấy rồi….

Trái tim cô như bị trống đập thùm thụp rất mạnh, cô cảm thấy khó thở quá.

- Lingling, chị đang ở đâu…

---

Lingling Kwong, lại bắt đầu mơ những giấc mơ đẹp đẽ…

Khi cô rơi vào trạng thái tiềm thức, cô thường có những giấc mơ rất đẹp, lúc nào cũng là khung cảnh màu hồng, màu xanh, màu cam…

Và đương nhiên, Orm luôn có mặt trong mọi giấc mơ của cô…

Em trong những giấc mơ đó, luôn cười rất tươi. Em là người có rất nhiều nước mắt, khi đau buồn, em cũng khóc, khi hạnh phúc, em cũng khóc, nhưng thật kỳ lạ, em chẳng bao giờ khóc trong giấc mơ của cô.

Nụ cười của em, luôn làm cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, mọi nỗi đau lúc đó, luôn được chữa lành..

Lingling thật sự không biết mình đã có bao nhiêu giấc mơ nữa, nó cứ như một chuỗi series phim dài tập không hồi kết, chạy trong tiềm thức của cô, một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển…

Cô luôn vui vẻ khi xem nó, nhưng liệu nhiều quá, có khi nào cô sẽ rơi trong ảo tưởng không…

Cô cảm thấy phần hồn của mình đang không ăn nhập với phần xác cho lắm, vì cô đang dần cảm thấy được, phần xác của cô, đang đau đớn cực kỳ, đang mệt mỏi cực kỳ, các xương khớp như đang muốn gãy làm đôi.

Rồi bỗng dưng cô nghe thấy một loạt tiếng động mạnh, hình như là tiếng đập cửa, tiếng phá cửa, tiếng ghế rơi, gậy rơi, hình như là vậy….

Rồi khi không còn tiếng động của đồ vật, thì cô nghe thấy tiếng cãi vã của ai đó, giọng rất quen…

- Đưa chìa khóa đây…

- Chị bị điên rồi, cô ta là kẻ thù của nhà chúng ta, cô ta từng bắt cóc chị và suýt giết chị đó.

- Tôi không quan tâm, mấy người cứ tiếp tục cái dự án 20 năm chết tiệt đó đi, đừng có tỏ ra là vì tôi, vì cái dự án khủng bố đó, mà mấy người sẵn sàng hy sinh tôi còn gì.

- Cả một cộng đồng đang bị phụ thuộc vào nó, lúc đó nghiên cứu tận 10 năm rồi, chẳng lẽ lại để nó rơi vào tay kẻ khác à..

- Dù sao thì tôi cũng không muốn trách móc gì chuyện cũ nữa, vì nhờ việc bị bắt cóc, tôi mới được gặp hạnh phúc của đời tôi, bây giờ thả cô ấy ra, còn không thì đừng trách.

Lingling muốn cử động thân thể, ít nhất cũng phải mở được đôi mắt, cô nghe rất rõ cuộc hội thoại kia, nhưng thực sự cô không làm được, có một cái gì đó ngăn cản khiến cô hoàn toàn bất động…

Rồi cô nghe thấy tiếng súng.

Không phải một tiếng, mà là cực kỳ nhiều tiếng súng…

Nối tiếp sau đó là một màn tĩnh lặng đến đáng sợ.

Rồi thật kỳ diệu, cô nghe thấy một tiếng gọi cực kỳ ngọt ngào….

- Lingling…

- ……

- Lingling…

Cách gọi này, chỉ có một người thôi…

Nhưng Orm Kornnaphat, em làm sao mà có thể đến đây được…

- Lingling…

Lời gọi cất lên liên tục, làm cô thực sự rung động, cô phải gắng lên, cô phải tỉnh dậy mới được…

Sau một hồi vật lộn giữa ý thức và tiềm thức, cuối cùng cô cũng mở được cái mắt…

Trước mặt cô, là Orm, chính xác là em rồi…

Cô đang ở tư thế nằm, trên một chiếc bàn sắt lạnh lẽo, trên cổ tay cô có nối một đường ống dẫn, một cái bình màu xanh dương đã bị vơi nửa….

Chúng nó, tiêm gì vào người cô vậy, cái dung dịch này…thực sự trông rất quen.

Orm giật cái ống dẫn ra khỏi cô, và bế cô lên…

- Lingling, mình về thôi.

Trên đường đi, cô thấy Anada đang nằm bất tỉnh trên sàn, đạn dính trên trán, và bên cạnh cô ấy, là một khẩu súng màu đỏ…

Khẩu súng này, chính xác là của cô, cô cất ở trong vali. Vậy là Orm đã lấy trộm đồ của cô và đi giết người như vậy??

Có quá nhiều câu hỏi nằm trong đầu Lingling ngay lúc này, nhưng cô thực sự không có năng lượng, cô cứ như người dây, và để Orm bế ra khỏi căn phòng…

Em đặt cô lên một chiếc xe, rồi chở cô về căn hộ thuê của hai người ở Thụy Sĩ…

Ra ngoài rồi Lingling mới thấy, cô bị bất tỉnh, và bị Anada Kornnaphat đưa đến tận một cao nguyên, rất cao, rất lạnh…

Cho nên đường đi về nhà cực kỳ xa, mất khoảng 6 tiếng đồng hồ mới vào được trung tâm thành phố. Khi về đến nơi, Orm đặt cô xuống giường. Từ đầu đến cuối cô không thể nói được từ nào, đã làm em rất lo lắng.

- Lingling….chị có ổn không?

- Orm…. – Lingling thều thào, mỗi từ cô nói ra, đều là sự cố gắng của cô, sao bây giờ nói thôi mà cũng khó thế, cái bình dung dịch màu xanh dương đó, chính nó đã làm cô như bị bại liệt vậy.

- Em đang nghe đây – Orm ghé tai sát mặt cô..

- Chị…mệt quá…

- Em đi mua đồ ăn nhé, chị có khát nước không?

- Không….chị không thể….cử động được…

- Em phải làm gì? – Orm bật khóc.

- Đưa chị về Pai…

---------------------

Sau một quãng đường dài về Pai, Orm bế Lingling vào phòng ngủ của hai người, Lingling hiện đang ngủ sau khi được cô truyền cho vài bình nước biển và đạm…

Lingling không thể ăn, không thể uống, chỉ có thể mở mắt nhìn xung quanh và miệng nói được vài từ nhỏ nhẹ.

Orm đau đớn nhìn chị, chị giờ như một người bị liệt, không thể làm gì được, nên từ a đến z, cô phải lo cho chị, thay quần áo cho chị, lau người cho chị…

Đôi mắt của Orm đã quá mỏi mệt vì nước mắt, cứ một tiếng, cô lại rơi nước mắt một lần, cô chỉ sợ rằng, cô sẽ bị mù vì mắt quá sưng mất…

Nhưng nhìn hình ảnh của chị như vậy, cô không thể ngừng khóc được.

-----

Lingling mở mắt, nhìn thấy Orm đang nằm bên cạnh, tay chống đầu nhìn cô, ánh mắt em trông rất buồn, cô biết rằng, em đã vì cô mà không thể ngủ ngon được, nhưng nếu em không ngủ, em sẽ chết vì thiếu ngủ mất…

- Orm…

- Tình yêu của em, chị đang cảm thấy thế nào? – Orm vuốt tóc cô, vén qua sau tai.

- Ổn hơn chút rồi..

- …..

- Kể chị nghe, chuyện gì đã xảy ra.

- Em tò mò lý do em bị bắt cóc và lý do ba mẹ không thể chuộc lại em cách đây hơn chục năm, em nhờ một người trong nhà tìm hiểu, thì phát hiện ra một dự án khủng bố ngân hàng toàn cầu tên là Tsou, do ba em tạo nên từ 20 năm trước, và CH3 muốn có dự án này, và ba em đã sẵn sàng hy sinh em để bảo vệ dự án đó.

- ………..

- Anada Kornnaphat là em họ của em, con bé được chỉ định nhiệm vụ giết chị ở Thụy Sĩ, mục đích là để trả thù cho em. Tối hôm đó chúng ta có hẹn đi ăn tối nhưng em gọi cho chị không được, nên em đi tìm chị, em đã đoán ra được là liên quan đến họ Kornnaphat. Em mò được đến cao nguyên Bern, nơi Anada nhốt chị ở đó, em đã lấy khẩu súng màu đỏ chị tích trữ trong vali. Em đàm phán với Anada không được, tức quá nên em đành bắn con bé, và mấy người tay sai của nó luôn.

- Chị ngạc nhiên là em bắn trúng giữa trán Anada đấy.

- Bắn nhiều lần mới được vậy, chỉ là ăn may thôi, em dùng hết sạch đạn trong khẩu súng luôn rồi.

- …………..

- Chị có giận em không?

- Giận vì điều gì?

- Vì em đã làm một điều xấu, em giết người.

- Nếu em không hành động, thì Anada cũng sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lingorm