Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thời gian là thứ mà dù ta muốn nó trôi qua thật nhanh hay muốn nó trôi qua thật chậm hoặc cũng có lúc muốn nó dừng lại mãi mãi thì cũng không bao giờ thực hiện được, nó cứ như thế mà từ từ trôi qua không hề quan tâm gì đến cảm xúc của con người. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ rồi nhẹ nhàng đậu lại trên khuôn mặt của một cô gái với mái tóc xanh dài óng ả, cô dã thức dậy từ lâu nhưng nữa người của cô vẫn còn nằm gọn trong chiếc chăn ấm áp. Cô đưa khuôn mặt trắng trẻo của mình nhìn về hướng cửa sổ, đôi mắt của cô bỗng nheo lại vì ánh nắng đang rọi thẳng vào đôi mắt cô nhưng chỉ được vài giây thì cô lấy lại được khuôn mặt điềm tĩnh như thường. Đôi mắt của cô chăm chăm nhìn vào những chú bướm đầy sắc màu đang vỗ nhẹ đôi cánh trên những chậu hoa nhỏ đặt trước cửa sổ, cô thầm nghĩ giá như cô giống như những chú bướm ấy thì tuyệt biết bao, vô âu vô lo. Trong suốt mấy ngày vừa qua, cô đã nhận được rất nhiều niềm vui từ những người bạn của cô và đặc biệt là mẹ của cô, nhưng có vẻ như cô chẳng có vẻ gì là vui vẻ, hạnh phúc hơn. Ngay lúc này, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Shade, được nghe giọng của Shade và đặc biệt là cô muốn được cùng cười, cùng vui với Shade. Chẳng lẽ cô quá ích kĩ sao, không, đó chỉ là một ước nguyện nhỏ nhoi của một cô gái mong muốn được tìm laih hạnh phúc đã bị đánh mất của chính mình. Bỗng tiếng gõ cửa phòng vang lên cô nhanh chóng quay mặt về hướng cửa phòng – là mẹ cô:
- Sao rồi Rein, con vẫn không chịu xuống ăn sáng đi à?_mẹ cô nhẹ ngồi xuống bên cạnh cô_
- Con không muốn ăn, mẹ cứ ăn đi_cô đáp lại rồi lại nhìn ra hướng cửa sổ_
- Là Shade làm con gái mẹ ra nông nỗi này à?
- Sao mẹ biết_cô ngạc nhiên quay nhìn mẹ cô_
- Lione và Mirlo nói cho mẹ biết_cô nghe xong thì cúi gằm mặt xuống_sao vậy không nói gì hay giận hai đứa nó à?
- Sao lại phải giận ạ, con phải cảm ơn hai bạn ấy vì đã nói cho mẹ biết mới phải chứ, con cũng rất muốn nói với mẹ biết chuyện ấy nhưng lại không dám nói.
- Sao vậy?
- Con muốn nghe lời khuyên từ mẹ.
- Vậy à, nhưng mẹ biết khuyên con thế nào đây, tình cảm xuất phát từ trong trái tim con vì vậy mẹ không thể nào điều khiển trái tim con đi con đường nào được. Nhưng con hãy cảm nhận sâu trong trái tim con con sẽ thấy rất nhiều con đường, con hãy chọn lấy con đường rải đầy hoa cùng với ánh
sáng rực rỡ và đi con đường ấy.
- Nhưng con không hề thấy con đường rải đầy hoa hết, trước mắt con đều là những con đường đen tối_Rein đưa tay chạm nhẹ lên ngực, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim_
- Vậy thì con hãy cảm nhận nó đi, con đường nào khiến con vui vẻ, hạnh phúc thì đó chính là con đường rải hoa. Hãy nhắm mắt lại và cảm nhận nó đi.
- Nhưng.....
- Đừng có nhưng nữa, nếu con cứ chần chừ thì con đường đó sẽ biến mất đó_mẹ cô quay lại nhìn chiếc đồng hồ trên bàn_mấy giờ cậu ấy đi.
- 9 giờ ạ, nhưng sao mẹ biết con sẽ chọn con đường đó.
- Vì mẹ là mẹ của con mà, còn những một tiếng nữa, con có thể trò chuyện với cậu ấy lâu hơn đó.
- Một lúc nữa thôi.
- Vậy thì nhanh len nhé, mẹ không muốn thấy con như vậy đâu_mẹ cô đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng cô_
Cô lại một mình trong cái căn phòng ấy mà cảm nhận sự cô đơn của mình, thời gian cứ từ từ trôi qua cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ khiến cô cảm thấy thật khó chịu. Trái ngược với cái tĩnh lặng bên ngoài, trong đầu cô lúc này thật sự rất rối loạn bởi cái quyết định đi hay không đi. Ngước nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, chỉ còn 30 phút nữa thôi, cô thật sự ngạc nhiên, thời gian tại sao lại trôi nhanh như vậy chứ, cô chỉ muốn nó dừng lại ngay lúc này mãi mãi mà thôi. Bất chợt nở một nụ cười nhẹ - cô tham lam, keo kiệt thế sao. Rồi không biết một động lực gì xẹt ngang qua người cô, vội vàng vơ cái áo khoác trên ghế cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Nghe tiếng cửa đóng sầm, mẹ cô liền chạy ra rồi mỉm cười thật tươi.
Cố vẫy gọi những chiếc taxi, cô thật sự thấy bực mình, sao hôm nay lại không thể đón được một chiếc taxi nào chứ? Không có thời gian thời gian đứng đây nữa, cô quyết định chạy bộ đến sân bay, trong đầu cô lúc này chỉ xuất hiện được 8 từ duy nhất "làm ơn mà, đừng đi, xin anh đấy". Cố hết sức chạy thật nhanh, cô không hề quan tâm gì đến mọi thứ trên đường mà cứ thế lao nhanh qua đường.
Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttt
"Tạm biệt anh, người em yêu........"  

  - Các con đi bảo trọng nhé, nhớ gửi lời hỏi thăm của mẹ đến Milky nhé_mẹ Shade nói_
- Được rồi, mọi người mau về đi_Shade không hề nhìn họ đến một lúc_
- Đúng vậy đó, mẹ mau về đi, mẹ còn nhiều công việc mà_Fine nhanh nhảu lên tiếng_
- Còn mẹ tôi thì sao?
- Em nói rồi mà_Fine mỉm cười_
- Mẹ ư?
- Vâng_cô nói với vẻ mặt ngây thơ_
- Đừng có gọi như thể cô là người nhà tôi vậy.
- Thì đằng nào em chả lấy anh_cô chu miệng ra nói với vẻ mặt dễ thương nhất_
- Cô đừng có mà nằm mơ_Shade ghé miệng vào tai Fine, nói nhỏ rồi bỏ đi vào trước, bỏ lại Fine với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn theo anh_
- Shade nói gì với con vậy?_mẹ Fine lên tiếng làm cô giật mình_
- À, anh ấy...anh ấy nói khi nào đi du học về thì mới tính ạ_cô mỉm cười che giấu đi vẻ mặt vừa rồi_
- Thật à, vậy thì tốt rồi, con mau vào trong đi để cô...à...mẹ với mẹ con đi về.
- Vâng ạ_rồi Fine chạy thật nhanh tới chỗ Shade. Có lẽ cô đã quên mất lời lúc nãy Shade nói rồi
----------------------------------------------------------------------------  

  - Atezza, mau...mau gọi xe cấp cứu_cậu con trai với mái tóc vàng óng ngồi trong xe ô tô, giọng run run nói với cô gái tóc vàng ngôi ghế sau_
- Vâng....vâng ạ_cô cũng run không kém, bấm số mà tay cô cứ bấm loạn xoạ_
- Mau ra xem cô ấy có sao không_cậu con trai với mái tóc xanh giọng ổn định nhất, nói với tất cả người ngồi trên xe_
- Đúng đấy_cô gái tóc xanh ngồi ở băng ghế sau lên tiếng rồi cả 3 người cùng xuống xe, Altezza gọi điện xong cũng lật đật chạy theo sau_
- Nguy rồi, cô ấy chảy nhiều máu quá_cậu con trai tóc vang lên tiếng_xe cấp cứu sao rồi, Altezza?
- 10 phút nữa sẽ tới, nhưng không biết cô ấy có sao không, anh Bright?
- Anh cũng không biết nữa_Bright trả lời_
- Kìa anh Auler, anh biết cầm máu mà, mau làm đi_cô gái tóc xanh lên tiếng_
- Ờ...ờ anh làm ngay.
- Tiếc thật mái tóc xanh đẹp như vậy mà bị dính máu hết rồi_cô lại lên tiếng_
- Giờ này mà cậu còn quan tâm đến chuyện đó hả Sophie?_Altezza hét lên_
- Hìhì.
- Ơ_Auler vừa lật người cô gái lại thì khuôn mặt chuyển sang sự ngạc nhiên_
- Sao vậy, Auler_Bright lên tiếng_
- Cô gái này.....
- Giống hệt Fine luôn_Auler chưa kịp nói thì bị Sophie giành mất, tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngạc nhiên. Mọi người tò mò đứng lại xem cũng dần dần bỏ đi hết_
------------------------------------------------------------------------------
" Hành khách bay chuyến bay từ Tokio tới Luân Đôn – Anh lúc 9:00 xin mời tập tring tại cửa số 6. Xin nhắc lại, hành khách........"
-/Rein, em thật sự không tới sao, em thật sự không muốn nói gì với anh, không muốn trả lời anh sao/_Shade tuyệt vọng nhìn về phía cửa_
- Hả, cái gì, các cậu không đến được sao_Fine đứng bên cạnh bỗng hét lên làm Shade giật mình_có chuyện gì vây, tiễn tớ mà cũng không đến được sao.
- Xin lỗi cậu nhé, bọn tớ mắc chút xíu chuyện nên không đến được, khi nào cậu về bọn tớ nhất định sẽ đền bù, vậy nhé, bye bye_Altezza bên đầu dây bên kia cố nói thật nhanh rồi tắt máy_
- Tất cả sao_tút....tút...tút_á, khoan đã, từ từ đã_Fine nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi đã kết thúc_thật là_cô bực mình. Shade thở dài theo kiểu bực mình rồi nhanh chóng bước đến cửa số 6_Á, từ từ, đợi em với, anh Shade_Fine lật đật kéo đống hành lí theo sau_
"Tạm biệt em, người anh yêu nhất"

  - Sao rồi_Sophie hỏi:

- Chắc cậu ấy giận rồi_Altezza thở dài_

- Thôi, mặc kệ cậu ấy đi, cậu ấy nhanh quên lắm. A, xe cấp cứu tới rồi kìa.
Đã 2 hơn tiếng kể từ khi Rein vào phòng phẫu thuật, người nhà của cô cũng đã đến đông đủ - cũng chỉ là mẹ của cô và 2 người bạn thôi – họ ngồi đối diện với những người đã gây ra tai nạn cho Rein, họ cũng vừa làm việc với cảnh sát xong, vì người nhà không đòi hỏi gì và cũng vì họ không phải cố ý gây tai nạn, cũng không phải do vi phạm pháp luật nên chỉ bị phạt tiền, cảnh cáo và phải chăm sóc Rein cho đến khi cô ấy xuất viện. Cuối cùng, sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng đèn phẫu thuật cũng đã tắt, cô được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật và chuyển qua phòng bện riêng cao cấp (Bright đã đặt):
- Cô ấy không sao cả, ca phẫu thuật rất thành công, chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi, mọi người đừng lo_bác sĩ ổn định người nhà bệnh nhân_
- May quá_mẹ cô thở phào nhẹ nhóm, 2 người bạn của họ cũng vui mừng theo. Sau 2 ngày hôn mê cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại, mọi người đều tập trung đầy đủ ở đây_
- Rein, may quá, tạ ơn trời, cuối cùng cầu cũng tỉnh lại_Mirlo ngồi cạnh bên giường reo lên, mọi người liền chạy lại vây quanh giường Rein_
- Con không sao chứ_mẹ cô nắm chặt tay cô_
- Con không sao, mẹ đừng lo_cô nỡ một nụ cười thiên thần, nhìn về phía mẹ cô_
- May quá cậu ấy không sao nữa rồi_Altezza nói với những người còn lại_
- Thật là cậu làm bọn tớ lo quá_ Lione ngồi cạnh Mirlo lên tiếng, cô liền quay lại chỗ họ, mắt nhìn chăm chú_  

Xin lỗi các bạn là ai vậy?

Mong ai qua thì hãy nhấn theo dõi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net