Quyển 3 - Chương 6: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải trị] (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoài cửa sổ, đất đai nứt nẻ khô cằn, thậm chí có những nơi bị nứt sâu ra như sạt lở, có nơi còn không thể đi, càng đừng nói đến việc xây nhà ở hoặc trồng thức ăn, cây quả...

Người dân chạy nạn ngã xuống đất, cả người xanh xao vàng vọt, không biết sống hay chết...

Xe nhanh chóng đến khu tra khám...

Hai người đi theo người dẫn đường vào khu cách ly.

Xa cách một lớp thủy tinh của phòng bệnh, An Tình thở dài một hơi, cả khuôn mặt cứng đờ nhìn sắc mặt cực kém của Thẩm Trì...

An Tình ngoan cố muốn cùng Thẩm Trì cùng nhau đi vào.

Hắn liếc cô một cái, cũng không hề nhiều lời, nhanh chóng đổi một bộ quần áo cách ly vào phòng bệnh.

Người bệnh bị cố định trói trên giường bệnh.

Toàn thân trên dưới da của hắn cơ hồ không có chỗ nào lành lặn, hoặc là da bị vỡ ra chảy mủ, hoặc là da bị nứt ra chảy máu, làn da tựa như mặt đất ngoài kia, nơi nơi đều là vết rạn nứt, khiến người ta nhìn muốn nôn...

Hắn tựa như rất thống khổ, hai tròng mắt long sòng sọc màu đỏ tươi, nhìn thấy có người tiến vào, miệng liền không ngừng tru lên tạo ra thanh âm chói tai...

An Tình nhíu nhíu mày.

Thẩm Trì bước nhanh tới trước giường bệnh, nói với trợ lý bác sĩ "Gây tê.".

An Tình có chút sợ hãi, cô chỉ dám thò đầu ra một chút, nhìn được rõ ràng làn da rạn nứt của người bệnh, từng vết rạn nứt đáng sợ, làm cho cô cảm giác được mình đang xem phim điện ảnh nước ngoài có hiệu ứng kĩ xảo đặc biệt.

Thời gian như dừng lại...

Phòng bệnh cách ly yên tĩnh.

Thật lâu sau, trợ lý bác sĩ ngẩng đầu: "Bác sĩ Thẩm, đã gây mê xong rồi."

Tất cả đều thuận lợi tiến hành, An Tình thở phào, yên lòng.

Ánh đèn trong phòng rất sáng, An Tình tuy rằng không đứng ở gần, lại có thể thấy cái trán đang nhỏ giọt mồ hôi của Thẩm Trì.

Đôi mắt hắn hình như có chút đỏ lên.

Nhíu mày, An Tình gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Trì.

Mong là do... cô suy nghĩ nhiều...

Lắc đầu, An Tình nghĩ có lẽ do dạo gần đây nàng làm việc quá sức, ngón tay vuốt vuốt mi tâm, cúi đầu, khẽ nhắm hai mắt lại.

Thời gian trôi đi, ở thời điểm An Tình cho là sẽ thuận lợi kết thúc, một tiếng kêu lên đầy sợ hãi rốt cục làm thần kinh cô căng thẳng.

......

" Bác... Bác sĩ Thẩm, ngài... ngài làm sao vậy?"

Thẩm Trì bỗng nhiên đem găng tay trên tay ném đi, phát ra một tiếng cười lạnh, kéo mặt nạ bảo hộ của mình xuống, quăng trên mặt đất.

"Phanh" một tiếng động lớn vang lên.

Mặt nạ bảo hộ bị quăng trên mặt đất, nát bét.

Thẩm Trì lộ ra một nụ cười tươi quái dị, bỗng nhiên tiến lên một bước đoạt con dao nhỏ trong tay trợ lý bác sĩ.

" Bác... Bác sĩ Thẩm! " Vị trợ lý bác sĩ bị đẩy ngã trên mặt đất, nhìn khuôn mặt quỷ dị của Thẩm Trì, hoảng sợ la lên.

Thẩm Trì bỗng nhiên đi lại gần giường người bệnh, con dao trong tay động một chút vào cánh tay người bệnh, vết thương đã được khâu lại nháy mắt vỡ ra, máu tươi chảy ra ồ ạt. Dao giải phẫu, mặt đất, bức tường......

Thậm chí bắn lên cả mặt của Thẩm Trì.

Thẩm Trì không để ý, hắn khẽ nhếch môi cười, dao nhỏ trong tay lại tiếp tục hạ xuống.

Nháy mắt, một vết thương khác lại vỡ, máu tươi bắn ra...

Trợ lý bác sĩ vội vàng từ mặt đất đứng dậy, đi đến áp chế hành động điên cuồng của Thẩm Trì.

Máu từ cách tay bệnh nhân như nước vỡ bờ đê, chảy xuống như suối, lênh láng cả giường và phòng bệnh.

Máu... Máu tươi...

Trước mắt toàn bộ là màu đỏ tươi, trong không khí lan tràn mùi máu tươi...

Hình ảnh cùng không gian kích thích giác quan của Thẩm Trì, khiến tâm tình hắn kích động, một cảm giác hưng phấn quái dị từ trong lòng hắn dâng lên.

Thẩm Trì không áp chế được tâm tình của mình, nhếch khóe môi, nhìn dao nhỏ cứa qua từng khúc da thịt, cái loại khoái cảm này......

Không đủ......

Tất cả đều không đủ......

Hắn còn muốn thật nhiều, thật nhiều...thật nhiều máu...

Cầm con dao phẫu thuật lên, ánh mắt hắn sáng ngời, dùng sức chuẩn bị cứa xuống cánh tay của mình --

"Dừng tay!"

......

Phòng bệnh cách ly yên tĩnh không tiếng động.

Thời gian phảng phất yên lặng lại.

"Tách... tách."

Máu đỏ tươi chảy xuống từ bàn tay đang nắm lấy con dao của cô--

Một giọt...

Hai giọt...

Ba giọt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net