Quyển 4 - Chương 12: Tiên quân quá ôn nhu (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đừng nói cho sư phụ ta biết, được không?" Bạch Quỳ ngượng ngùng miệng không ngừng líu lo năn nỉ, đầu cũng cúi thấp xuống.

An Tình buông sách trong tay ra, hơi nghiêng mặt, nhè nhẹ cười, "Vì sao ta phải làm vậy?"

Bạch Quỳ ngẩng đầu nhìn nhìn An Tình rồi lại cúi đầu. An Tình cười cười, hướng nàng tự nhiên giải thích rằng Huyền Ngự như thế nào sốt ruột khi nghe tin nàng mất tích. Tiểu cô nương nghe xong đỏ hồng hai mắt, trầm mặc một lúc lâu sau lại cúi đầu lẩm bẩm: "Thực xin lỗi."

Xoa đầu nàng, An Tình nhàn nhạt lên tiếng: "Không ngại."

Ngày hôm sau, Huyền Ngự trở về từ Tây Hải mà trong lòng không ngừng lo lắng, An Tình liền đem Bạch Quỳ giao cho hắn. Nàng cũng không định nói thêm về Thái Tử Đông Hải nếu nữ chính không muốn cho Huyền Ngự biết chuyện này. Hơn nữa, Huyền Ngự biết chuyện Bạch Quỳ cùng nam chính qua lại càng muộn càng tốt, đối với An Tình càng không có gì bất lợi. Bóp chết phần tình cảm mới nảy sinh là việc làm vô cùng thiếu đạo đức nha!

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +60]

Huyền Ngự lộ ra nét mặt thoải mái cùng tươi cười, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: "Đa tạ."

An Tình nhấp môi gật gật đầu, cũng không rời đi. Nàng đứng tại chỗ nhìn hắn một lúc lâu, nhìn đến mức khiến Huyền Ngự càng ngày càng cảm thấy mơ hồ.

Thấy đối phương không thông suốt, nàng không nhịn được lắc đầu thở dài, nhấc chân đi vài bước tiến đến bên cạnh hắn, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nhắc hắn: "Tiên quân đã hứa với ta một yêu cầu."

Huyền Ngự có chút bừng tỉnh, gò má trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng khác thường, hắn nhíu mi nhìn nàng xin lỗi.

"Ngươi nói đi"

Nàng cười cười, lắc đầu, "Hiện tại ta vẫn chưa nghĩ kĩ."

Bất đắc dĩ cười, Huyền Ngự gật gật đầu.

Không biết khi nào, gió đêm lạnh lẽo nhè nhẹ lướt qua, xua tan đi không khí khô nóng, cầu ngọc vắt ngang qua hồ nước, từng trận gió thổi làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, từng vòng từng vòng tản ra, nhu hòa, thoải mái, phảng phất như thấm vào tận trong tim.

An Tình duỗi tay cầm lấy bàn tay to rộng dưới tay áo của hắn, chỉ cảm thấy trong tay có chút lạnh băng, "Chờ ta nghĩ tốt, đến lúc đó không cho phép ngươi từ chối."

Huyền Ngự sửng sốt.

Mái tóc đen dài của nàng trong gió khẽ lay động, phất phơ bồng bềnh, ánh trăng nhẹ nhàng phủ xuống, khuôn mặt trắng mịn mỉm cười của nàng như nhiễm một tầng sáng nhàn nhạt, một sợi tóc đen buông xuống bên môi đỏ mọng, ánh mắt lấp lánh giống như hồ nước suối trong vắt.

Lại nghĩ tới tất cả mọi chuyện đều vạn bất đắc dĩ, duy chỉ có nàng bình tĩnh đối hắn cười nói "Ta giúp ngươi."

Triền miên không dứt, từng giọt từng giọt thâm nhập đáy lòng.

Hắn ngẩn ngơ nhìn nàng. An Tình nhướng mày. Chỉ một cái chớp mắt, trong mắt hắn lại tựa như nàng đang hờn dỗi.

Cảm thấy thân thể đối phương bỗng nhiên run lên, nàng đem đầu chôn sâu ở bả vai hắn, nửa khép hai tròng mắt, khóe môi không chịu kiềm chế giương lên.

Huyền Ngự trong đầu đã có chút hỗn độn, thân thể cứng nhắc không chút nhúc nhích, bị kích thích đột ngột liền dại ra. Chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, rất quen thuộc, cũng có chút khiến người hoài niệm. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần trước đem nàng đè ở dưới thân, khi đó má nàng ửng đỏ, tràn ngập mùi hương, cũng giống như giờ phút này.

Trên mặt hắn thình lình hiện lên một mảnh đỏ ửng, quanh thân bỗng cảm thấy dần dần khô nóng, ngẫu nhiên cúi đầu liền thấy nàng giương lên khuôn mặt nhỏ, con ngươi cong như mảnh trăng non, tươi cười thập phần yên tĩnh cùng xinh đẹp.

Đầu lưỡi tựa hồ dính chặt, cánh môi khẽ mấp máy nói không nên lời.

"Ngươi chán ghét ta sao?" Thanh âm ngọt ngào vang lên.

"Không có." Bản năng liền phản bác lời nói đó của nàng. Chỉ là lời vừa nói ra bỗng khiến hắn cảm thấy gương mặt nóng lên.

An Tình cười rộ lên, ái muội hỏi: "Không chán ghét ta, vì sao không chịu quan tâm đến ta."

Huyền Ngự bị hỏi không biết trả lời ra sao, thật lâu sau, thuận miệng nói: "Như vậy, Huyền Nữ... vì sao lại quan tâm đến ta như vậy?" Phải chăng là ảo giác của hắn. Cửu Thiên Huyền Nữ vốn không phải người hay xen vào chuyện người khác, nhưng hết lần này tới lần khác đối với chuyện của hắn, nàng luôn vô cùng kiên nhẫn, cũng vô cùng nguyện ý giúp hắn. Thời điểm Bạch Quỳ biến mất, cũng chỉ có nàng bằng lòng giúp hắn.

Giống như cảm nhận được cái gì, hắn không nhịn được mím môi, ánh mắt cũng dịch tới mặt nàng.

"Bởi vì...... Ta thích ngươi a..."

Trái tim thùng thùng nhảy lên, như vậy giống như hắn suy đoán, nàng cũng không hề kiêng kỵ đem lời nói rõ ràng.

Loại thời điểm này, làm cho đối phương biết tâm ý của nàng là việc rất quan trọng.

Vì cái gì mình nàng đơn phương hướng hắn dụng tâm, vì cái gì chỉ chịu đối hắn ôn nhu, nàng muốn hắn nhận thức rõ ràng.

......

Mặt chợt biến hồng, dù trong lòng đã ẩn ẩn có suy đoán nhưng hắn vẫn ngơ ngẩn.

"Cái này gọi là cái gì?"

"Ân...... Như trần gian nói, cái này hẳn là duyên phận?" Nàng nâng môi cười vui vẻ, "Tiên giới cũng nói đến luân hồi, có lẽ cũng là chính ta hồ đồ nhận thấy."

Nàng nhìn hắn, "Ta cũng không rõ từ khi nào. Tiên quân ôn nhu, đối đãi tất cả mọi người giống nhau, nhưng ta lại không giống ngươi."

"Ta chán ghét những người vì lợi ích mà thân cận ta, bọn họ sau lưng nghị luận về ta như thế nào ta cũng đều biết rõ, có lẽ vì thấy rõ lại càng không muốn cùng bọn họ lui tới, dần dần liền xa cách."

"Ta đối với người lạnh nhạt vô tình, đúng không?"

Huyền Ngự đỡ lấy thân hình nàng lay động, nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy hơi chua xót, nhìn nàng đang cười hắn lại bỗng thấy có chút khổ sở.

"Đừng nói nữa." Hắn thở dài.

"Ít nhất, ngươi biết ta không phải người như vậy, không phải sao?"

Nàng bỗng nhiên nói.

Huyền Ngự ngơ ngẩn, ngơ ngác ngước mắt nhìn nàng, lại thấy An Tình nhìn hắn đem theo chân thành cùng vô tận chờ mong. Phảng phất như bị mê hoặc, hắn gật gật đầu.

Nàng lập tức giương cao khóe môi, không đợi hắn nói chuyện, đem đầu như cũ vùi vào trong ngực hắn, "Lần trước không phải đồng ý với ta hai yêu cầu sao."

Thình lình nhắc tới việc này, Huyền Ngự liền hồi tưởng lại.

"Yêu cầu thứ nhất..." Nàng lẩm bẩm nói, "Nếu là ta gặp nguy hiểm, ta muốn ngươi tới cứu ta, ta ở Thiên Đình thanh danh thật kém, nếu ngươi cũng không chịu tới cứu ta, như vậy......"

Giọng nói mang theo tia khẩn cầu nhu nhược, dần dần tiêu tán trong gió.

Huyền Ngự rũ mắt nhìn nữ nhân bất ngờ ngủ say trong lòng, khóe miệng không nhịn được mỉm cười, lại nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net