Quyển 4 - Chương 7: Tiên quân quá ôn nhu (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huyền Ngự nháy mắt thanh tỉnh, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hắn nhăn mi hít vào một ngụm khí lạnh, một tay nhẹ vuốt cái trán xinh đẹp, chậm rãi mở ra hai tròng mắt, vừa vặn lọt vào tầm mắt đó là tầng ngói lưu ly tinh xảo. Hai tròng mắt mê mang nhìn xung quanh, trong lòng hắn vô cớ sinh ra một cỗ mê mang.

Đây là...... Nơi nào?

"Tiên quân?"

Hắn nhíu mày chậm rãi ngồi dậy, mắt phượng nhiễm một tia nghi ngờ, thấy trước mắt một hình bóng vô cùng quen thuộc, hơi hơi ngẩn người.

An Tình thấy hắn tỉnh mang theo vẻ mặt nghi hoặc, nâng môi, "Tiên quân hay là không quen biết ta?"

Thanh âm trêu đùa hài hước quanh quẩn bên tai, nháy mắt sắc mặt Huyền Ngự liền ửng đỏ, hồi ức liền giống như thủy triều cuồn cuộn dâng trào. Nàng đè trên người hắn, nâng môi cười mê người, còn hắn vì mê thuật khó có thể ẩn nhẫn, xoay người lại đem nàng đè ở dưới thân... Sườn mặt xấu hổ khụ khụ, nâng lên cánh tay, nửa mặt hoàn toàn bị tay áo dài che khuất.

Thấy hắn như thế, An Tình càng là miệng cười như hoa, bàn tay chống cằm, con ngươi chuyển như không chuyển nhìn hắn.

Thật là... Huyền Ngự trong lòng ảo não, không ngừng đỡ trán thở dài, trên gò má đỏ ửng còn chưa tiêu tán nhưng thật khiến người nhìn phải cảm thán: sắc đẹp cũng có thể thay cơm a!

Thật lâu sau, hắn thở phào, cảm thấy nhiệt ý trừ khử rất nhiều, vừa định muốn mở miệng nói chuyện, lại vừa lúc đón nhận tầm mắt An Tình nhìn tới, nhất thời lời nói bên miệng bỗng cứng lại. Hơi hơi quay mặt, hắn nghiêng nghiêng tầm mắt, mất tự nhiên nói: "Ta như thế nào lại cùng với Huyền Nữ ở nơi này..."

Một lúc sau, An Tình mới nhấc môi lên tiếng, "Ngươi trúng yêu thuật, lúc sau..." Thanh âm đang nói bỗng dừng một nhịp, liếc nhìn đối phương, nàng mới tiếp tục cười nói, "Liền ngủ rồi."

Việc này nói đến cũng đơn giản, nếu như trúng yêu thuật hoặc là pháp thuật, như vậy phương pháp tốt nhất chính là trực tiếp làm đối phương lâm vào hôn mê, cái gọi là thống khổ liền không cảm nhận được nữa.

Nghe vậy, hắn lúc này mới an tâm, đáy lòng thầm thở phào.

"Nói đến cũng rất khác biệt, yêu vật kia cũng thật không hề tầm thường. Ngươi có biết Đông Ly thế quân trăm năm trước bị đày xuống thế gian? Người kia là Đông Ly chuyển thế, ba hồn sáu phách ngẫu nhiên thu hồi được, ký ức kiếp trước trở về, thế nhưng một mình tu tiên, không nghĩ lại sa vào ma đạo." (Phải chăng vì thiếu mất một phách nên càng dễ sa vào ma đạo ko nhỉ?)

An Tình hồi tưởng lại thời điểm giao yêu vật kia cho phán quan, người nọ nói cho nàng biết: "Nếu quả thực vậy, về tình hiển nhiên có thể tha thứ, nhưng về lý thật không thể dung thứ vì nhiều người như vậy chết dưới tay hắn."

Thời điểm trước kia, Đông Ly tiên quân vẫn đang giữ chức chiến thần trên Thiên giới, bất quá sau vì phạm sai lầm liền bị đày xuống trần gian, từ đó về sau không còn tin tức.

"Ta thấy ngươi ngủ thực sâu, kêu thế nào cũng không tỉnh, tất nhiên chỉ có thể đem ngươi cùng về".

Nàng bỗng nhiên chuyển đề tài, cuộc nói chuyện quay lại trên người hắn. Tay chợt dừng lại, Huyền Ngự che mặt ho khan. An Tình trầm ngâm cười nhạt.

Thanh âm truyền vào tai hắn, nhịn không được nghiêng mặt nhìn nhìn: nàng tươi cười trong sáng, mặt mày giãn ra, mắt phượng cong cong, gò má tuyết trắng phiếm sắc hồng như được thoa phấn. Nàng cùng đồn đãi trước đây thật bất đồng.

Huyền Ngự rũ mắt, ngẫm nghĩ, nhấc môi nói: "Việc này còn phải cảm tạ ngươi."

Nàng tươi cười dừng một chút, con ngươi trong suốt nhìn hắn, tiếp theo liền nghe thấy đối phương liên miên nói một chuỗi dài lời cảm kích.

"Vậy tiên quân làm thế nào để cảm tại ta?" Ngón tay ngọc ngà từng chút từng chút nhịp gõ trên bàn gỗ, đột ngột dừng lại, nhếch môi, mày đẹp hơi hơi giương lên.

Lời đang nói đột ngột bị đánh gãy, Huyền Ngự hơi hơi sửng sốt, ngưng thần suy nghĩ, lại không biết nên mở miệng nói gì.

Sau một lúc lâu, hắn thử nói: "Huyền Nữ muốn thế nào?"

Muốn có đáp án, An Tình không nghĩ khiến đối phương khó xử, nhìn hắn quẫn bách tìm kiếm câu trả lời ngẫu nhiên cũng thấy thú vị, bất quá nàng cũng không thể quá phận hơn nữa.

Đứng dậy, An Tìn chậm rãi tiến tới bên người hắn, nàng duỗi tay giúp hắn sửa cổ áo đồng thời cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hắn, "Không có gì, chỉ là hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một cái yêu cầu thôi."

"Có thể tiếp nhận sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net