Quyển 6 - Chương 14: Vai ác ngụy bạch liên hoa (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công ty cho rằng hiện tại thanh danh An Tình không được tốt lắm, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Cô vì thế cũng không còn đi tới công ty.

Theo lý một khi ngã xuống thì lại đứng lên, nhưng nếu nháo ra tin tức diễn viên biến mất trong thời gian dài lại lần nữa xuất hiện trước công chúng thì cũng thật xấu hổ. Giới giải trí thay đổi quá nhanh, lần tiếp theo cô xuất hiện trên màn ảnh, không biết còn có bao nhiêu người có thể nhớ rõ cô.

Mà trong khoảng thời gian này, Cố Trạch Thần cũng không chủ động liên hệ với cô.

Từ khi cô xảy ra chuyện, hắn cũng không còn lui tới chung cư, thật ra có hơi giống như hương vị trà lạnh.

"Ừ, không sao, công việc vẫn ổn".

Thanh âm quen thuộc bên đầu dây vang lên, mang theo nhàn nhạt mệt mỏi.

Cố Trạch Thần ban ngày cơ bản đều đem di động tắt đi. An Tình cũng rõ ràng, nên chỉ đến lúc khuya mới liên hệ với hắn. Cô nhíu nhíu mày, đem điện thoại dịch sang bên tai kia: "Có phải hay không rất mệt?"

Cố Trạch Thần bỗng mở to hai mắt, con ngươi màu hổ phách trong đêm có chút tỏa sáng: "Một chút".

Nghe đối phương thao thao bất tuyệt cũng thật khiến hắn có chút buồn cười, tại sao trước kia hắn không nhận ra An Tình lại là người nói nhiều như vậy.

Có lẽ nguyên nhân là do ở nhà phát ngốc quá lâu rồi. Vừa nghĩ, Cố Trạch Thần không nhịn được nheo mắt.

"Vậy anh nghỉ sớm đi, em không quấy rầy nữa".

Quả nhiên quan hệ dựa trên lợi ích thập phần yếu ớt.

Cố Trạch Thần quá lý trí.

Cúp điện thoại, An Tình bất đắc dĩ nhướng mày.

Đoạn quan hệ này còn có thể duy trì bao lâu?

Chỉ ngắn ngủi có một tháng, giao thiệp của hai người liền ít đến đáng thương. Sự tình biến hóa quá nhanh khiến cô cảm giác đoạn thời gian trước từng ở chung cư nói chuyện, hôn môi, nấu ăn,... những hành động thân mật ấy dường như chưa từng xảy ra.

Đối phương bình thường đều tắt máy hoặc đường dây bận, có thể bắt máy thì Cố Trạch Thần hắn cũng chỉ nói vài câu đơn giản, hoặc là hắn rất bận hoặc là hắn rất mệt, thực sự không thể đi gặp cô.

"Chị An An có muốn ra ngoài ăn cơm không".

Cô trợ lý nhỏ tuổi mới đến quan hệ cùng cô vẫn luôn không tồi, lúc này cũng không sợ tự rước lấy họa mời cô đi ăn.

"Được".

Cô ở trong nhà nhàm chán đến mốc meo, thật lâu cũng chưa bước ra cửa.

Hai người tìm một nhà hàng hẻo lánh cách trung tâm thành phố khá xa, chọn một gian ghế gồi đằng sau, cũng gọi lên không ít thức ăn cùng rượu. Tiểu trợ lý tựa hồ đối với lời đồn đãi bên ngoài rất để ý, nghiêm trọng biểu đạt bất mãn. An Tình một bên vừa nghe vừa cười. Thật lâu không có cùng người khác nói nhiều như vậy, thật ra lại có chút cảm khái.

"Em hôm nay còn có công tác, không cần bồi chị, mau trở về đi".

An Tình thấy tiểu trợ lý uống rượu mặt đã đỏ ửng, vội vàng cầm chén rượu trong tay cô, đưa cô ấy một cốc nước lọc, sau đó liền gọi người phục vụ tính hóa đơn.

"Đi thôi."

Cô cùng trợ lý trước sau đi đến cửa nhà hàng. Ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, dưới chân bỗng cứng lại, cô hơi sửng sốt, chợt nhíu mày.

"Chị An An, mau đi thôi".

Bị thanh âm nói chuyện đánh gãy, An Tình vội vàng quay đầu lại cười, cũng không nghĩ thêm. Dường như là ảo giác của cô, tuy chỉ mới liếc mắt, cô bỗng cảm giác người ở nhà hàng vừa rồi, hình như là... Cố trạch Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net