Quyển 6 - Chương 17: Vai ác ngụy bạch liên hoa (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng hóa trang bỗng chốc trở nên vô cùng tĩnh mịch.

Trần Lộ vẻ mặt không biết làm sao, một lúc lâu không thấy ai lên tiếng liền nói: "Chị An..."

Một tiếng hô này khiến An Tình tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn người đàn ông đứng một bên im lặng, hít một hơi thật sâu, khom người nhặt lên túi đồ rơi trên mặt đất. Cũng không nói gì khác, cô bước vào trong phòng, nhìn qua Trần Lộ rồi lại nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Trạch Thần.

Trên mặt treo nụ cười điềm nhiên, cô đưa túi đồ trong tay cho đối phương: "Đã lâu không gặp, Cố tiên sinh".

Giọng nói này nện thẳng vào trong lòng Cố Trạch Thần khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Lâu không gặp, giọng nói cùng nụ cười quen thuộc rơi vào đáy mắt, Cố Trạch Thần luôn hoàn mỹ tới cực hạn như cũ vẫn là gợi lên khóe môi.

Nhìn cô càng ngày càng gần nhưng hắn vẫn không khỏi dần dần nắm chặt tay, tim cũng đập càng ngày càng nhanh.

Miễn cưỡng nở nụ cười, hắn chợt tránh ánh mắt của cô: "Đã lâu không thấy"

An Tình hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười nhìn hắn.

Yên tĩnh một lúc sau, cô đặt túi đồ trên mặt bàn, xoay người liếc mắt nhìn đối phương: "Làm người có đôi khi không thể quá phận".

Nói xong, cô lạnh lùng cười, cũng không liếc mắt nhìn hắn, bước nhanh rời khỏi phòng hóa trang.

Sắc mặt Cố Trạch Thần vô cùng khó coi, khóe mắt giật giật, nhấc chân muốn đuổi theo bóng dáng cô. Bỗng nhớ đến điều gì, hắn dừng lại, lời muốn nói cũng kẹt lại trong yết hầu.

"Tiền bối...?"

Cố Trạch Thần đầu óc loạn thành đoàn, đứng yên tại chỗ, suy nghĩ không ngừng quanh quẩn nhớ lại một màn An Tình rời đi kia.

......

Tuy đã ít nhiều đoán trước Cố Trạch Thần cố tình lạnh nhạt cô nhưng có thể mặt không đổi sắc cùng người khác nói ra cũng coi như kỹ năng diễn suất thượng thừa. Vậy kế tiếp cô nên làm cái gì đây?

An Tình nheo mắt, cúi đầu, nhìn chăm chú vào di động cầm trên tay.

"Hôm nay kết thúc ở đây, mọi người mau trở về nghỉ ngơi thôi".

Cố Trạch Thần khẽ mỉm cười từ biệt nhân viên công tác trong đoàn phim, mọi người trong đoàn vội vã trở về nhà, cũng nhanh chóng đóng cửa phim trường.

Tiếng chuông di động bỗng vang lên, ngón tay khẽ xoa ấn đường, hắn mỏi mệt dựa vào sofa, tùy ý ấn nghe. Giây tiếp theo, mắt hắn mở to, hơi nhíu mày.

"An Tình?"

Yên tĩnh trong phòng bị thanh âm nói chuyện đánh gãy, hắn chợt nghiêm túc, cũng từ trên sofa ngồi thẳng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net