Quyển 6 - Chương 8: Vai ác ngụy bạch liên hoa (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trạch Thần, cậu tới đây một chút."

Người đại diện hướng Cố Trạch Thần vẫy vẫy tay.

Cố Trạch Thần bước nhanh tới, đối phương liền đưa hắn một quyển kịch bản, trên mặt mang theo tia hưng phấn, "Đạo diễn lần trước đổi cậu, lần này vẫn quyết định dùng cậu."

Sửng sốt qua đi, hai mắt màu hổ phách của Cố Trạch Thần chợt nhiễm một tia vui sướng, hắn cong môi cười cười.

Người đại diện tâm tình không tệ vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Tiếp tục nỗ lực."

Đang cười nói, mọi người trong phim trường lại bị một trận ồn ào hấp dẫn sự chú ý.

"Nhường đường một chút, Tô tiên sinh tới, làm ơn tránh ra."

Cố Trạch Thần hơi sửng sốt, một lát liền nhăn chặt lông mày.

Chỉ thấy một nam nhân ngũ quan tinh xảo sải từng bước dài bước nhanh tới, thân hình cao lớn, trên mặt lại không có nửa điểm tươi cười, đi bên cạnh là một vài người bảo vệ.

"Hoài An, mau tới đây ——" đạo diễn vừa nhìn thấy Tô Hoài An liền hướng hắn mỉm cười vẫy vẫy tay.

Cố Trạch Thần híp mắt, ánh mắt cũng chưa từng dời đi thân ảnh Tô Hoài An, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng, ngón tay dần siết chặt.

Tô Hoài An.

Nhất thời, hồi ức giống như thủy triều mãnh liệt tràn về.

Mấp máy môi, thở hổn hển, Cố Trạch Thần nhắm chặt mắt, dằn xuống tâm tình.

Như vậy không được. Hắn đã sớm không còn là trẻ con vô tri vô giác năm đó, dù có tức giận cũng không thể dễ dàng biểu lộ. Hắn chợt gợi lên khóe miệng, con ngươi con cong, trên mặt lại treo lên tươi cười ôn nhu.

Ẩn nhẫn đã nhiều năm, không thể để tia xúc động nhất thời phá bỏ mọi thứ, hắn quyết không thể mềm lòng từ bỏ.

"Đạo diễn." Lại là âm thanh quen thuộc vang lên.

Hắn quay dầu nhìn lại, trong phút chốc rơi vào ngây ngẩn.

An Tình một thân váy dài phiêu dật, từng bước đi vào từ cửa, chậm rãi tiến tới bên cạnh đạo diễn. Vài người trợ lý đem cô bao quanh nên dường như cô còn chưa phát hiện sự tồn tại của hắn.

Hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

"An Tình, cô đã đến rồi, tôi đang muốn tra đổi với cô về bộ phim lần trước."

Cố Trạch Thần cùng An Tình thân mật lâu như vậy, tới nay trừ bỏ nơi chung cư đó nhưng thật ra đây là lần đầu tiên ở trong công việc nhìn thấy cô. Ánh mắt lưu lại trên người cô, thấy cô mang theo tươi cười nhàn nhạt, chậm rãi đến bên cạnh Tô Hoài An, không nhịn được nheo lại đôi mắt.

"An tiểu thư, xin chào." Tô Hoài An thận thiện hướng An Tình bắt tay.

Cô hơi hơi mỉm cười: "Xin chào Tô tiên sinh, đã lâu không có cơ hội hợp tác với anh."

"Tôi cũng thực chờ mong cùng An tiểu thư hợp tác lần hai."

Hai người nói cười sôi nổi hòa hợp. Cố Trạch Thần nhìn một màn trước mắt, nội tâm bỗng nổi lên một cỗ tức giận, vừa mới đi về phía trước lại chợt dừng lại.

Hắn chợt nhếch miệng, châm chọc cười. Thời điểm này đi làm loại sự tình ấy thì có ý nghĩa gì đây? ( chắc định đánh ghen =]]])

Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên thở ra một hơi dài, ngón tay xoa xoa trán, lại tiếp tục thở dài. Hắn thật là hồ đồ.

Kết giao với An Tình chỉ là kế sách tạm thời, cũng không phải việc gì đặc biệt, hắn không cần nghiêm túc như vậy. Thời gian ở chung này quả thật đã khiến hắn buông lỏng. Nghĩ vậy, sắc mặt của hắn chợt khôi phục bình thường.

An Tình cùng Tô Hoài An hàn huyên vài câu, khóe mắt lại sớm đã ngắm đến một người ở góc nào đó trong phim trường. Xử lý xong xuôi mọi chuyện, cô liền dặn dò vài vị trợ lý lên xe trước chờ cô.

"Cố tiên sinh."

Cố Trạch Thần đang nghĩ ngợi tới cái gì, trên vai đột nhiên bị chụp tới.

Quay đầu liền nhìn thấy An Tình vẻ mặt mang tươi cười, híp mắt nhìn hắn.

"Làm tốt công tác, em đi trước." Nói xong, cô tạo dáng gọi điện thoại, nhìn hắn cười, sau liền xoay người bước đi.

Cố Trạch Thần hơi hơi ngơ ngẩn, suy nghĩ cuồn cuộn cũng bị đánh gãy.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên gương mặt tươi cười của cô, sau một lúc lâu, hắn thở phào.

"Xin hỏi, ngài có phải là Cố tiên sinh?"

Cố Trạch Thần nghe tiếng nhìn lại liền thấy nữ nhân một thân váy đen đang nhướng mày nhìn hắn.

Hắn hơi hơi nhíu mày. Nữ nhân hướng hắn cong môi mỉm cười, bỗng nhiên rút ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt hắn.

Cố Trạch Thần ngạc nhiên nhìn cô.

"Mời ngài trước nhìn xem."

Nhướng mày, hắn vươn tay nhận lấy.

Thật lâu sau, hắn lần nữa ngẩng đầu, nheo đôi mắt nhìn cô, "Cô muốn làm cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net