Quyển 8-Chương 6: Hoạn quan và nữ hoàng (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Sanh âm thầm nhíu mày, lúc sau ngẩng đầu, trên mặt đã mang theo tươi cười nhìn nàng, nói: "Nô tài tạ điện hạ chỉ điểm (chỉ dạy)."


Vừa nói, hắn vừa âm thầm rút tay khỏi tay nàng.

An Tình nhàn nhạt cười, làm như không biết đứng lên, xoay người, lại nói: "Nếu đã vậy, sau này khi cô hạ tiều, Lục tổng quản liền đến đây đi."

Ngón tay cầm bút chợt dừng lại, hắn buông tay, khó xử nói: "Điện hạ, cuối năm đã tới, trên đầu nô tài quả thật còn rất nhiều việc, bởi vậy..."


"Những việc đó cứ giao cho người khác làm, Lục tổng quản không cần lúc nào cũng để ý làm gì."

Ấn đường Lục Sanh giật giật, trong mắt hiện lên tia âm lãnh, trong lòng không nhịn được suy nghĩ: Đây là muốn phân quyền trong tay hắn? Nàng ta đã sớm có tính toán này? Hiện giờ nội vụ trong cung từ bé đến lớn đều do hắn xử lý, không ít cung nhân có địa vị cao trong cung cũng do một tay hắn dạy dỗ, bọn chúng cũng coi như có trung thành và tận tâm với hắn. Hay là nàng ta vẫn chưa yên tâm từ lần tấu sớ lần trước của đám triều thần?

Trong lòng không khỏi run sợ. Mày vừa động, dung nhan tuyệt sắc nháy mắt liền chuyển, lã chã khóc. Lục Sanh che mặt, thanh âm nghèn nghẹn: "Điện hạ... Điện hạ không tin tưởng nô tài?"

Hắn đứng vậy, bước vài bước đến bên người An Tình, ống tay áo đỏ tía chấm chấm khóe mắt.


Sao chuyện bé lại xé ra to thế này? Nhìn đối phương khóc sướt mướt, nàng bỗng có cảm giác hoa lê một nhánh đè lên hải đường*, gương mặt kia môi hồng răng trắng, mắt đẹp lưu chuyển, quả thật rất câu hồn, mị hoặc.

(*Nguyên văn: "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" là một câu thơ trong bài "Nhất thụ lê hoa" của Tô Đông Pha để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ, ko hiểu sao tác giả lại dùng câu này, lúc này nên dùng câu: "Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" mới đúng, miêu tả lúc khóc của Dương Quý Phi cũng đẹp như đóa hoa lê thấm đẫm mưa xuân.)

Không biết nghĩ thế nào, hắn bỗng tiến tới, ngón tay như có như không từng chút vuốt ve cổ nàng, "Điện hạ..."

Nàng bỗng duỗi tay nắm tay hắn, nghiêng mặt nói: "Không cần nghĩ nhiều, chỉ muốn ngươi phụng bồi cô thôi...". Đang nói, nàng bỗng cảm thấy bàn tay kia cứng đờ. Chợt cong khóe môi, lại nói: "Cô cũng không hoài nghi ngươi. Nếu cô đã quyết định dùng người sẽ không nghi ngờ hắn. Ngươi cứ yên tâm là vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net