C141 - 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chúng ta lên đường."

"Đi xa?"

"Nơi này chỉ là chỗ nghỉ chân của chủ nhân ở ngoại thành, vào ngày mười lăm mỗi tháng, chủ nhân sẽ đến đây mấy ngày để giải quyết việc riêng, bây giờ đã xong việc, chúng ta phải lên đường trở về đế đô." Dường như vẫn chưa hoàn hồn nên giọng Phù Sinh hơi run run, cậu liếc nhìn Khuynh Anh một cái rồi nói: "Quyến rũ chủ nhân sẽ không có kết quả tốt, A Anh, ngươi tự cầu phúc đi."

"......"

******

Đến trưa.

Khuynh Anh thu dọn sạch sẽ, lặng lẽ kéo Phù Sinh sang một bên hỏi vấn đề nàng vẫn canh cánh từ sáng sớm: "Có phải chủ nhân nhà ngươi vì tình nên mới biến thành như vậy không? Cũng vì tình mà bị hủy dung, nên bây giờ mới phải đeo mặt nạ che mặt? Chưa kể... này... này, đừng đi mà..."

Phù Sinh dừng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ lại nhưng vẫn nghiêm nghị trừng nàng, "Là chủ nhân của chúng ta."

"... Vâng, của chúng ta." ...=_=...

"Còn nữa, nếu ngươi còn dám nói xấu chủ nhân, ta sẽ không nể mặt nữa."

"... =_=..."

Phù Sinh dừng một chút rồi tiếp lời: "Thứ nhất, tuy thương tích của chủ nhân đúng là có liên quan đến phụ nữ, nhưng cũng không phải vì tình ái gì đó. Thứhai, chủ nhân đeo mặt nạ theo lệnh của Tu La vương để che giấu dung mạo và màu tóc, vì sao thì ngươi không cần biết. Dõi mắt khắp thế gian, chủ nhân là người đẹp nhất, thậm chí cả đệ nhất mỹ nhân của Tu La giới là La Cơ công chúa cũng không sánh bằng, ngươi chớ suy đoán lung tung nữa."

"Ơ? Ngươi không nhìn thấy thì làm sao biết được dõi mắt khắp thế gian hắn là người đẹp nhất chứ?"

"Ngươi nhiều lời quá rồi đó."

"Nhưng ngươi nói hắn bị thương rất nặng..."

"Đó là..." Chưa nói hết song bỗng nhác thấy thân ảnh áo đen phía sau Khuynh Anh, Phù Sinh lập tức ngậm miệng lại.

Khuynh Anh còn định nói gì đó, chợt sau lưng chợt truyền tới một trận khí lạnh chết chóc, quay đầu lại mới thấy nam nhân mang mặt nạ kia đang đứng cách đó không xa. Cho dù không nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn hiện đang lạnh lẽo đến cực độ.

Nàng rùng mình một cái rồi ủ rũ đi theo sau Phù Sinh, hầu hạ chủ nhân của hai người bọn họ lên xe ngựa.

Chương 144: Thân vương trong lời đồn

Xe ngựa cũng khí thế chết đi được, chủ nhân một mình ở gian trong cùng, Khuynh Anh và Phù Sinh ở gian ngoài chờ sai bảo, cờ hiệu xe màu bạc sáng choang, phu xe có hai người, toàn thân đóng giáp đầy mùi quân nhân.

Đã có kinh nghiệm bị ánh mặt lạnh lẽo của chủ nhân trừng, lần này miệng nhỏ của Phù Sinh khép thật chặt, mặc cho Khuynh Anh dụ dỗ thế nào cậu cũng nhất định không chịu mở miệng.

Đi đường một mạch, nam nhân bên trong không có bất cứ mệnh lệnh nào. Ngồi trong khoang xe nhỏ xíu như lao tù, Khuynh Anh buồn chán đến cực độ, không thể làm gì khác hơn liền len lén tựa vào gian trong, muốn qua khe hở cửa sổ nhìn phong cảnh dọc đường, nhưng bất ngờ bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng, nàng lập tức hoảng hốt ngồi ngay ngắn lại.

Một khắc sau, bên ngoài chợt vang lên giọng nói đã khiến nàng mơ thấy ác mộng liên tiếp ba ngày.

"Phi La thân vương, xin dừng bước!"

Xe ngựa ngừng lại.

Giọng nói kia lại vang lên: "Điện hạ, tại hạ La Sát – Trấn Bắc đại tướng quân – có một món đồ không cẩn thận đánh rơi ở chỗ của điện hạ, kính xin điện hạ trảlại."

Ngữ khí trước sau như một, hết sức cuồng vọng lớn lối, Khuynh Anh thấp thỏm liếc mắt nhìn qua khe cửa, tên biến thái kia dẫn theo một đoàn nhân mã bao vây xe ngựa kín mít. Người hắn muốn kêu gọi đầu hàng hẳn là nam tử ngồi ở gian sau, tên y là Phi La? Còn là một thân vương?

Phù Sinh mím môi, sầm mặt nói nhỏ với Khuynh Anh: "Phi La thân vương là danh hiệu Atula đế ban cho chủ nhân, không phải là tên của chủ nhân, chủnhân cũng không thích danh hiệu này, ngươi cứ học theo ta, gọi ngài chủ nhân là được."

La Sát vẫn lăm lăm ngáng đường xe ngựa, lời lẽ tuy tôn kính nhưng ngữ khí lại vô cùng hống hách, "Phi La thân vương điện hạ, thân phận ngài tôn quý, nhất định sẽ không làm chuyện vô liêm sỉ như chiếm đoạt đồ của người khác, cho nên kính xin ngài trả vật nhỏ kia lại cho ta. Nếu ngài cũng thích, chờ ta chơi chán sẽ gửi đến đế đô cho ngài, thế nào hả?"

Bốn phía vang lên tiếng cười ầm ĩ, La Sát làm bá chủ một phương, thủ hạ của hắn cũng không khác thổ phỉ hay mãnh thú là mấy.

Bây giờ Khuynh Anh mới chợt hiểu 'vật nhỏ' trong miệng tên lưu manh kia là chỉ mình.

Đi một vòng lớn như vậy, hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng?

La Sát dừng một chút, không thấy trong xe có phản ứng thì mất sạch kiên nhẫn, bắt đầu giở giọng khiêu khích: "Ồ, sao ta lại quên mất Phi La thân vương vốn là một người câm, không thể nói chuyện nhỉ? Ngay cả nói chuyện với người khác cũng cần thằng nhãi chưa mọc lông bên cạnh truyền đạt hộ. Ngài để thằng nhóc đó đâu rồi? Hay là nó đã bị dọa vỡ mật, đang trốn ở trong xe run rẩy?"

Đám lính xung quanh lập tức không chút cố kỵ ha hả cười to. Trong lòng Khuynh Anh như bị ai đó chọc ngứa, tên biến thái La Sát kia khinh người quá đáng, nếu không vì nàng thì sao đôi chủ tớ này phải chịu vũ nhục như thế. Hắn lớn lối như vậy, e ngay cả mặt mũi thân vương cũng không thèm để vào mắt, nàng không thể tiếp tục liên lụy người khác.

Khuynh Anh đang định ra ngoài thì Phù Sinh đã đứng lên trước, đẩy cửa xe bước ra, thân hình bé nhỏ của cậu đứng trước đám binh lính cao lớn như lang hổ nhìn càng thêm yếu thế.

Cậu lãnh đạm nói: "Chủ nhân nói, nơi này không có vật ngươi muốn tìm, mời về."

La Sát lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi chợt ha ha cười lớn: "Tiểu hoa yêu kia là nô lệ ta mua về, chứng từ bằng cớ đều có đủ. Ông đây còn chưa được chơi thì hắn đã cản đường cướp người, quả là không nể mặt ông đây, ngươi nói không có thì là không có sao? Để ông đây lục soát, nếu tìm ra người, chủ nhân nhà ngươi phải tặng kèm ngươi cho ta tạ lỗi, sao hả?"

Phù Sinh đáp: "Chủ nhân cho xe ngựa dừng lại chính là đã nể mặt ngươi ba phần. Ngươi thân là đại tướng nhưng không chút lễ độ, nếu ngươi khiến sự kiên nhẫn của chủ nhân mất sạch, nơi này sẽ không còn ai sống sót trở về, xin nghĩ lại."

Ánh mắt La Sát trở nên lạnh lẽo, trường đao trong tay hắn vung lên rồi bổ thẳng xuống.

Phù Sinh không định tránh nhưng Khuynh Anh thì lại kinh hồn bạt vía, không kịp nghĩ đã xông ra ôm Phù Sinh né sang một bên. Đường đao của La Sát vô cùng hiểm trở, lập tức rạch một đường trên lưng nàng.

"Ngươi làm gì vậy? Tại sao không tránh?!!" Không kịp cảm thấy đau, Khuynh Anh vội vã lôi Phù Sinh lùi đến bên hông xe ngựa.

Phù Sinh thoáng ngẩn ra, nói: "Ta vốn là ngẫu nhân* do chủ nhân tạo ra, đao của hắn chém không chết ta được."

*Ngẫu nhân = người gỗ

"Thế thì cũng không thể đứng đó mặc cho hắn chém chứ! Ngươi là đồ ngốc sao?" Khuynh Anh trừng mắt nhìn cậu.

La Sát ngồi trên ngựa bật cười sảng khoái, "A Anh, vật nhỏ giảo hoạt nhà ngươi khiến ta tìm kiếm vô cùng cực khổ đấy."

"......"

Hắn nói thêm: "Ngươi vẫn khiến ta hứng thú như vậy, ngoan ngoãn theo ta trởvề, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi tử tế."

"Cái rắm! Ai thèm tin ngươi?!" Khuynh Anh lui về phía sau hai bước, chân đã hơi loạng choạng.

"Mang nàng đi." La Sát nheo mắt lại, bên cạnh hắn liền có hai người bước ra xông thẳng về phía Khuynh Anh.

Không còn đường lui, Khuynh Anh chẳng thể làm gì khác hơn là kéo Phù Sinh ra sau lưng mình, định chống trả đến cùng. Nhưng ngay khắc sau, một luồng sáng trắng chợt bổ xuống, hai gã kia chưa kịp phản ứng thì lưng áo đã túa máu, tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa rời môi thắt lưng chúng đã đứt lìa, đổ rạp trên đất.

Luồng sát khí ập đến, con ngựa La Sát đang cưỡi cuống cuồng rít lên, sau một giây sửng sốt, hắn lập tức nhảy khỏi lưng ngựa. Mới chỉ một chớp mắt mà máu tươi đã đầy đất, con ngựa cũng cùng số phận với hai gã thuộc hạ vừa nãy: bị chém ngang eo.

Ra tay lưu loát, sát khí mạnh mẽ không chút lưu tình, sức mạnh này so phế vật Phi La thân vương trong lời đồn đãi kia quả thật khác một trời một vực.

Một trăm năm trước, Atula đế đột nhiên phong một kẻ vô danh làm Phi La thân vương. Tu La tộc chỉ tôn vinh kẻ mạnh, nhưng không người nào từng nhìn thấy kẻ nọ xuất thủ, chỉ biết y luôn đeo mặt nạ, không thể nói chuyện, hơn nữa còn rất ít khi xuất đầu lộ diện. Không ai phục y, đều âm thầm gọi y là phế vật, chỉ là vì còn e ngại Atula đế nên mới nể mặt không đến thách thức y.

Ngày mười lăm tháng nào y cũng đến đây, ngây người mấy ngày rồi lại đi, La Sát đều mặc kệ y. Nếu không phải lần này tiểu hoa yêu gọi là A Anh kia mất tích ở địa bàn của y, hắn cũng chẳng muốn dây vào tên thân vương hữu danh vô thực này.

Nhưng bây giờ xem ra lời đồn không phải là thật.

"Thú vị! Thú vị thật!!!" La Sát khẽ nheo mắt phượng, đồng tử đã trở nên đỏ như máu, đây là biểu hiện của người Tu La tộc đang hưng phấn. Trong gió cuồn cuộn sát khí, hắn vung đao lên lao thẳng về phía xe ngựa.

*Ầm!!!*

Một luồng sáng trắng lại lóe lên, La Sát còn chưa kịp đáp xuống nóc xe đã bị luồng sáng bao lấy, ném bay đi như một trái banh.

Trên càng xe không biết khi nào đã xuất hiện một nam tử lãnh đạm đứng thẳng, hai cánh tay thon dài chắp sau lưng, thần thái thong dong như tất cả chấn động vừa rồi chỉ là mây rơi nước chảy, chưa hề dây đến người y. Gió thổi tung đám tơ bạc trên đỉnh mặt nạ, thấp thoáng có thể thấy màu tóc thật sáng bên dưới.

Nam tử lại phất tay thêm một lần nữa, nơi La Sát vừa rơi xuống chợt có một luồng điện sáng chói đánh vào. Khi âm thanh sấm rền tan đi, cả người Trấn Bắc đại tướng quân đã đầy máu, dáng vẻ vô cùng tả tơi.

Chiến thắng áp đảo này khiến Khuynh Anh nhìn mà choáng váng.

Bóng dáng cao gầy tao nhã như ngọc kia thấp thoáng vẻ quen thuộc khó tả khiến Khuynh Anh có chút hoảng hốt, từng có một người cũng sở hữu phong thái như thế, và chàng luôn cho nàng cảm giác yên bình nhất thế gian.

Chương 145: Băng bó

Khuynh Anh còn đang sững sờ thì phu xe đã xử lý xong mấy thi thể trên mặt đất, dọn đường cho xe chạy.

"A Anh, ngươi không sao chứ?" Phù Sinh lo lắng hỏi.

"Hở?" Tầm mắt Khuynh Anh vẫn còn dán chặt lên bóng dáng tao nhã kia, đầu óc mơ màng không rõ.

"Nhưng ngươi chảy rất nhiều máu..."

"Máu?"

Phù Sinh nhìn lưng Khuynh Anh rồi gật đầu nói: "Ừ, vẫn còn chảy kìa, ngươi không đau sao?"

Rốt cuộc cũng nhận ra, Khuynh Anh hít mạnh một hơi, chỗ bị chém bắt đầu tê dại, cảm giác đau đớn trong nháy mắt truyền đi khắp các tuyến thần kinh, môi nàng trắng bệch, đầu choáng váng, cả hốc mắt cũng đỏ lên, "Á, đau quá đi..."

Nam nhân phía sau quay đầu nhìn thoáng qua rồi đưa tay xách nàng lên xe, Phù Sinh khựng một thoáng rồi cũng cười híp mắt trèo lên theo.

Xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh về phía trước.

Khuynh Anh ngồi ngay đơ trong xe chờ Phù Sinh băng bó. Gió thổi tốc màn xe lên, nàng thoáng thấy tên La Sát kia vẫn còn nằm trong hố đất, hình như hắn đã bất tỉnh, không thấy nhúc nhích, nhìn vô cùng tả tơi. Mới vừa rồi còn là Trấn Bắc đại tướng quân uy phong lẫm liệt, bây giờ đã thành một quả hồng bầm dập nát bét, khi hắn tỉnh lại, không biết sẽ sầu khổ đến cỡ nào. Kẻ luôn ức hiếp người khác thậm tệ như hắn có kết cục như vậy, thật sự rất đáng đời.

Khuynh Anh đang thấy hả hê thì trên lưng chợt truyền đến một cảm giác mát mát, sau đó có rượu thuốc xối lên khiến nàng đau đến nghiến răng.

"Phù Sinh, nhẹ chút!" Nàng run rẩy siết chặt tay.

Người sau lưng quả nhiên nhẹ tay hơn rất nhiều, đầu tiên dùng rượu thuốc rửa sạch máu đen xung quanh vết thương, bôi thêm thuốc mỡ để cầm máu. Thấy trên vai bị vỗ mấy cái rồi một cái khay đựng băng gạc được chìa ra trước mặt, Khuynh Anh liền biết đến lúc phải cởi y phục ra.

Nàng và Phù Sinh đã sớm kết thành một đôi 'băng bó' và 'được băng bó' vô cùng ăn ý. Lúc mới bị La Sát đả thương, ngày nào Phù Sinh cũng đến kiểm tra vết thương cho nàng. Do vị trí vết thương nằm ở thắt lưng và cánh tay, mà Phù Sinh dù gì cũng là một bé trai, cho nên lúc đầu nàng còn lúng túng nhăn nhó, nhưng sau quen dần, vừa thấy rượu thuốc và vải xô liền bắt đầu thoát y để lộ vết thương, không chút ngại ngùng nữa.

Nàng không ngại là vì đáy mắt Phù Sinh chẳng hề có tí tình cảm nam nữ, không chừng cậu bé thậm chí còn chẳng phân biệt được sự khác biệt giữa nam và nữ. Tựa như một đứa trẻ vừa được sinh ra, Phù Sinh đơn thuần hệt một khối ngọc thô chưa qua mài dũa, sống vì chủ nhân, mà cũng nguyện chết vì chủ nhân. Chủ nhân bảo cậu làm gì cậu sẽ làm thế, bảo cậu băng bó cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện khác hay nhìn những chỗ khác.

"Phù Sinh, đừng băng chặt quá, lỏng lỏng một chút." Khuynh Anh tự giác cởi hết chỉ còn cái yếm, lộ ra tấm lưng trắng nõn.

Người phía sau khựng một thoáng, rút cánh tay đang cầm khay đựng băng vải vốn định đưa cho nàng tự mình băng bó lại, *sột soạt* kéo ra một đoạn vải xong lại lúng túng như không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Phù Sinh, lạnh quá, nhanh một chút được không?" Khuynh Anh run rẩy, toàn thân nổi đầy da gà.

Thế là đôi bàn tay tinh tế như ngọc kia nắm chặt đoạn vải, vòng qua trước ngực nàng quấn một vòng, hơi vụng về băng lại vết thương trên lưng nàng, sau đó lại vòng ra trước quấn thêm một lớp...

Khuynh Anh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay đang vòng ra trước ngực mình, đưa tay dụi dụi mắt vì tưởng mình vừa nhìn nhầm, "Phù Sinh, sao tay ngươi biến thành lớn với đẹp như vậy?"

Đôi tay kia chỉ khựng một thoáng rồi lại từ tốn vòng lên quấn tiếp.

Lần này thấy được rõ ràng, Khuynh Anh lập tức quay đầu lại, ngay sau đó liền hít mạnh một hơi.

"Á..." Nàng há to miệng, đầu kia của dải băng vải trên người nàng vẫn còn được đối phương cầm trong tay, nàng thì kinh ngạc đến không thể nói nên lời.

Trước mặt nàng... rõ ràng là ông trời của Phù Sinh, là tính mạng, là đại gia của cậu bé... Phi La thân vương!

"Xin... xin lỗi... Ta không biết là..." Mày nhăn tít, nàng cuống cuồng định đưa tay che người nhưng không biết phải che chỗ nào, nhớ tới lúc trước mình còn trần như nhộng rơi vào lòng đối phương thì chỉ thấy thêm bất lực.

Bị lớp mặt nạ che khuất, Khuynh Anh nhìn không ra thần sắc hiện giờ của đối phương. Nam tử im lặng quấn băng quanh ngực nàng thêm vài vòng mới buộc lại, đặt thuốc mỡ và rượu thuốc ngay ngắn trong khay mới thản nhiên đứng dậy, lãnh đạm đi vào khoang xe trong cùng.

Sau một tiếng *cạch*, cửa ngăn hai khoang bị đóng lại.

Gần như cùng một lúc, màn xe chợt bị nhấc lên, Phù Sinh đang cầm một bó cỏ râu, nhoài người bò lên xe.

"A Anh, ngươi tự băng bó rồi à?" Cậu hơi kinh ngạc.

Khuynh Anh chỉ thấy như vừa nuốt phải ruồi, phun không ra mà nói cũng không được, vẻ mặt như bị nghẹn, không biết nên giải thích thế nào.

"Lúc nãy trên xe ta nhìn thấy trong cánh rừng cách đây không xa có một thảm cỏ râu nên mới đi hái. Ngươi thường xuyên bị thương, mà cỏ râu đối với yêu tinh có tác dụng hồi phục vết thương rất tốt. Ta sẽ chế thành viên, sau này ngươi cứ mang theo bên người, hễ bị thương thì nuốt một viên rồi dùng linh lực điều khí, sẽ khôi phục rất nhanh."

Khuynh Anh rốt cuộc nghẹn ra được một câu: "... Cám ơn."

******

Lộ trình đến đế đô chỉ mất hai ngày.

Trên đường phải đi xuyên qua một cánh rừng rậm rạp, buổi tối dễ lạc đường nên bọn họ quyết định dừng lại nghỉ ngơi.

Ngoại trừ Khuynh Anh là một tiểu yêu tu luyện chưa tới, người trên xe hình như chẳng ai cần ăn uống, cho nên cũng chẳng tích trữ đồ ăn mang theo.

Khuynh Anh đói lăn lóc, đào bới xung quanh tìm được mấy củ khoai dại liền ném vào đống lửa vừa được đám phu xe nhóm lên nướng ăn.

Thấy Phù Sinh ngồi cạnh tò mò nhìn, Khuynh Anh liền chia cho cậu một củ, còn giúp cậu bẻ thành hai thổi cho nguội. Nhưng Phù Sinh trời sinh số lao lực, cậu chùi một nửa củ khoai cho thật sạch, dùng lá cây bọc lại rồi cẩn thận dâng lên cho vị chủ nhân ngồi trong xe của mình như hiến vật quý, sau đó mới trở lại cầm nửa củ kia lên, lột vỏ rồi cắn một miếng nhỏ.

"Chẳng có mùi vị gì cả." Vẻ mặt vạn phần vô tội, Phù Sinh ngơ ngác nói.

Khuynh Anh cũng cắn một miếng, rõ ràng vừa ngọt vừa bùi, "Do miệng ngươi có vấn đề."

"Chủ nhân tạo ra ta đã trăm năm, chưa từng có vấn đề gì." Đôi mi thanh tú của Phù Sinh khẽ nhăn lại.

Khuynh Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Chắc vì ngươi là ngẫu nhân nên không có vị giác."

Ngẫu nhân là hình nhân được vu thuật cấy thêm linh hồn nên có thể trưởng thành như người bình thường, nhưng về bản chất mà nói thì vẫn chỉ là một gốc linh mộc, gốc cây thì làm gì ăn thấy mùi vị.

Mày Phù Sinh càng nhíu chặt hơn, hơi tủi thân nói: "Vậy ta sẽ không thể nếm thức ăn hộ chủ nhân, thật tệ..."

Khuynh Anh vội vã an ủi: "Là ngẫu nhân thì có gì không tốt chứ, ta trước đây còn là một người phàm, không như hiện giờ có thể làm rất nhiều chuyện..."

Hết chương 141 - 145

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net