C146 - C150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bàn tay, bộ dạng vẻ ngốc ngốc, đi vài bước liền ngã nhào nên không thèm đi nữa, cuộn mình vào lòng nam tử kia.

Khuynh Anh ngây người nhìn, hắn lại chấm bút viết hai chữ 'Phù Sinh' lên một con khác, bản sao nhỏ của Phù Sinh liền loạng choạng đứng lên, cười tít mắt cúi đầu với nam tử... đúng là biến nhỏ rồi mà bản chất trung nô vẫn không đổi!

Vu thuật vừa tinh diệu vừa vô cùng thú vị này khiến Khuynh Anh nhìn không chớp mắt.

Không gian vẫn yên tĩnh nhưng đã không còn căng thẳng như trước, thì ra vị Phi La thân vương này cũng không khó chung đụng như nàng tưởng. Ngoại trừ mấy lần đụng mặt trước hơi cổ quái một chút, song so với tên La Sát biến thái kia, người này có thể được xem là bình dị dễ gần rồi. Không có thái độ hoàng tộc thân vương gì đó, cũng không ngạo mạn quá mức, biết quan tâm thuộc hạ, hòa nhã dễ gần, lại còn mạnh mẽ đáng tin cậy, đúng là chỗ dựa cực phẩm hiếm có khó tìm.

Khuynh Anh còn đang mải mê suy nghĩ thì nam tử đột nhiên chìa chiếc bút trong tay đến trước mặt nàng.

"Ta?" Nàng ngẩn người, hắn nhét bút lông vào tay nàng xong rồi bắt một con tiểu ngẫu nhân mặt chưa có chữ trên mặt đất lên, đặt vào bàn tay còn lại của nàng.

"Để ta viết?!" Hai mắt Khuynh Anh mở to, long lanh sáng hơn cả trăng rằm.

Phi La thân vương gật đầu.

Khuynh Anh hỏi: "Viết tên ai cũng được?"

Hắn lại gật đầu.

Khuynh Anh lập tức hớn hở, trong đầu nhanh chóng lục lọi tìm một cái tên, nhưng sau khi hưng phấn ùn ùn tràn qua như thủy triều, thứ còn lại là một cái tên đã khắc sâu trong lòng, rõ ràng biết đó là tên ai song nàng lại do dự không hạ bút.

Lam... Tranh...

Hai chữ này không ngừng vang lên trong đầu, nàng muốn viết nhưng lại sợ đánh động đến vị thân vương điện hạ bên cạnh mình.

Khuynh Anh thấp thỏm lén nhướng khóe mắt, phát hiện Phi La thân vương đã không còn để ý đến nàng từ lâu, hắn hiện đang ngã người nằm trên ghế dựa, tùy ý để bọn tiểu ngẫu nhân còn lại đấm vai xoa bóp chân, nhắm mắt dưỡng thần.

Thế là nàng lập tức cúi đầu, dùng tốc độ cực nhanh viết lên mặt tiểu ngẫu nhân trong tay hai chữ 'Lam Tranh' mà tim liên tục đập thình thịch, dáng vẻ hệt như một đứa trẻ đang lén lút giấu món đồ ưa thích của mình, sợ bị người khác phát hiện...

Một cơn gió khẽ thổi đến... Con tiểu ngẫu nhân kia chập chững đứng dậy theo gió.

Mái tóc màu hoàng kim buông rơi rực rỡ như vầng thái dương nơi chân trời, đôi mắt vàng xinh đẹp với ánh nhìn dịu dàng thấp thoáng sau làn hơi nước.

Thân thể nhỏ bé đứng gọn trong lòng bàn tay nàng, hai mắt đau đáu nhìn thẳng vào nàng như muốn khắc sâu hình bóng của nàng trong tâm trí.

Khuôn mặt vượt qua năm tháng kia đâm thẳng vào lòng Khuynh Anh, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, nhất cử nhất động đều vô cùng sống động ngay trước mắt nàng, cảm xúc vỡ òa khiến tim nàng đau đớn tựa bị kim châm. Trong nháy mắt đó, toàn bộ sức lực trong người nàng như bị rút cạn, chỉ còn lại trái tim đang run rẩy đập, máu thịt toàn thân xao động theo nỗi nhớ nhung bùng nổ.

"A... Anh..." Lam Tranh nhỏ bé chăm chú nhìn nàng, tiếng nói chậm rãi phát ra theo cử động của môi, mơ hồ nhưng lại khiến Khuynh Anh trong nháy mắt rơi lệ ào ạt.

Cho dù là mộng nàng cũng cam tâm đắm chìm trong nó.

"A... Anh..." Hình nhân Lam Tranh nhẹ nhàng gọi tên Khuynh Anh, vươn tay đón từng giọt nước mắt của nàng, bàn tay nhỏ bé lướt trên da mặt nàng, lướt qua mái tóc đen nhánh của nàng, cuối cùng nó khẽ nhón chân, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đang run rẩy của nàng.

Nụ hôn vô cùng nhẹ nhưng lại vô cùng lưu luyến, cứ như Lam Tranh thật sự vừa xuất hiện trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng vỗ về.

Tại khoảnh khắc đó, Khuynh Anh không còn quản được gì khác, gào khóc thật to. Chính vì vậybnàng không hề chú ý đến luồng linh thức mơ hồ phát ra từ trên người nam tử mang mặt nạ nằm cạnh đó, một đầu của luồng linh thức quấn lấy thân hình nhỏ bé của tiểu ngẫu nhân như kết nối cả hai...

******

Tại nơi xe ngựa đậu...

La Sát ngồi trên càng xe, tức tối phun ra một búng máu, "Tại sao tiểu yêu tinh kia còn chưa dẫn chủ tử ngươi về nữa?"

Phù Sinh đã ra khỏi kết giới, đang nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, nhắm mắt không nói tiếng nào.

Không ai buồn đáp lời La Sát, bốn phía chỉ có gió lạnh phe phẩy, tĩnh lặng như tờ.

La Sát bất mãn vung đao chém một đường xuống mặt đất, kiên nhẫn cạn sạch, càng chờ càng sốt ruột. Sớm biết vậy lúc nãy hắn đã không hù dọa tiểu hoa yêu ngu ngốc kia, có dọa thì cũng phải đuổi theo nàng ta. Hắn vốn chỉ muốn mượn nàng dẫn Phi La thân vương ra ngoài mà thôi, nhưng đã chờ ba canh giờ mà vẫn không thấy bóng dáng bọn họ đâu cả.

Dù có định tắm uyên ương thì cũng phải kết thúc từ sớm rồi chứ, hai người đó còn định quấn lấy nhau đến bao giờ nữa?

Chương 149: Phiên ngoại Lam Tranh (1)

Khi đó, một năm nữa hắn sẽ tròn một ngàn tuổi.

Mẫu thân đã mất từng gieo cho hắn một quẻ, tiên đoán rằng trước khi hắn một ngàn tuổi sẽ gặp phải kiếp nạn sinh tử, vượt không qua thì chỉ có con đường chết, song nếu vượt qua được, hắn sẽ khiến thế gian chìm trong mưa máu gió tanh long trời lở đất.

Hắn chưa từng tin vào vận mệnh, lại càng không tin ông trời, không ngờ kiếp nạn của hắn thật sự đến. Sau khi vực U Minh nổ tung, chỉ có ba người được đưa ra ngoài bao gồm cả hắn, cô gái hắn yêu thương sâu sắc đã dùng thân thể ngăn cản chướng khí tích tụ hơn vạn năm thay cho hắn, linh thức bị tiêu hủy, kim đan vỡ vụn, phàm thể tan biến thành tro bụi...

Lần đầu hắn đặt chân đến Tu La giới là sau khi được người nọ cứu thoát khỏi bảy tầng luyện ngục.

Tuy Ca Diệp đã dùng cạn nguyên thần của bản thân để giăng kết giới bảo hộ hắn, nhưng lửa luyện ngục vẫn khiến hắn thương tích đầy mình. Sự giày vò của bảy tầng luyện ngục còn đáng sợ hơn cả cái chết, máu thịt từ từ bị đốt cháy, linh hồn bị ăn mòn từng chút một, đau đớn không gì so sánh được. Hắn bị hun đốt trong lửa luyện ngục suốt bốn mươi chín ngày, không thể chết ngay, chỉ có thể trơ mắt chịu sự giày vò về cả thế xác và tâm trí. Cảnh tượng đau đớn kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, mãi đến khi hắn không còn muốn sống nữa, chuẩn bị hồn phi phách tán...

Hắn một lòng muốn chết nên chưa từng thử chống trả, trong đầu đều là hình ảnh trước khi chết của Khuynh Anh. Tay chân bị lửa luyện ngục ăn mòn, trong mộng có muốn đưa tay bắt lấy thân ảnh yêu kiều của nàng cũng làm không được. Mắt bị lửa luyện ngục thiêu hủy, muốn khóc nước mắt cũng không cách nào chảy xuống.

Hắn sinh ra đã là một đứa trẻ mang tội nghiệt.

Mẫu thân hắn là thánh nữ của tộc Thất Hải, vốn là thanh mai trúc mã với Thần đế thần đô Đông Phương, hai trăm năm sau khi cập kê, bà mang theo sự chúc phúc của tất cả tộc nhân gả cho ông. Bà sở hữu năng lực tiên tri trời sinh, lại mỹ lệ khuynh thành, song không ngờ trước ngày thành thân lại truyền ra tin tức bà mang thai, không ai biết phụ thân đứa trẻ là ai, cũng không biết một cô gái thanh khiết nhường kia đã bị vấy bẩn từ khi nào.

Thần đế niệm tình xưa nghĩa cũ, và cũng vì bảo vệ tôn nghiêm của Thần đô Đông Phương và tộc Thất Hải nên đã giấu tịt chuyện này.

Đứa trẻ ra đời nhưng không hề được chờ đón, mẫu thân nó thì bị nhốt dưới điện Trường Sinh mãi đến ngày chết đi.

Thế nhân chỉ biết hắn tự cao tự đại, nhưng lại không hay hắn đã trải qua bao nhiêu đau thương cùng cực.

Để chuộc tội thay mẫu thân, khi được ba trăm tuổi hắn bắt đầu đến hồ Thiên Khu cầu phúc. Hồ Thiên Khu là một nơi chết chóc, nước trong hồ có khả năng hút khô linh lực của người chạm vào nó. Đã nhiều lần hắn giãy giụa bên bờ sống chết, song lần nào cũng vượt qua được.

Hắn cũng không tranh giành bất kỳ điều gì với Trường Minh, bởi hắn hiểu rõ mình không có tư cách.

Như con thú không còn đường lui song vẫn luôn ra vẻ bất cần, đơn độc và cao ngạo, hắn không muốn nhận sự yêu thích hay thân cận từ người khác, bởi vì hắn không xứng đáng.

Năm trăm năm trôi qua, hồ Thiên Khu không còn là hồ nước chết nữa, được linh lực của hắn bồi đắp, nơi này trở nên trong trẻo, sóng nước dập dờn, cả bạch hạc cũng nguyện ý dừng lại nghỉ chân. Nhưng hắn vẫn như trước xa cách người đời, một mực tránh né ánh mắt của thế gian, một thân một mình ở trong đình viện riêng, chôn giấu tất cả tâm sự xuống tận đáy lòng.

Nếu không gặp gỡ nàng, e hắn sẽ nguyện ý cô độc cả đời...

Trong biển lửa, chuyện xưa vẫn chậm rãi lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

Khi ấy đã tròn bốn mươi hai ngày.

Thân thể chậm rãi tan rã, nhẹ nhàng như khói, linh thức chuẩn bị quy về hỗn độn, mối họa của nhân sinh như hắn cứ thế đặt xuống một dấu chấm hết. Song ông trời không muốn hắn tuyệt mạng, hắn được một luồng sức mạnh không rõ từ đâu đến kéo ra khỏi luyện ngục, giúp hắn tụ tập lại hồn phách đã tán loạn, tu bổ từng tấc da thịt bị ăn mòn, ngâm hắn trong linh trì chứa cả trăm loại đan dược, cứu mạng hắn khỏi tay thần chết.

Nhưng hắn vẫn chìm sâu trong giấc ngủ, không hề mở mắt ra suốt năm mươi năm.

Linh thức đã khôi phục từ lâu song hắn chậm chạp không muốn tỉnh lại, vì đối với hắn, sống còn đau đớn hơn cả chết. Hắn vốn định cứ thế tiếp tục ngủ, nhưng lại mở mắt ra chỉ vì một câu nói.

Bên tai vang lên một giọng nam: "Nàng ấy vẫn còn trên cõi đời này."

Nàng vẫn còn trên cõi đời này.

Lời nghe tuyệt vời biết bao.

Hắn rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra nhìn, đập vào tầm mắt là một nam nhân xa lạ, nhưng đôi mắt lại vô cùng quen thuộc.

Mẫu thân từng nói, dung mạo khuynh thành của hắn cực kỳ giống bà, duy chỉ có đôi mắt thăm thẳm hơn cả bóng tối, lóa mắt hơn cả mặt trời, mạnh mẽ hơn cả cuồng phong và ngạo nghễ hơn cả lửa cháy kia là thừa hưởng từ người phụ thân hắn chưa từng gặp mặt...

Nhưng bấm tay tính toán thì lên trời xuống đất, người có khả năng dễ dàng cướp đoạt tù nhân của bảy tầng luyện ngục, còn có thể khôi phục một người sắp chết trở lại tình trạng hoàn hảo không mất một sợi tóc, có bản lĩnh thông thiên như vậy, ngoại trừ tứ đại Thần đế bốn phương cũng chỉ còn duy nhất một người...

"Ta đã không thể bảo vệ mẫu thân của ngươi thì nhất định sẽ bảo hộ ngươi."Nam nhân nọ nói: "Vương vị của ta cũng sẽ do ngươi kế thừa."

Đó là vương của Tu La giới.

Chân tướng được mẫu thân che giấu suốt mấy ngàn năm ra là thế này...

Vết thương khắp người đã được chữa lành, linh lực nhiễu loạn đã bình ổn, hắn đứng dậy rời khỏi linh trì, bình tĩnh nhìn người đối diện, dùng im lặng biểu thị sự kháng cự của mình.

Nam nhân kia nói: "Hồn phách cô gái kia không hề biến thành tro bụi mà đã được tụ tập lại, chẳng qua, nàng ta là phàm thể nên phải theo con đường luân hồi. Trong kiếp này của nàng, ngươi và nàng hữu duyên vô phận, chấp nhất cũng chỉ làm hại nàng..."

Hắn phẩy tay, lệ khí lao vùn vụt về phía yết hầu nam nhân nọ, song y lại dễ dàng tránh né.

"Quả là con trai ta, không hề nhầm." Nam nhân cong môi cười, "Đây là số mệnh của ngươi, ngươi trốn không thoát đâu."

"Ta sẽ cho ngươi thời gian, cho ngươi tự do. Trước khi đăng cơ thành Tu La đếđời sau, ngươi có thể thỏa thích tìm kiếm người mình yêu, chỉ có một điều kiện là phải che giấu thân phận, không được để bất kỳ kẻ nào biết ngươi là ai. Nếu sự tồn tại của ngươi bị bại lộ, tháng ngày tự do này sẽ lập tức kết thúc..."

"'Bất kỳ kẻ nào' cũng bao gồm cả cô gái kia..."

"Nếu thật sự tìm được nàng, muốn ở cùng nàng rồi không muốn kế thừa vương vị, tốt nhất ngươi hãy chuẩn bị dốc toàn lực mà phản kháng. Ngươi không có lựa chọn nào khác."

Một lời như đinh đóng cột.

Bất kể phản kháng thế nào hắn cũng trốn không khỏi cái lồng giam nam nhân kia đã chế tạo cho hắn.

Sức mạnh của Tu La đế tuyệt đối không thể khinh nhường, y chính là chiến thần mạnh nhất hiện giờ, tuy đã lui vào ở ẩn song vẫn kinh diễm bốn phương như cũ. Hắn không rõ ý đồ của y, mà cũng không muốn đi tìm hiểu.

Giằng co một tháng ngắn ngủi, cuối cùng hắn chấp nhận đánh cuộc.

Hắn đeo mặt nạ che khuất dung mạo, giấu đi màu tóc, nhận danh hiệu Phi La thân vương, trở thành sự tồn tại vất vưởng ở Tu La giới.

Hắn sống sót nhưng Ca Diệp không chịu nổi liệt hỏa đã tan biến từ trước.

Hắn dùng toàn lực bảo vệ phần hồn phách còn sót lại của Ca Diệp, vận dụng bí thuật tìm được sau khi bôn ba tứ phương rồi đặt mảnh linh hồn sứt mẻ này vào một ngẫu nhân được chế tạo từ linh mộc, mượn sức mạnh chữa trị từ nước trong linh trì, ký kết khế ước sinh tử giúp ngẫu nhân có được sinh mạng.

Hắn đặt tên cho ngẫu nhân là Phù Sinh.

Phù Sinh... có ý nghĩa như sống lại từ trong chỗ chết, vĩnh viễn trường tồn.

Nhưng hắn làm thế nào cũng không tìm được nàng.

Hắn đến Minh giới, quấy nơi đó đến long trời lở đất chỉ vì muốn đoạt lấy sổ sinh tử.

Để đạt được mục đích, hắn kiên nhẫn ngồi ở cầu Nại Hà nhìn từng linh hồn đi đầu thai, hết năm này đến năm khác vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.

Cứ như thế một năm rồi lại một năm, số linh hồn đi qua cầu Nại Hà đã nhiều không đếm xuể, nhưng hắn vẫn không tìm được nàng.

Chớp mắt đã một trăm năm trôi qua, hắn vẫn như bàn thạch chờ đợi bên bờ Vong Xuyên, chưa bao giờ vắng mặt vào ngày mười lăm mỗi tháng.

Một trăm năm, đủ để phàm nhân kết thúc một kiếp trở về với luân hồi.

Xuân đi thu đến, hắn đợi đến khi hoa mạn châu sa nở đỏ bờ Vong Xuyên vẫn không gặp được nàng.

Hắn không dám để bất kỳ tia tuyệt vọng nào nhen nhóm lên, cũng không dám tưởng tượng đến viễn cảnh nàng đã thực sự tan biến trong tai kiếp kia.

Cứ thế hắn kiên trì chờ bên bờ sông Vong xuyên, ngày ngày hồi tưởng lại từng ký ức trong quá khứ

Nếu phải chết, vậy chúng ta có thể chết cùng nhau, rất tốt.

Khi đó, nàng vừa cười vừa nhẹ nhàng nói.

Cho dù chết thì vẫn còn kiếp sau, nàng đời đời kiếp kiếp đều là của ta.

Hắn áp lên trán nàng, đáp lại chỉ là lời bâng quơ trong lúc nàng làm nũng.

Nếu như ngay cả kiếp sau cũng không có, chúng ta bị tan thành tro bụi, hồn phi phách tán thì sao?

Nàng từng cười hỏi hắn.

Nàng suy nghĩ lạc quan quá nhỉ.

Nếu ngay cả kiếp sau nàng cũng không có, ta làm thế nào để sống trên đời đây...

Nếu ngay cả nàng cũng rời bỏ ta, ta nên đi nơi nào đây...

Sau một thời gian dài như vô tận, ngày mười lăm lại sắp đến, hắn thất thần đứng trong viện mà tâm như tro tàn...

Thế rồi từ trên trời bỗng có một cô gái rơi thẳng vào lòng hắn, tóc đen mắt cũng màu đen, toàn thân trần truồng, hơi thở suy yếu.

Trong nháy mắt đó, toàn bộ máu thịt của hắn đều run rẩy.

Cảnh tượng cực kỳ giống một trăm năm trước, khi Khuynh Anh đột ngột rơi vào kiệu của hắn với vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.

Nhưng người này không phải là 'nàng'... không phải...

Trong chớp mắt, hắn lập tức thanh tỉnh, theo bản năng ném cô gái trong lòng đi, song vẫn bị dáng vẻ nhỏ nhắn và mái tóc đen bung xõa của nàng cầm chân, không thể bỏ đi. Cuối cùng hắn nhíu mày, cởi áo ngoài ra phủ lên người nàng, cũng đè nén tiếng thở dài chực rời khỏi môi mình.

Khi hắn xoay người định đi gọi Phù Sinh đến xử lý cô gái từ trên trời giáng xuống này thì nàng đột nhiên đưa tay túm lấy góc áo hắn.

Giúp ta trốn một lúc... một lúc thôi...

Giọng nói yếu ớt kia đã thay đổi ý định của hắn...

Ma quỷ dẫn đường khiến hắn cứu nàng, ma quỷ dẫn đường khiến hắn cho phép nàng đi theo Phù Sinh.

Sau đó, nàng nói mình là một cây anh đào thành tinh đến từ núi Bạch Lộ nên tên nàng là 'A Anh'.

Sau đó, nàng nói thân thể phàm nhân của nàng đã bị tiêu hủy, có người hảo tâm giúp nàng tụ tập hồn phách đưa vào một gốc anh đào, nhờ vậy nàng mới có thể tu luyện thành yêu. Nàng nói mình vốn định tu tiên để thăng thiên, nào biết đâu lại bị bán tới Tu La giới.

Đó cũng là lúc hắn vừa nhận được mật thư đến từ bên ngoài, biết được lần đầu tiên vị Thần đế vừa kế vị của thành Đông Phương bước chân ra khỏi điện Trường Sinh, tuy chỉ dùng thức thần thay thế nhưng không hề ẩn giấu hành tung... và điểm đến của y chính là ngọn núi Bạch Lộ hẻo lánh kia.

Đọc xong tin, trong đầu gần như bùng nổ, hắn sững sờ nhìn thiếu nữ tóc đen đang ngồi co ro bên đống lửa bên cạnh, tất cả cảm xúc chợt quy về một mối, mọi hoang mang mơ hồ đều tan thành mây khói. Bên dưới lớp mặt nạ, khóe môi hắn cuối cùng cũng cong lên, nụ cười đã trăm năm không thấy chậm rãi xuất hiện...

Chương 150: Phương pháp thức tỉnh kỳ quái

Đảo mắt liền tới hoàng hôn, khi ánh chiều tà lẫn vào trong màn đêm thì trong rừng mới xuất hiện chút động tĩnh.

La Sát khẽ nheo mắt khi nhìn thấy một bóng dáng cao gầy chậm rãi đi ra, khóe mắt thiếu nữ đã mê man trong lòng nam tử vẫn còn ướt lệ, trong tay nàng là một hình nhân nhỏ có mái tóc vàng.

"Phi La thân vương." Hắn đứng lên nghênh đón.

Nhưng nam tử kia lại lãnh đạm đi ngang qua hắn, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp lên xe ngựa, Phù Sinh cũng nhanh chóng lên xe theo, phủ màn xuống che khuất tầm nhìn của hắn.

"Phi La thân vương!" La Sát chau mày, mặc dù biết bản thân bây giờ còn kém đối phương hẳn một bậc, song vốn tâm cao khí ngạo, bị đối đãi như vậy thì không khỏi vô cùng nóng nảy, hắn lập tức tiến lên, vừa định đưa tay vén màn chợt bị một luồng áp lực ném văng ra thật xa.

Hai phu xe lạnh nhạt trên càng xe, vung mạnh dây cương, con ngựa liền chồm vó phi thẳng về phía trước.

Trong xe, Lam Tranh cụp mi, dịu dàng thả Khuynh Anh còn đang thiêm thiếp xuống đống chăn mềm mại.

Nên dừng lại ở đây thôi.

Chẳng phải hắn sợ mình nhầm lẫn mà không nói ra sự thật, hắn chỉ không muốn quay trở lại đế đô sớm như vậy. Bây giờ đã tìm thấy người muốn tìm, chuyện kế tiếp hắn phải làm chính là giải quyết phiền phức của mình.

Một trăm năm trước hắn đã không thể bảo vệ nàng, một trăm năm sau hắn nhất định sẽ không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào nữa.

Ông trời không tàn nhẫn như hắn từng nghĩ, cuối cùng cũng trả lại nàng cho hắn, dây dưa nhiều năm như vậy, bọn họ sao có thể là hữu duyên vô phận.

"Xin chờ một chút!" La Sát nhanh chóng lên ngựa đuổi theo cỗ xe. Vị thân vương điện hạ này tính tình cổ quái, hắn biết rõ điệu bộ cuồng ngạo của mình không thể áp dụng lên người y nhưng khẩu khí vẫn không hề dịu đi, "Phi La thân vương, vừa nãy khiêu khích là ta không đúng, thực lực ngài như vậy sao còn phải che giấu? Ta có lời muốn nói, xin ngài dừng xe lại chờ ta."

Đáp lại hắn chỉ có tiếng bánh xe ngựa *lạch cạch* lăn đều.

La Sát *hừ* một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa rồi hung hăng quất roi đuổi theo.

******

Đế đô Tu La giới.

Nằm ở ngoại thành, cách xa trung tâm ồn ào náo nhiệt, đơn độc chiếm cứ một vùng hoang dã hẻo lánh, phủ đệ của Phi La thân vương là một khuôn viện rộng lớn, yên tĩnh và thanh vắng, ngoài Phù Sinh thì người trong viện đều là hình nhân được chủ nhân điều khiển bằng linh lực. Không được lệnh của chủ nhân, bọn chúng sẽ không có bất kỳ hành động dư thừa nào, không phản bội, không phạm sai lầm, càng không phản ứng đến người không liên quan, nói khó nghe thì chính là một đám hình nhân vô tri vô giác.

Vì vậy La Sát bị đóng cửa không tiếp, phải ở ngoài cả ngày.

Không thể xông vào nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục chờ đợi như thế.

"Phi La thân vương, ta sẽ chờ ở bên ngoài, không gặp được ngài ta sẽ không đi!" Lần này La Sát quyết tâm bám bằng được vị thân vương cổ quái kia.

Người này tựa như một tia sáng đột nhiên rọi vào cuộc sống tẻ nhạt đến cực độ của hắn, tựa như một viên bảo thạch bị bọc trong bùn đất mà hắn chính là thợ săn có nhiệm vụ khai phá. Điều này thật sự khiến hắn hưng phấn sôi trào, thà buông bỏ chức trách của Trấn Bắc đại tướng quân, liều lĩnh đuổi theo chỉ để làm rõ dấu hỏi trong lòng.

Thân phận của y, năng lực của y, bí mật của y.

Bị ném chết hắn cũng phải tiếp cận được y, không cần làm gì khác, có thể làm thân vệ bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net