công ty( the office)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thành vàng. So sánh hàm chứa ngợi khen ấy chỉ khiến tôi ghê tởm. Tất cả hình ảnh trong gương kia, cái bộ cánh trị giá bạc triệu là ủi thẳng nếp được chuẩn bị sẵn tôi sắp khoác lên người kia thật ra chỉ là một lớp vỏ bọc mà tôi phải mang trên người, ngày này sang ngày khác. Ừ, tôi cũng không cần phải nguyền rủa bản thân làm gì. Đó là lựa chọn của tôi. Chính tôi, chứ chẳng ai khác đồng ý ký vào bản hợp đồng ấy. Một khi đã đồng ý bước vào con đường, dù biết mình đã sai lầm, dù cay đắng đến mấy, tốt nhất là cố gắng thực hiện những nhiệm vụ mỗi ngày một cách hoàn hảo, không để cho bất cứ sai lầm nào khác có thể xảy ra.

Năm nay tôi 29 tuổi. Khá trẻ để đứng đầu một công ty như Red Sun - nhận xét cửa miệng của hầu hết những kẻ tiếp xúc với tôi lần đầu. Nhưng, nếu đặt mình vào vị trí này, hay chính xác hơn là nhấn chìm bản thân vào khối lượng công việc cần phải đảm trách, bất kỳ ai cũng sẽ phát hiện ra vấn đề tuổi tác chỉ là một khái niệm ngớ ngẩn, một thứ rào cản người ta vẫn tự đặt ra cho chính mình và mọi người chung quanh. Thực tế, điều này liên quan rất ít đến chất lượng những gì tôi làm được. Công việc có thể biến đổi con người ta, trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Làm sao ngờ nổi chưa đầy 7 năm trước, tôi còn là anh chàng phóng túng, tóc dài, chạy một chiếc xe phân khối lớn có tiếng nổ khôi hài. Như tất cả những sinh viên kiến trúc, tôi mê heavy metal, đọc sách có mùi vị triết lý của Hesmann Hesse hay Kenzaburo Oe, ngồi trong ciné cả ngày để xem một bộ phim ưa thích đến bốn lần chẳng biết chán. Tương lai được hoạch định rõ ràng: Tốt nghiệp, đi làm công ty, thu hoạch kinh nghiệm, một ngày đẹp trời nào đó sẽ mở văn phòng kiến trúc, thực hiện các đồ án hấp dẫn và đáng giá tạo nên danh tiếng cho chính mình. Một kế hoạch không tệ chút nào, phải không?

Khi tôi nhận tấm bằng tốt nghiệp, bất ngờ, gia đình đề nghị tôi thu xếp đi du học thêm hai năm. Tất nhiên, chẳng có lý do để từ chối. Giai đoạn đó, được ra nước ngoài học hỏi vẫn còn là chuyện đáng để ước mơ. Tôi chuyển sang ngành học thiết kế, theo yêu cầu của cha tôi. Đồng thời, trong thời gian du học tại Úc, tôi đăng ký học thêm chương trình Truyền thông, một ngành học hấp dẫn và lạ lẫm với một tên ngơ ngẩn như tôi thời bấy giờ. Tôi vững tin mình sẽ khá hơn nếu có nhiều hiểu biết mới mẻ. Tôi vẫn xác định kiến trúc là mục tiêu lớn nhất, cơ hội học tập bên ngoài chỉ trang bị thêm những kiến thức bổ trợ mà thôi. Thời gian tôi kết thúc các chương trình học, đột ngột cha tôi xuất hiện tại Úc. Những cuộc gặp gỡ dồn dập. Các điều khoản được ký kết. Các dự án lớn lao đầy choáng váng. Cùng với cha, tôi dự các cuộc họp hội đồng quản trị. Trong 6 tháng, tôi tham dự các khoá làm việc theo hình thức internship tại tổng hành dinh của Red Sun. Quá nhiều thứ phải đương đầu và học hỏi. Quá nhiều kế hoạch cần tính toán và theo đuổi. Guồng máy cuốn đi, không cho phép tôi một giây dừng lại để suy nghĩ. Trở về nước, cùng với cha và Peter Yeo, một gã chuyên viên dân Úc gốc Macau, tôi thiết lập được chi nhánh của Red Sun ở Việt Nam. Tiếp đó, lại tiếp tục hàng trăm, hàng ngàn các dự án lớn nhỏ. Thoạt đầu, khi công việc đang trong giai đoạn khởi sự, toàn tâm toàn ý với công việc, tôi không nghĩ ngợi nhiều. Gặp những người bạn cũ thời đại học, quả là tôi đã từng đôi chút tự hào. Trong khi họ còn vất vả, bươn chải với những công việc bé mọn, tôi được quyền triển khai những hoạch định lớn, được thử thách đầu óc với những cạnh tranh khắc nghiệt. Tôi không một mình làm nên thành công vượt trội của Red Sun. Nhưng nếu thiếu đi óc liều lĩnh, thậm chí sự can đảm thực hiện các thủ đoạn cần thiết mà chính tôi vạch ra, chắc chắn Red Sun đã chẳng tìm thấy vị trí hôm nay. Cho tới một ngày, nhìn vào gương, thình lình tôi chết lặng. Không chỉ hình dáng, cách thức ăn mặc bên ngoài. Mà cả thần thái, ánh nhìn, khoé miệng. Tất cả toát ra vẻ lạnh lẽo, tham lam và đầy mỉa mai. Tôi choáng váng. Hệt như tôi đang đối diện một kẻ khác. Là tôi. Một chân dung nằm ngoài dự định. Khi chạy đuổi trên từng chặng công việc, tôi đã biến hình mà chẳng thể nhận ra. Tôi đã bơi qua dòng sông rộng. Không thể quay trở về bờ cũ được nữa. Chưa bao giờ tôi rơi vào trạng thái tồi tệ như cái buổi chiều khốn kiếp ấy. Tôi không thể nói hay cười mà không tính toán. Trong tôi không còn chỗ cho các cảm xúc bột phát tự nhiên. Nghe có vẻ hay đấy chứ. Sâu xa, vì kiểm soát mình quá chặt chẽ, tôi đã mất khả năng phản ứng, cảm nhận đời sống một cách bình thường. Đó cũng là giai đoạn các cô gái bắt đầu đổ xô vào tôi. Nghe có vẻ ngạo mạn và rởm đời khi tuyên bố như thế. Nhưng sự thật là vậy.

Cách đây ba năm, một cô gái trẻ đến với tôi. Không ai hay biết mối quan hệ này vì giấu kỹ. Tôi tin đó là tình yêu. Thế rồi mọi việc cứ dần dần hỏng hóc. Những ảo giác ban đầu bay biến, thay thế vào là những dằn vặt quái gở. Hẹn hò trở nên uể oải. Cảm xúc say mê mất sạch. Hệt như rượu vang để ngỏ dưới gió và ánh sáng. Thời gian lê dài sau đó khác nào đôi chân buộc chặt một quả tạ xích, thật mệt mỏi. Sau khi chia tay, tôi nhận ra không nên đặt hy vọng vào mối liên hệ tốt đẹp dài lâu với các cô gái trẻ. Họ chỉ là một phần rất nhỏ của cuộc sống. Có thể gia tăng đôi chút hương vị. Nhưng hãy giữ khoảng cách an toàn. Để khi cần, ta bước đi, không vướng bận. Các mối quan hệ của tôi sau đó dễ dàng và chóng vánh. Đôi khi, tôi cũng thoáng gặp một bóng dáng nào đó, gợi nhớ xúc cảm nào đó đã chôn vùi. Thật kỳ quặc, Peter Yeo thường xuyên có mặt bên tôi vào những thời điểm đặc biệt này. Không, anh ta luôn giữ đúng chừng mực trong quan hệ giữa sếp và trợ lý. Chẳng nói gì. Nhưng đôi mắt sau cặp kính trắng ánh lên, tia nhìn nhắc nhở lạnh lẽo nguy hiểm.

Tuần vừa rồi, do mở rộng hoạt động, tôi tuyển thêm nhân viên cho các phòng ban trong Red Sun. Cuối cùng tôi cũng lựa chọn được các nhân viên mới, thật sự có khả năng. Một số ứng viên bị trượt rất thất vọng. Cuộc sống là vậy, phải biết chấp nhận thất bại. Tuy nhiên, một trong số các ứng viên, cô ta thi vào bộ phận thiết kế, hoàn toàn không có một mảy may ý nịêm về điều ấy. Lim, cái cô gái quái vật đã tông xe vào ô tô của tôi, nhất định không chấp nhận việc bị loại. Tôi không hề thành kiến. Thật sự, việc cô ta lao vào xe tôi sáng sớm hôm đó không hề tác động đến quyết định lựa chọn. Cô ta bị loại vì cô ta hoàn toàn thiếu kinh nghiệm. Red Sun cần người có khả năng làm việc lẫn tinh thần phối hợp. Cô ta mới chỉ là sinh viên năm ba. Bản vẽ phác thảo của cô ta ý tưởng cũng được đấy. Nhưng kỹ thuật chưa cao. Rõ ràng cô nhóc đầy ảo tưởng về bản thân. Đó là chưa kể cá tính quái vật, luôn luôn tranh cãi của cô ta sẽ phá nát bầu không khí hợp tác cần thiết giữa các designer. Buổi trưa hôm đó, khi tôi rời văn phòng, cô nhóc bám sát gót, tuôn ra hàng đống hứa hẹn về những khả năng tiềm ẩn, xin tôi cho cơ hội bộc lộ. Thật khôi hài. Không bao giờ tôi thay đổi quyết định. Dù sao, cái vẻ mặt kinh hoàng nhận ra tôi là nạn nhân trong vụ tông xe, đôi mắt tròn đen cụp xuống buồn so khi biết mình bị loại, dáng đi tiu nghỉu chạy theo cũng làm tôi tội nghiệp chút đỉnh. Nhưng lòng thương hại thì chẳng có hiệu lực gì ở đây.

Hôm nay, sau khi ghé văn phòng và xem qua một vài hợp đồng với một công ty thực phẩm, tôi phải ghé qua show room trưng bày trang thiết bị in màu mới nhập về. Sắp bước vào thang máy, cảm thấy khát, tôi tấp sang phòng nước, tự pha một tách cà phê cho tỉnh táo. Trong phòng, có một bóng người. Một cô gái lạ mặt, cao dong dỏng, hơi gầy gò, ăn mặc giản dị. Mái tóc cô ta mềm và thẳng, buông đều trên hai bờ vai. Thấy tôi, cô ta giật mình, hơi lùi lại. Đôi mắt to dịu dàng. Quầng mắt xanh xao.

-Chào anh! - Cô gái lạ lên tiếng.

-Cô là ai nhỉ? - Tôi tò mò.

-Em là nhân viên mới, tập sự ở phòng Sales. Tên là Hoàng Anh. - Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mềm yếu quỵ luỵ, chỉ có ở vài mẫu người đặc biệt.

-Hy vọng cô làm việc tốt với chị Bảo. Chị ta là trưởng phòng giỏi! - Tôi uống nhanh ngụm cà phê và bước ra khỏi phòng nước.

Thang máy xuống thẳng tầng hầm cao ốc, nơi tôi để xe. Tôi cho tay vào túi áo. Ồ, sáng nay lơ đễnh, tôi quên không rút khoá. Chìa vẫn còn nguyên trong xe. Tôi ngồi vào ghế, mở máy lái đi. Lúc ra cổng, tín hiệu camera chớp đỏ, nhấp nháy. Đường phố qua giờ cao điểm rộng thênh. Có thể nhìn thấy các trận gió qua các vệt lá khô chạy dọc theo vỉa hè. Tôi với tay bật một đĩa nhạc. Thình lình, tôi chết sững. Tay lái loạng choạng. Trong kính chiếu hậu, là một gương mặt kinh hoàng: Vầng trán trắng bệch. Đôi mắt nhìn tôi đăm đăm vằn lên tia sáng xanh biếc lạnh cóng, đầy đe doạ...

Cuộn tròn như con ốc sên, co ro yên lặng gần một tiếng đồng hồ ở băng ghế sau chiếc ô-tô con quả là một cực hình đáng sợ. Đáng sợ hơn khi việc này hoàn toàn không nằm trong hoạch định.

Sáng sớm hôm nay, tôi đã đứng lảng vảng rất lâu bên ngoài cao ốc. Khá đông nhân viên mặc đồng phục của Red Sun đi sượt qua tôi. Ai nấy đều vội vã nhìn đồng hồ, rảo bước vì sợ muộn giờ làm việc. Chỉ duy nhất tôi cứ mãi trố mắt ngơ ngáo nhìn dòng xe cộ và những bóng người chạy lướt qua. Một kẻ vô cùng rồi nghề đích thực, nhàn tản một cách đáng căm ghét, đứng bên lề mọi hoạt động của cuộc sống. Cuộn lên trong tôi thôi thúc mãnh liệt: Phải làm điều gì đó thay đổi tức khắc tình thế này.

Những luồng không khí bị hút xuống khoảng không giữa các cao ốc, hoá thành các đợt gió mạnh khiếp. Những mái tóc vuốt chải kỹ lưỡng các cô gái đi bộ trên vỉa hè bị gió thổi bung lên. Tập vé số trên tay một thằng nhóc bị gió giật mạnh, ném tung vào không gian, bay chấp chới như một đàn bướm điên rồ. Thằng bé hoảng sợ đứng khựng trên vỉa hè. Những người đi ngược chiều gió không giấu vẻ bực bội. Cùng với thằng bé khốn khổ, tôi hối hả đuổi theo, thu lượm những tờ vé số tản mát. Lúc tôi đưa cho thằng bé nắm vé số gom lại được, nó thở hắt, nhìn tôi bằng đôi mắt nâu sẫm, toả ra vài tia sáng lấp lánh kỳ lạ. Dưới đất, vẫn sót một tờ vé số. Tôi cúi nhặt. Bóng dáng mũi chiếc xe màu đen lướt nhẹ qua mắt, giảm tốc độ, tránh đâm sầm vào kẻ cản đường. Tôi đưa mắt ngó lên. Ngồi sau tay lái, Nguyên - giám đốc Red Sun thoáng nhìn qua ô cửa. Sau đôi kính trắng, mắt anh ta hơi nheo lại, tò mò. Tim đập mạnh, tôi quay phắt đi. Đúng lúc ấy, trận gió chết tiệt ùa tới, khiến cái váy xếp pli dài quá gối của tôi tung xoè, bay lên trong khoảnh khắc. Hốt hoảng, tôi chộp mạnh đầu gối, đỏ bừng mặt. Vài người đi bộ cười phá lên. Chiếc ô-tô lướt êm qua barie, vào bên trong đường hầm. Nhét vội tờ vé số vào túi áo thằng nhóc, tôi phẩy tay, tránh không phải nhận mấy lời biết ơn chỉ gây thêm bối rối khó chịu. Bất thần, thằng nhóc lùi lại. Bằng giọng nói khàn khàn khác lạ, nó bảo: "Ê, giữ lại tấm vé số đi. Nó là của chị!". Đuôi dãy số là 911. Trùng hợp ngày sinh nhật của tôi, 11 tháng 9. Tôi còn ngơ ngác thì thằng bé đã co giò chạy biến. Một vệ sĩ bảo vệ toà nhà bước đến, nhắc tôi không được đứng cản đường nữa. Vừa khi anh ta quay lưng, trao đổi điều gì đó qua máy bộ đàm, tôi lẻn ngay vào trong tầng hầm xoáy ốc, nhanh nhẹn như một con thỏ rừng.

Chiếc phong bì đựng lá thư dày cộp cộm lên trong túi áo. Những người tuyển dụng tại Red Sun làm sao biết rõ năng lực của tôi. Một cuộc đối thoại sơ sài chẳng nói lên điều gì ra hồn. Tốt nhất là tôi tiếp cận thẳng thắn. Có thể người ta vẫn không nhận tôi. Nhưng khi ấy, sai lầm thuộc về những kẻ từ chối. Còn tôi sẽ chẳng day dứt gì nữa. Suốt một ngày hôm qua, gạt qua một bên các khiêm tốn giả hiệu, tôi cặm cụi liệt kê ra giấy hết thảy những phẩm chất nghề nghiệp đầy ưu việt của bản thân:

-Khả năng suy nghĩ độc lập. (Chưa bao giờ tôi rơi vào thế bí, ngay cả khi giảng viên yêu cầu thực hiện lượng phác thảo khổng lồ trong khoảng thời gian gấp rút).

-Nắm vững các kỹ thuật mới nhất về thiết kế. (Tháng trước, một trung tâm dạy đồ hoạ vi tính buổi tối mới tôi làm trợ giảng. Lương không tồi đâu nhé. Thế nhưng tôi từ chối quách. Mục tiêu của tôi là trở thành designer trong môi trường đầy ắp thử thách cơ).

-Không ngại gian khó. Sẵn sàng đương đầu với các loại áp lực công việc. (Hừm...m...m... Điều này thì tôi chưa có kinh nghiệm cụ thể. Tuy nhiên, tôi tin chắc không đời nào mình bỏ cuộc chỉ vì nhiệm vụ nặng nhọc).

Thay vì mon men lên tầng 12 của toà nhà gửi lại lá thư, tôi cần đảm bảo giám đốc Red Sun nhận được tận tay bản "thông điệp". Mất khá lâu, tôi mới kiếm ra cái xe đen bóng trong dãy ô tô ngay hàng thẳng lối dưới tầng hầm rộng mênh mông. Đang loay hoay gài lá thư vào cần gạt nước, thình lình, phía sau tôi, chếch bên tay phải, một cánh cửa thang máy trượt mở. Tôi ngồi thụp xuống. Bước ra ngoài là người phụ nữ cao lớn, thân hình rắn chắc, mặc bộ vest văn phòng bó chặt. Chị Bảo, sếp quản lý trực tiếp của cô bạn gái tốt bụng Hoàng Anh. Chị ta không đi một mình. Một người đàn ông trung niên cao lớn bước ra cùng. Họ rảo khá nhanh, thỉnh thoảng ngoái nhìn ra sau, bộ dạng thoáng vẻ khả nghi. Quái quỷ thế nào, tôi đụng vào tay nắm cửa sau chiếc ô tô đen. Cửa xe bật mở. Chẳng ngần ngại, tôi chui tọt vào trong, khép hờ. Tình cờ, hai người đứng ngay trước mũi xe mà tôi đang ẩn náu. Tiếng nói nổi rõ trong không gian lờ mờ thiếu sáng. Giọng người phụ nữ the thé. Giọng người đàn ông chậm rãi, lưỡng lự. Họ trao đổi quanh hợp đồng thực hiện trọn gói show quảng cáo một nhãn hàng điện máy nào đó. Người phụ nữ đề nghị một vụ ký kết giả. Người đàn ông yêu cầu kéo giá xuống thấp hơn. Chị Bảo hạ giọng, thì thào, lả lơi lẫn đe doạ:

-Cộng cả tôi vào, anh đã kiếm một giá quá hời!

Câu trả lời bọc trong tiếng cười đầy ẩn ý:

-Okay, Red Sun phen này toi công và mất một khoản tiền to! Trắng mắt ra nhé. Tôi căm ghét thằng giám đốc oắt con của cô. Nhưng mấy cái dự án gã ấy từng làm cho Tứ Hải của tôi quả không chê vào đâu được!

Rồi nối tiếp là cú ôm ghì, hay một nụ hôn thì phải. Chà, nếu không phải trốn chui trốn nhủi, hẳn tôi sẽ ngóc đầu lên chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục. Đúng lúc ấy, cửa xe đột nhiên sập lại. Người đàn ông giật mình, nhìn quanh. Tôi co rúm lại, lăn xuống chỗ để chân, mắc kẹt giữa hai băng ghế. Người phụ nữ nói to:

-Chẳng có ai ở đây đâu. Đừng sợ. Ta đi nào!

Họ chui vào một cái xe màu bạc, ở dãy đối diện, lái đi mất. Tôi lồm cồm bò dậy, tìm cách nhảy ra ngoài. Nhưng cửa xe giờ đây đã bị sập lại, khoá cứng thật sự. Trong xe rất kín. Không khí khó thở. Chỉ thêm vài giờ nữa, có thể tôi sẽ chết ngạt như một con cá hồi đóng trong hộp thiếc. Thế nhưng, tay giám đốc xuống nhà xe sớm hơn tôi cầu nguyện. Chẳng để ý gì, anh ta mở cửa, ngồi vào trước tay lái. Máy lạnh hoạt động. Xe chạy ra phố. Ánh sáng chan hoà. Âm nhạc êm dịu nữa chứ. Ồ, đúng là thời điểm đưa tận tay giám đốc Red Sun lá thư và thực hiện cuộc thương thảo công việc. Từ băng ghế sau, tôi nhỏm đầu lên. Chiếc xe đột nhiên như bị lạc tay lái, loạng choạng vài chục mét trước khi phanh kít, dừng hẳn lại.

Như một mũi tên, giám đốc Red Sun lao bổ ra khỏi xe. Nhanh chóng không kém, anh ta mở bật cửa sau, túm chặt khuỷu tay tôi, lôi bắn ra ngoài. Một lần nữa, tôi đối diện anh ta. Gương mặt sáng trắng, toát lên vẻ giận dữ giá lạnh:

-Bằng cách nào cô chui được vào bên trong xe tôi?

-Anh đã quên không khoá cửa - Tôi thông báo đơn giản.

-Cô định đóng phim kinh dị hù doạ tôi ư? Nhìn mặt cô kìa. Khiếp quá!

-Em chỉ đeo contact lens màu tím loại mới thôi mà. Còn mặt em tái xanh, là vì cái xe của anh làm em không thở được...

-Tại sao cô cứ phải gây phiền toái cho tôi, nhất là với chiếc xe này?

-Em muốn đưa cho anh một bức thư. Vâng, nói thật hết tất cả về em!

-Ban nãy cô gây chú ý bằng cái váy kỳ quái - Đôi mắt sau gọng kính trăng ánh lên vẻ chế nhạo - Giờ thì thế này đây. Cô nghĩ rằng cô hấp dẫn như Marilyn Monroe? Và tôi cần quan tâm đến cô vậy sao?

-Anh nói gì? Em đề nghị anh cho em một cơ hội chứng tỏ khả năng làm việc ở Red Sun thôi mà! - Bỗng dưng, sự hiểu lầm khiến nước mắt tôi ứa ra, đầy tủi hổ.

Hồi lâu sau, giọng nói vang lên tò mò:

-Này, cô khóc gì thế, Lim?

Chẳng thèm trả lời nữa, tôi quay lưng đi thẳng. Vâng, tôi muốn công việc tại Red Sun thật đấy. Nhưng đừng hòng nhạo báng tôi, cho rằng tôi bày trò quyến rũ thấp kém để kiếm việc. Lủi thủi tôi bước đi trên vệ cỏ mọc tràn vỉa hè. Lá thư trong tay tôi trĩu nặng. Nỗi giận dữ trào lên. Tôi vò nát lá thư, ném vụt đi. Tôi chùi vệt nước hoen bên má. Có tiếng chân rảo theo sau lưng. Rồi một bàn tay chạm nhẹ lên vai, xoay người tôi quay lại. Giám đốc Red Sun nhìn thẳng vào mắt tôi, chùng giọng:

-Thôi nào, đừng trẻ con thế. Được rồi, cô được nhận vào làm, nhân viên thử việc. Tôi đánh giá cao sự kiên trì và cách tiếp cận đầy sáng tạo của cô. Dù thật đáng sợ. Bắt đầu đi làm từ ngày mai. Đồng ý không?

Còn nói gì nữa nhỉ? Tôi gật nhẹ, chùi mắt như con nhóc ranh, cảm ơn theo cách đàng hoàng nhất mà tôi có thể. Sau đó, tôi lẳng lẽ bước đi. Nhưng, khi chiếc ô-tô khuất dạng, tôi nhảy phốc lên cao, chạy bay trên vỉa hè, tim đập rộn lên như quả chuông ngày lễ. Thành công ập đến, theo cách chẳng thể nào ngờ được. Tôi thọc tay vào túi áo. Tấm vé số nằm im, Ồ, mi đúnh là một lá bùa mang lại may mắn.

*

Tuần thứ hai đi làm. Buổi trưa, tôi chạy sang phòng sales, rủ Hoàng Anh cùng đi ăn cơm tấm. Một người bán vé số dạo rón rén đi vào quán, mời hai chúng tôi mua. Hoàng Anh lắc đầu. Cô chẳng bao giờ tin vào trò may rủi. Tôi cũng vậy. Bất chợt, sực nhớ tờ vé số mà cậu bé có đôi mắt lạ tặng tuần trước, linh cảm thoáng vụt qua, tôi gọi giật người bán, mượn quyển sổ dò. Tờ vé số vẫn nằm trong góc chiếc ví thổ cẩm. Hoàng Anh nhìn tôi mỉm cười, hồ nghi một cách vui vẻ. Tôi loay hoay lật xem ngày tháng trong tờ vé nhỏ. Người bán hàng bày cho tôi cách tra. Từ trên xuống dưới. Từ hàng đơn vị tính sang. Nào, 11 tháng 9. Chẳng thấy bóng dáng mi đâu cả. Hì, tôi đúng kẻ mơ mộng hão huyền. Ngay khi gấp quyển sổ lại, mắt tôi bất chợt dừng khựng ở dãy số cuối cùng, in đậm, phóng to. Hàng đơn vị là 911. Tôi giật bắn lên, quờ tay, chộp mạnh tay Hoàng Anh. Cô bạn cúi xuống cùng tôi, nhẩm đọc năm con số. Không thể tin được. Phép màu hay một sự trùng hợp kỳ dị? Tờ vé số nhỏ đã trúng giải đặc biệt. Tôi há hốc miệng. "50 triệu đồng, Lim ạ!" - Gương mặt Hoàng Anh trắng bệch...

Từ trong thang máy bước ra, đột nhiên đầu óc tôi chuếch choáng. Phải hết sức cố gắng, tôi mới không khuỵu xuống. Bước qua cửa gửi túi xách, đi vào khu vực nhân viên, tôi quên cà thẻ. Đến khi sực nhớ, chạy ra thì đã muộn một tiếng. Cuối tháng, tôi sẽ bị trừ vào lương 50 ngàn đồng. Các đồng nghiệp phòng sales thỉnh thoảng cũng đến muộn. Thậm chí, nhiều người xem đó như một cuộc phiêu lưu nho nhỏ đầy thách đố. Họ chẳng mấy bận tâm tiền lương hao hụt. Vài chục ngàn đồng, với họ, là các con số quá nhỏ bé. Nhưng với tôi, nó vẫn gợi nên cảm giác buồn rầu và tiếc rẻ dai dẳng.

Vào bàn làm việc, tôi chưa kịp mở PC, Ms. Bảo đã bước đến đặt lên bàn một tập hồ sơ khách hàng dày cộp, yêu cầu tôi lọc lại và thống kê hệ thống khách hàng then chốt của Red Sun. "Tôi muốn cô làm xong trước khi tôi ra ngoài gặp một khách hàng quay về!" - Chị ta ra lệnh. Liếc nhìn tập hồ sơ dày cộp, tôi đáp nhẫn nhịn: "Vâng, em sẽ cố gắng". Những dòng chữ nhập nhoè. Các cột số chao đảo. Chiếc máy lạnh trên tường chiếu thẳng xuống cabin của tôi, phả lên đầu tôi làn hơi lạnh toát. Trán tôi gây gây sốt. Giá như tôi có thể nằm trong nhà trọ, vùi mình trong cái giường nhỏ quen thuộc, chợp mắt ngủ thêm chút ít... Nhưng thật mau chóng, tôi gạt bỏ mong muốn này. Dù có mệt mỏi đến mấy, tôi vẫn buộc mình làm việc. Đang trong giai đoạn tập sự, tôi rất cần được các sếp nhìn nhận. Mục đích trước mắt là được ký hợp đồng chính thức. Rồi sau đó, tôi biết, bao nhiêu thử thách vẫn còn tiếp diễn.

Tuần trước, một diễn biến nhỏ làm xáo trộn đôi chút không khí phòng Sales. Chị Hoài, một nữ nhân viên kỳ cựu, bước vào phòng làm việc đầu ngày, bàng hoàng nhận thấy tất cả tài liệu hồ sơ của mình đã được đóng vào hai thùng carton nhỏ. Trên bàn, tờ giấy quyết định sa thải đính kèm phong bì đựng tiền trợ cấp nghỉ việc đóng dấu sẵn, chỉ cần chị ký tên vào. Trong lúc chị Hoài còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net