Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rằng nói vụ Jinho vậy là xong rồi, nên anh liền bỏ qua vấn đề đó.

Có lẽ anh đang nghĩ quá lên thôi. Có lẽ Jinho đang cần đi đâu đó, nên cậu không thể dừng lại nói chuyện với bọn họ. Ừ, có thể lắm.

Mong rằng Jinho vẫn ổn bởi vì anh ghét có chuyện không hay xảy ra với cậu lắm.

******

Jinho thấy ghét chính bản thân mình vì đã quanh quẩn ở lại đó. Đáng nhẽ cậu nên đi ngay khi nghe thấy tiếng anh đằng sau mấy kệ sách. Sao phải ở lại chứ? Tất cả những gì cậu làm chỉ khiến cậu tổn thương, bởi vì khi đứng ở đó nghe hai người kia nói chuyện, cậu nhận ra mình đã thực sự lún sâu đến cỡ nào rồi.

Nó sâu đến mức cậu thậm chí còn chẳng tìm thấy lối ra.

Khi Luhan nói với Sehun rằng cậu không nên ghen với Jinho, Jinho cảm thấy trái tim mình trùng xuống vì thật đau lòng khi biết Luhan thậm chí còn chẳng coi cậu như một ứng cử viên cho tình yêu của anh ấy.

Rõ là cái hố kia còn cô độc và khắc nghiệt hơn cả những gì cậu tưởng tượng.

Hơn bất cứ người nào khác, em phải biết anh yêu em nhất.

Câu nói của anh liên tục tua đi tua lại trong đầu cậu, và mỗi lần như vậy ngực cậu lại nhói lên đau đớn.

Anh yêu em nhất.

Anh yêu em nhất.

Liệu Sehun có biết cậu có thể làm những gì để được nghe những câu ấy từ anh không?

Câu trả lời là bất cứ việc gì.
Cậu sẽ làm bất cứ việc gì.

Khi hai người kia trở nên im lặng, Jinho biết ngay bọn họ đang dùng hành động để chứng minh đối phương quan trọng như thế nào với mình. Chuyện đó quá rõ ràng, rõ ràng đến mức đau lòng, khi tiếng Luhan gọi Sehun-ah vang lên, khao khát, âu yếm và ngập tràn tình cảm.

Sau đó Jinho không thể nghe thấy gì khác nữa. Mọi thứ như chợt ù đi. Bị át đi bởi tiếng trái tim cậu tan vỡ.

Cậu chỉ trở về thực tại khi nghe thấy tiếng hai người kia đang đi về phía mình. Jinho vội vàng quay người và bỏ đi.

Cậu đã mong không chạm mặt bọn họ, nhưng đương nhiên, số phận thật nghiệt ngã.

Jinho. Luhan gọi, và cậu nhìn về phía giọng nói kia một cách tự nhiên. Đáng nhẽ cậu nên giả bộ mình không nghe thấy anh, nhưng cậu đã quá quen với việc đáp lại giọng nói tựa mật ong kia rồi, cậu không thể ngó lơ nó được.
Cách duy nhất cứu lấy bản thân là phải bỏ đi thật nhanh để thoát khỏi cảnh đó – và cậu đã làm vậy.

Cậu còn chẳng buồn liếc Sehun – người đang nhìn cậu chằm chằm – lấy một cái. Biểu cảm của cậu như thể đã hiểu chuyện, như thể cậu ta biết Jinho đang nghĩ gì và tại sao cậu lại muốn tránh xa bọn họ.

Jinho nghĩ mình nên cảm thấy biết ơn khi Sehun không cho Luhan đuổi theo mình. Việc đó có lợi cho cậu ta nhất, tuy nhiên Jinho vẫn thấy rất cảm kích.

Cậu tới chỗ xe của mình và lái đi. Jinho không về thẳng nhà, thay vào đó cậu đến một quán bar trong khu vực và ở đó cho đến khi người chủ hàng bảo cậu đã đến giờ đóng cửa.

Sau khi rời quán bar, cậu loạng choạng đi tới công viên gần nhất rồi ngồi xuống chiếc ghế dài. Câu mơ hồ thấy người ta đang nhìn mình chằm chằm rồi thầm thầm thì thì với nhau. Tuy nhiên Jinho chẳng để ý chuyện đó, bởi vì việc bọn họ không bằng lòng với cậu chẳng là gì so với cảm giác trống vắng trong lòng cậu hiện giờ.

Jinho nhắm mắt lại và ngả người ra.

Anh yêu em nhất.

Cậu khép mi rồi cau mày.

Tại sao chứ hyung. Cậu lẩm bẩm một mình. Tại sao?

___________________________________

Em biết anh nhận ra điều gì không? Luhan lên tiếng hỏi khi Sehun tra chìa vào ổ khóa.

Gì? Sehun vừa hỏi vừa mở cửa rồi tránh sang một bên để anh vào trước.

Chúng ta đã âu yếm nhau trên tầng năm. Luhan nói với nụ cười nhỏ và vệt hồng phớt trên má.

Sehun đang đi đằng sau anh nhướn mày. Đó là lí do anh lên tầng năm hả?

Không. Luhan hấp tấp đáp. Trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

Sehun tủm tỉm cười. Ừ thôi được rồi Bambi.

Gì? Thật mà?!


Ừ hử. Và giờ anh nghĩ về chuyện đó là vì?

Luhan đưa tay xoa xoa cổ. Ờm, anh đang nghĩ lại về cuộc nói chuyện của chúng ta và ừm –

Anh không thể tống nụ hôn – hay chính xác hơn là những nụ hôn – ra khỏi đầu. Sehun nói như một chân lí.

Xìì. Mơ đi.

Sehun mỉm cười rồi đóng cửa lại. Cậu nắm lấy bàn tay anh rồi đan những ngón tay họ lại với nhau. Nụ cười của cậu càng được khuếch đại khi Luhan thuận theo cái mà anh ấy gọi là 'phản xạ' và hôn lại cậu khi Sehun gắn kết môi hai người lại với nhau. Nụ hôn càng nồng nhiệt hơn khi cậu ấn người anh lên cánh cửa trước, bàn tay chu du khắp phần áo trước của anh.

Ugh. Tuyệt ghê. Sehun nghĩ thầm khi cậu nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc ở sau la hét mấy lời tục ngôn.

ĐÚNG RỒI! Đút lưỡi vào đi!

Sạc Bambi đi!


Chuẩn đó! Bow-chicka-wow-wow!

Luhan thả tay ra rồi đưa mắt nhìn qua người cậu, mặt đỏ ửng lên.

Ôiiiiiiiii dừng làm gì? Giọng nói kia ngân ra.

Sehun quay người lại lườm hai ông anh mình. Bởi vì anh phá bĩnh chứ sao.

Baekhyun và Chanyeol nhe răng cười. Gì cũng được. Bọn anh chỉ đang thể hiện sự ủng hộ của mình thôi.

Ừm, anh vào bếp đây. Luhan nói, dứt mắt khỏi ánh nhìn đầy hài lòng của Baekyeol. Ngay khi anh đi khỏi hành lang, Baekhyun chạy xô tới chỗ Sehun rồi khủng bố cậu với hàng tá câu hỏi.

Sao rồi?

Luhan hyung tha lỗi cho em rồi hả?

Bọn anh đoán là rồi bởi vì –

Hai người đang áp vào cửa mà âu yếm nhau -

Và tay em ở dưới áo anh ấy.

Da anh ấy mịn lắm đúng không?

Nó thế nào? Mềm như mây? Hay da em bé? Hay cả hai?

Sehun đảo tròn mắt. Em sẽ không trả lời cái đó đâu nhưng mọi chuyện đều ổn. Bọn em đã nói chuyện và làm rõ mọi vấn đề.

Baekhyun khoanh tay trước ngực cười tươi. Anh biết em có thể xử lí được mà.

Chanyeol gật gù. Bọn anh đã nuôi dạy em rất tốt.

Sehun chẳng buồn đôi co với hai người kia vì giờ trong đầu cậu còn có thứ quan trọng hơn rất nhiều – như là làm thế nào để chú Bambi kia lên giường đi ngủ sớm chẳng hạn.

Thử bảo anh ấy em có bánh quy trong phòng xem. Baekhyun gợi ý, như thể anh ta đọc thấu suy nghĩ của cậu.

Và khi anh ấy vào rồi, em chốt cửa lại và chiếm đoạt anh ấy như một cái bánh quy. Anh ta vừa nói tiếp vừa nháy mắt liên tục.

Nghe có vẻ xấu thật, nhưng Sehun không thể nói mình không thích ý tưởng này.

Cậu không chiếm đoạt một cái bánh, Baek. Chanyeol phụ họa theo. Anh ta mỉm cười thấu hiểu với Sehun, đung đưa hai hàng lông mày. Cậu chén nó.

Hyung. Không.

Gì?

Dừng lại.

Ở đây chúng ta đều là người lớn cả rồi.

Chí phải, thể chất hoàn thiện, sinh lí tốt.

Sehun khẽ rên lên rồi tránh cặp đôi này đi, không hiểu sao ngay từ đầu mình lại ở cùng bọn họ.

Vừa vào bếp, cậu lập tức chú ý ngay đến Luhan đang mải tường thuật lại chuyện cái mũi cho Kyungsoo nghe. Chắc chắn anh đang cố thuyết phục Kyungsoo nướng bánh brownie cho mình ăn để "giảm đau".

Đừng. Sehun nói, tựa người vào cửa tủ lạnh với vẻ mặt cực kỳ hứng thú. Anh ấy không cần brownie đâu.

Luhan tức khắc lườm cậu cháy mặt. Sehun.

Em mua kem cho anh ấy rồi. Sehun lên tiếng giải thích khi thấy Kyungsoo nhìn mình tò mò.

Ồ. Được rồi. Kyungsoo nói, quay đầu lại nhìn Luhan đang thất vọng cực độ. Ăn quá nhiều đường trước khi đi ngủ có hại cho anh đấy, hyung.

Lông mày anh càng cau lại. Thế ngày mai thì sao?

Kyungsoo xoa cằm cân nhắc chuyện này. Hừmm. Để em xem xét. Không hứa trước với anh được đâu.

Được thôi. Luhan hời hợt nói. Đoạn anh đứng dậy rồi bỏ đi, sau khi đã ném cho Sehun ánh nhìn như muốn bảo Anh sẽ cho em biết tay.
Sehun tủm tỉm cười. Ôi Bambi.

Chắc ngày mai em muốn anh nướng brownie cho anh ấy đúng không? Kyungsoo hỏi, mỉm cười nhẹ với cậu.

Vâng, nếu anh không phiền hyung.

Không có gì. Anh rất vui vì em đã xử lí được chuyện sáng nay, cho dù chuyện đó là gì đi chăng nữa.

Lộ liễu quá phải không hyung?"

Ừ.

Em cũng rất vui vì bọn em đã sửa chữa được mọi chuyện. Sehun nói rồi chúc người kia ngủ ngon và đi ra khỏi phòng bếp.

Khi cậu đến trước cửa phòng mình, Baekhyun và Chanyeol bỗng nhảy ra từ phòng bọn họ. Em làm anh ấy lên lầu kiểu gì đấy? Baekhyun hỏi.

Là mấy cái bánh quy phải không? Chanyeol thắc mắc.

Hay là lời hứa sẽ ái ân ngoài sức tưởng tượng để bù đắp cho anh ấy?

Sehun đảo tròn mắt mở cửa rồi đóng ngay vào trước khi hai người kia kịp nói thêm bất kì điều gì. Cậu chỉ có thể mong bọn họ sẽ tôn trọng sự riêng tư của cậu và không cố nghe lén thôi.

Ăn bánh brownie khiến anh ngủ dễ hơn. Luhan ngồi trên giường nói, rõ ràng vẫn tơ tưởng đến mấy cái bánh brownie.

Sehun đi tới vò tóc anh. Đừng có mắc cười thế.

Luhan gạt tay cậu đi. Thật mà!

Sehun ngồi xuống cạnh bạn trai mình, nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng anh. Với loại đồ ngọt nào anh cũng nói thế.

Đâu có. Luhan cãi.

Tuần trước anh bảo em anh cần một thỏi sô cô la để tập trung làm bài tập.

Đúng vậy mà. Luhan hậm hực.

Anh làm gì có bài tập,

Thì anh tự giao bài tập cho mình.

Nghe cái cớ của Luhan, Sehun bật cười. Anh ghê đó.

Anh biết mà. Luhan tự động trả lời.

Và rất khiêm tốn nữa. Sehun trêu, kéo anh lại gần mình.

Đương nhiên. Luhan nói, dụi dụi vào khuôn mặt cậu.

Có nên thưởng cho anh không nhỉ?

Đương nhiên là có.

Tặng anh một thứ còn tuyệt hơn cả brownie nhé?

Và đó là?

Caffeine.

Luhan cau mày. Caffeine á?

Ừ. Anh biết đấy....để anh thức suốt đêm mà.

Sau khi nhận ra ẩn ý của Sehun, tai anh lập tức đỏ lựng lên, Luhan lấy hai tay che mặt lại. Aishh, Sehun-ah, thế là xấu lắm. Anh nói nhỏ.

Gì cũng được. Sehun nói rồi đẩy anh xuống giường. Thế anh có muốn không đây? Cậu đè lên người Luhan, còn anh vẫn không chịu để lộ mặt ra, rõ ràng là đang xấu hổ cực độ rồi.

Khi không nghe thấy câu trả lời, Sehun tự mình quyết định rồi bắt đầu hôn lên cổ anh.

Anh đâu có bảo đồng ý. Luhan vừa nói vừa ngọ nguậy dưới người cậu.

Sehun liền dừng lại nhìn anh.

A-Anh cũng không có n-nói kh-không. Anh lắp bắp.

Thế giờ anh chọn cái nào? Sehun nói, cụng trán hai người lại với nhau. Cậu mỉm cười khi thấy anh vô thức liếm môi.

Mai chúng ta có tiết học sớm....Nhỡ ngủ quên thì sao?

Em sẽ làm đồng hồ báo thức cho anh.

Nhỡ đâu sáng ra anh quá......mỏi thì sao?

Sehun tủm tỉm cười khi nghe câu hỏi của Luhan. Nếu thế thật, em chỉ cần sạc anh một lần thật nhanh. Nhất trí không?

Cậu không đợi anh trả lời mà tiếp tục kế hoạch ban đầu của mình luôn. Mới đầu cậu hấp tấp một cách đáng xấu hổ, nhưng thực lòng cậu không nghĩ Luhan sẽ bận tâm đâu.

Về phần Luhan, ban đầu anh ngại ngùng là thế, nhưng sau rồi càng lúc anh càng lớn tiếng hơn. Và tất nhiên Sehun cũng không bận tâm về chuyện đó đâu.
Lâu sau đó.......

Em thực sự rất may mắn. Sehun khẽ nói khi cậu luồn ngón tay mình vào mái tóc rối bời của anh. Mi mắt anh dần sụp xuống, rõ ràng đang chuẩn bị thiếp đi, nhưng bất ngờ là anh vẫn nghe thấy tiếng Sehun.

Anh liền mỉm cười rúc sát vào người cậu hơn. Đúng đấy. anh lẩm bẩm vào hõm cổ cậu.

Sehun xoa xoa vành tai người kia. Giống như anh.

Luhan chỉ 'ừm' một tiếng trả lời cậu. Giấc ngủ đang kéo đến, và Sehun chắc chắn trong vài giây tới mình sẽ là người duy nhất còn thức giấc, nên nhân cơ hội này cậu nói với anh một điều vốn đã quá rõ ràng.

Em yêu anh.

Anh có nghe thấy tiếng cậu nói không không quan trọng, bởi vì nó cũng sẽ không làm thay đổi sự thực ẩn trong đó. Cậu chỉ muốn nói điều đó ra miệng, để khẳng định lại tình cảm thường nhật của mình. Thật tuyệt vời khi có thể nói với người mình rất mực quan tâm rằng mình yêu người đó. Sehun không hay tỏ tình nhiều như Luhan, nhưng mỗi lần cậu làm vậy, trái tim vẫn rộn ràng như ngày đầu. Nó đập nhanh cực kỳ, đến nỗi cậu phải ngạc nhiên khi thấy trong cơ thể mình tồn tại thứ có thể chịu loại phản ứng như vậy. Đôi khi nó còn khiến cậu ngộp thở.

Vài giây sau, khi Sehun đinh ninh rằng anh đã ngủ rồi, thì bỗng cậu nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ Anh cũng yêu em, từ người kia.

Sau đó Sehun thiếp đi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Cậu quả thực rất may mắn.

******


Sáng hôm sau, Luhan thức giấc với những nụ hôn nhẹ nhàng và lời thì thầm Dậy đi, Bambi.

Không lâu sau anh nhoẻn miệng cười bởi vì thực lòng, đây chính là cách duy nhất anh muốn được gọi dậy.

Sehun-ah. Anh uể oải lẩm bẩm, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Chào buổi sáng.

Chào buổi sáng. Sehun đáp lời rồi hôn nhẹ lên trán anh trước khi kéo chăn ra. Đến giờ dậy rồi.

Luhan bĩu môi. Năm phút nữa đi.

Anh chẳng cần nhìn cũng biết Sehun đảo tròn mắt. Được thôi, nhưng em đi chuẩn bị đây, đừng cầu cứu nếu Baekhyun và Chanyeol hyung có xông vào nhé. Lúc đó em không có khả năng giúp đâu.

Luhan mở bừng mắt nhìn chằm chằm Sehun với vẻ ngạc nhiên.

Cậu thấy vậy nhếch mép cười. Vì giờ anh tỉnh rồi, nên đi nào. Sehun bắt đầu kéo Luhan vẫn còn đang mơ mơ màng màng ra khỏi giường.

Có chuyện gì mới xảy ra vậy? Luhan lên tiếng hỏi sau khi nhận ra mình đang đứng trong nhà tắm, tay cầm chiếc bàn chải đánh răng.

Ồ chẳng có gì đâu. Chỉ là em gọi anh dậy sớm năm phút so với ý muốn của anh thôi. Sehun vừa thản nhiên nói vừa huých ta vào người anh để nhắc anh chải răng.

Bị á khẩu, Luhan bắt đầu đánh răng trong khi vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của Sehun với vẻ mặt hả hê trong gương. Có tiến bộ trong vụ này rồi đấy, Luhan nghĩ thầm. Anh cảm thấy tự hào một cách kỳ lạ, xen lẫn cả cảm giác nơm nớp lo sợ nữa. Như vậy có nghĩa là từ giờ anh không được ngủ thêm vài phút nữa sao? Không phải vậy đâu. Nhỉ?

Luhan lập tức ném Sehun ánh mắt như muốn bảo, "Chỉ duy nhất lần này thôi đấy."

Nắm bắt được thông điệp kia, cậu nhún vai. Có thể. Sehun trả lời với giọng cố tình tỏ ra nguy hiểm.

Khi thấy miệng anh há hốc ra, Sehun bật cười. Cướp lấy chiếc bàn chải từ tay anh, Sehun bắt đầu đánh răng cho người kia. Luhan thấy vậy đưa mắt nhìn cậu tò mò.

Chỉ là đẩy nhanh tiến độ thôi. Sehun nói, nhoẻn miệng cười khi thấy Luhan cau mày lại. Dễ thương ghê.

Ughh. Sehun!

Khi xuống nhà, cả hai được đón chào với màn hò reo nồng nhiệt – Chanyeol và Baekhyun là hai người vỗ tay to nhất.

Rất vui khi hai người đã trở lại bình thường. Lay nói, đưa cho Luhan bình nước hoa quả.

Thật không ổn khi thấy hai người khi vậy tẹo nào. Xiumin nói thêm.

Chỉ có một ngày thôi mà. Luhan lý lẽ.
Hai tư giờ là quá dài rồi, Suho lên tiếng, môi nở nụ cười ấm áp đặc trưng.

Chuyện đó Luhan hoàn toàn đồng hoàn toàn đồng ý. Anh liếc mắt nhìn Sehun, người đang mải lấy thứ gì đó trong tủ lạnh.

Thậm chí hai tư giây cũng là quá lâu rồi....

Cảm nhận được ánh mắt Luhan đang hướng về phía mình, Sehun quay người lại nhìn anh. Khóe mép cậu khẽ cong lên, nụ cười nhếch môi dần dần lộ ra. Sehun nhướn mày tỏ vẻ, "Anh bị em bỏ bùa rồi. Thừa nhận đi."

Luhan đảo tròn mắt rồi quay lại nhìn đĩa trứng rán trước mặt. Anh nghe thấy tiếng cậu tủm tỉm cười, và mặc dù anh không chịu quay đầu lại nhìn cậu, không để cậu hả hê khi đã trêu chọc anh thành công, Luhan vẫn không khỏi nhoẻn miệng cười.

Ở trường...

Sau khi chào tạm biệt Sehun, Luhan bước vào lớp, nghĩ bụng sẽ thấy Jinho ở chỗ ngồi quen thuộc, nhưng người kia lại không có ở đây. Kì ghê. Jinho chưa bỏ lỡ bất cứ buổi học nào. Luhan ngồi xuống và nhìn chỗ trống bên cạnh mình. Cậu ấy đến muộn sao?

Năm phút trước khi giờ học bắt đầu, Luhan gửi một tin nhắn cho Jinho.

Chào Jinho :) Hôm nay em có đến lớp không?

Đến khi vị giáo sư đã bắt đầu bài giảng mà không thấy tăm hơi Jinho dâu, Luhan gửi cho cậu một tin nhắn nữa.

Em đến muộn à?

Trong suốt tiết học, anh cứ băn khoăn mãi về Jinho và lý do tại sao Jinho vẫn chưa nhắn lại cho mình. Có chuyện gì xảy ra à? Cậu ấy vẫn ổn chứ?

Ngay khi buổi học kết thúc, Luhan lập tức gọi điện cho Jinho. Sau vài lần đổ chuông, cuộc gọi được chuyển thẳng đến hộp thư thoại. Anh cố thêm vài lần nữa, nhưng đều không gặp được Jinho.

Jinho, em vẫn ổn chứ?Không có chuyện gì xảy ra đúng không? Em ốm à?Gọi lại cho anh khi đọc được tin này nhé.******

Jinho không trả lời điện thoại của anh. Luhan nhanh miệng nói khi anh gặp Sehun để cùng đi ăn trưa. Cậu ấy không có ở đây và anh đã cố nói chuyện với cậu ấy nhưng không có tác dụng gì.

Sehun lặng yên không nói gì, thay vào đó cậu chỉ nắm lấy tay anh và đi tới căn tin.

Sehun à?

Em chắc cậu ấy vẫn ổn thôi.

Sao em biết được? Cậu ấy nói với em à?

Không, nhưng em có cảm giác cậu ấy không sao, nên anh không phải lo.

Em thử gọi cậu ấy chưa? Có khi cậu ấy sẽ nói chuyện với em đấy.

Chưa chắc đâu.

Cậu ấy giận anh à? Luhan đột nhiên thắc mắc, ánh mắt tràn ngập vẻ quan tâm.

Không. Sao cậu ấy lại giận anh chứ?

Anh không biết. Luhan cau mày trả lời, có lẽ đang thử nghĩ về các lý do tại sao Jinho lại giận mình.

Cậu ấy không giận anh đâu. Tin em đi, không phải vậy đâu.

Nhưng -

Hay là chốc nữa em gọi cậu ấy và hỏi thử xem sao? Làm vậy anh sẽ thấy yên tâm chứ?

Luhan nghe vậy gật đầu, còn Sehun cố gắng để không siết chặt hai hàm răng lại.

Mặc dù cậu không muốn nói chuyện với Jinho chút nào, vì vốn dĩ cậu cũng lờ mờ đoán được tại sao người kia lại mất tích rồi, nhưng Sehun vẫn giữ lời với Luhan và gọi cho người kia sau bữa trưa – khi Luhan đã rời đi chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

Tiếng chuông reo lên, Sehun không nghĩ Jinho sẽ nhấc máy, nhưng cuối cùng cậu ta đã làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net