Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hưm...như tiêu đề thì chap này tôi sẽ làm ngoại truyện...

  Thật ra cái ngoại truyện này là tôi lên sẵn cho cái kết của truyện

  Nhưng thấy mình làm kết S.E thì có khả năng nhà bị đốt là 78℅ rồi nên tôi phải tính kế lui...(vì vậy tôi đã thay đổi nó thành kết O.E✨) các bác có thấy tôi đỡ khốn nạn chưa?✨

  Như này thì tôi sẽ đỡ được một phần là lên cốt truyện mới và giảm ℅ bị đốt nhà✨

  Và đây sẽ là ngoại truyện về cái kết cũ của truyện nha✨

  Luyên thuyên đủ rồi...vô ngoại truyện luôn nhỉ?

---

Chiến tranh...đã kết thúc rồi sao...? Mọi nơi trên thế giới đã có lại được sự bình yên vốn có của nó, ai ai cũng vui vẻ, những đứa trẻ ngoài kia thì vui vẻ nô đùa, trên đường ngập tràn tiếng cười, không còn phải tránh bom, tránh đạn nữa...

  Việt Nam: Thật yên bình.../đang ngồi trên ngọn đồi gần đó để quan sát/

  Việt Nam: Giá như có thể ngắm nhìn cảnh tượng này mãi mãi.../cười nhạt/

Tại sao cậu lại nói như thế ư?...Vì cậu vốn không thuộc về thế giới này...thế giới của cậu cũng có được hòa bình...nhưnv cậu lại ăn mừng nó trong sự cô đơn và lạnh lẽo..., tất cả người cậu yêu quý lần lượt ra đi...và cái đau lòng nhất là...cậu đều yêu họ...yêu họ rất nhiều! Nhưng họ lại lần lượt ra đi trong vòng tay của cậu...và bây giờ sẽ ngược lại...cậu sẽ ra đi trong vòng tay của họ...

---

Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của cậu, các Countryhumans khác đều tích cực chuẩn bị để cậu có thể có 1 ngày sinh nhật thật vui vẻ

Họ đã kêu Cuba, đồng chí tốt nhất của cậu đưa cậu đến buổi tiệc

  Cuba: Đi nhanh nào Việt Nam, chúng ta sắp tới nơi rồi /cười vui vẻ - kéo tay Việt Nam đi/

  Việt Nam: Từ từ nào Cuba /cười nhạt/

---

--Tới nơi--

Bùm /tiếng pháo giấy nổ/

Chúc mừng sinh nhật em/nhóc /đồng thanh/

  Việt Nam: Mọi người...?

  China: Nhóc quên luôn nay là sinh nhật nhóc à?

  Việt Nam: Ha...Hả..!? Nhưng tôi chưa nói cho mọi người biết mà...?

  ???: Là ta nói đấy

  Việt Nam: Boss...? ngài còn nhớ sinh nhật của em sao...?

  USSR: Đúng vậy, làm sao ta có thể quên sinh nhật của em được? /đi lại - xoa đầu cậu/

  Việt Nam: Boss... /rưng rưng/

  USSR: Ơ... N... Này...đừng khóc...

  Việt Nam: /cười vui vẻ/ Em cảm ơn mọi người! /nhảy lên ôm USSR/

  All - USSR, Việt Nam: Ơ, bọn anh cũng có làm mà, sao em ôm mỗi Boss/USSR/ hắn vậy!?

Cậu đã rất vui vẻ chơi với mọi người...đối với cậu, đây là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất cậu từng có...nhưng bữa tiệc nào cũng tới lúc tàn...cậu vẫn phải nói ra sự thật cho họ biết...rằng hết ngày hôm đó, cậu phải quay về lại thế giới cũ của mình...

Sau khi nghe cậu nói...họ không kìm nổi nước mắt mà khóc...khóc òa lên như những đứa trẻ...có lẽ chỉ có mình USSR là có thể bình tĩnh...vì vốn dĩ anh đã c.hết ở thế giới cũ rồi...anh cũng chẳng còn gì để luyến tiếc...cả cậu cũng vậy...

---

  Việt Nam: /bắt đầu tan biến/ em sẽ nhớ mọi người lắm /dù cố cười nhưng nước mắt vẫn rơi/

  USSR: Giữ gìn sức khỏe.../ngó qua chỗ khác và cũng dần tan biến/

  China: Sống tốt.../kìm nén nước mắt/

  Mặt Trận: Qua đấy nhớ đừng bỏ bữa nữa nhé Việt Nam /cười nhạt/

  Cuba: Cậu qua đấy đừng để bị bệnh nha.../cười nhạt - rưng rưng/

  N.K: Tập thể dục và ăn uống điều độ vào.../nén nuớc mắt/

Mọi người đều chúc cậu những điều tốt đẹp...(đừng hỏi tại sao họ lại không chúc USSR, vì qua đó ổng đi bán muối rồi, có còn sống đâu)

...Vậy là cậu và USSR cũng đã biến mất hoàn toàn...sau khi cậu biến mất...mọi người ở đó không kìm được mà khóc...đương nhiên rồi...họ yêu cậu rất nhiều...và họ biết cậu cũng yêu họ...nhưng cuộc đời lại trơ trẽn, cướp đi người họ yêu...thật tội nghiệp...

---

End~

  Tôi thấy tôi giỏi viết kết S.E hơn là kết H.E, do viết kết H.E tôi cứ thấy cấn cấn

  Nói cũng là mọi người có thể nhận xét về cái kết này vì tôi thấy câu văn của tôi vẫn chưa tôi chảy là mấy...

  Tới đây thôi

  Chúc mọi người 1 ngày tốt lành👍


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net