Đi Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     

  Việt Nam bối rối nhìn Nazi-kẻ muốn vứt bỏ cô đi khi hết giá trị lợi dụng. Cô không phải một món đồ để người khác thích dùng lúc nào thì dùng đến khi hết hứng thú lại vứt đi. Cô tức giận đấm vào ngực trái của mình rồi đấm vào giữa ngực Nazi.

-Thằng ĐBRR kia! Tôi đã lỡ dành cả trái tim cho ngươi mà ngươi lại dám làm vậy tôi! Nghe tiếng lòng của tôi này, nó đang đập từng nhịp gọi ngươi đấy. Và tôi biết trong trái tim ngươi cũng như vậy, nó cũng gọi tên tôi!

     Nazi nghiến răng túm lấy cổ tay Việt Nam đang đặt trước ngực mình đưa sang ngực trái. Gã hừ lạnh ra một tiếng rồi ghé sát mặt cô.

-Trái tim nằm ở bên trái, nhãi.

    Việt Nam quê chữ ê ×3,14. Cô muốn rút tay khỏi người gã nhưng bị Nazi giữ tay lại trên ngực. Cô câm nín, gã im lặng. Lắng nghe nhịp đập trong gã, gọi tên ai, đập vì ai, sống nhờ ai.

-Tôi thấy tim ngươi đang... đập Ba dum Ba dum. Trái tim là quả bóng nảy hả?

      Nazi sầm mũi tối mặt, đấm thẳng vào mặt cô. Cô chưa kịp phòng bị gì đã bị tấn công bất ngờ như này. Lùi người ra sau, tay vịn vào cái lan can cửa sổ. Máu mũi nhỏ giọt xuống, cô đưa tay quệt đi lem luốc một bên mặt. Nazi nắm chặt hai tay hình nắm đấm, lại đấm sầm vào cái cửa phòng một tiếng thật kêu.

Gã bước lên cầm theo khăn giấy bóp chặt mũi cô lại rồi lau đi vết máu chưa khô. Cô dù đau nhưng chả dám kêu lên chứ thật ra nội tâm trong cô đang thầm rủa Nazi đây này. Xong xuôi gã kéo tay cô lên chiếc xe Jeep lái về biên giới phía Đông. Nơi cắt vùng kiểm soát giữa Nazi và Ussr. Nhưng cả hai vẫn đang xảy ra chiến tranh và tranh chấp nên tất cả hai bên đều đóng cửa biên giới. Chỉ duy nhất có một ngọn đồi được giao lưu biên giới thực chất là nơi trao đổi tù binh nên ngọn đồi đó gần như được lưu thông tự do.

Suốt quãng đường đi chẳng ai nói ai câu nào. Lúc rời đi cũng chẳng ai hay, đến được đây cũng chả ai biết. Việt Nam hiểu ý bước xuống xe. Dù mới chỉ cuối xuân đầu hè nhưng nơi đây lại vô cùng quang đãng, không khí trong lành, thảo nguyên xanh rờn. Cô đứng lặng yên hít thở, trong lòng lại có một cảm xúc khó tả. Thật đẹp, thật bình dị, thật gần gũi, thật xa lạ. Cô liền quay người nhìn Nazi, ánh mắt gã hờ hững chẳng thèm liếc nhìn cô. Gã chỉ ngồi trong xe, tay ra hiệu "đi đi, về quê trồng rau nuôi cá như hồi còn làm nông dân của ngươi đi". Cô bặm môi.

-Tôi không muốn đi. Tôi muốn ở lại, cạnh người tôi thương... Nazi, để tôi ở lại. Tôi sẽ cố làm người của ngươi.

- đừng lằng nhằng. Ngươi nghĩ ta sẽ tốn tiền để nuôi thêm đứa vô dụng như ngươi nữa sao?

-Tôi có thể làm mọi việc.

-Muốn lắm hả? Vậy ta sẽ ra điều kiện cho ngươi đây. Ta thả ngươi chạy thoát để ta đuổi theo ngươi. Nếu ta bắt được ngươi thì ngươi sẽ được quay về còn nếu ta không bắt được ngươi thì ngươi được tự do. Thoả thuận không?

     Nazi đưa tay ra phía trước ý cô có đồng ý điều kiện đó không. Chần chừ giây lát cô đã bắt tay với gã đồng ý. Dứt lời gã đẩy ngã cô xuống đồi, Việt Nam lăn lông lốc đáp xuống chân đồi rồi chống hai tay xuống thở gấp. Cô ngước lên thấy Nazi đã " phi nước kiệu" chuẩn bị tóm được cô. Việt Nam giật mình vắt chân lên cổ mà chạy. Khi Nazi suýt giữ được tay cô thì cô lại bẻ lái chạy hướng khác làm gã bắt hụt. Cô không nhớ ra đây là cuộc rượt đuổi giữ cô ở lại phe phát xít mà lại nghĩ rằng đây chỉ là cuộc dạo chơi đuổi bắt bình thường. Cô có chút vấn đề về thần kinh rồi.

-Ahihi đố anh bắt được em, không bắt được làm chó!

     Nhanh hơn tốc độ cất điện thoại của bồ khi có bố mẹ vào coi phòng, Nazi đã phi sát cô. Còn Việt Nam lại cứ tung tăng múa hát, dần bỏ xa Nazi. Cô nhắm mắt thả hồn về với thiên nhiên, gió chiều nào ngả theo chiều ấy. Và đáp lại hồn thơ của cô, thiên nhiên giúp cô lạc cmnr, lạc vào đồng cỏ xanh.

    Vô tình vấp ngã mới khiến cô tỉnh khỏi cơn mê trò đuổi bắt. Việt Nam ngồi xuống trên nền cỏ, xoa xoa cái mũi đáng thương và chờ Nazi tới. Biên giới quả đồi này thật tĩnh lặng, chỉ cỏ cây, gió, không khí, ánh trăng mặt trời. Mặt trời mọc đằng Đông phía Liên Xô đang dần nhô lên, cô không nhịn được mà quay qua nhìn bên kia đồi.

   Cô thấy lặng lẽ vương sao hẹn. Cô thấy ngày ấy tìm đến đây. Cô thấy thảnh thơi như mây trời. Dần dần cứ xa rời cô. Cô thấy hạnh phúc bên kia đồi, gọi những bình yên nào ghé chơi. Cần lắm cần lắm sao vời vợi. Tuổi thanh xuân cũng như mây trời. Lối về quanh co chẳng níu bước chân cô về. Có còn hôm qua ở đó, hết ngày âu lo rồi bỗng mãi hôm nay về. Thấy hoa vàng ở trên cỏ xanh. Thấy yên bình giấc mơ nơi này

    Việt Nam nhìn với ánh mắt xa xăm, cảm xúc lẫn lộn giữa hai bên. Hay là thử về đó một phen, liều ăn nhiều ít ăn loz. Cô phủi bụi xách mông đứng dậy. Cô chọn rời xa nơi này để chạy trốn thực tại, rời xa Nazi. Không hiểu sao trong thoáng chốc Việt Nam lại có suy nghĩ thay đổi nhanh đến vậy.

   Ngay lúc cô đứng ở giáp biên giới chỉ cách mươi bước chân. Ánh bình minh ló rạng soi sáng khuôn mặt cô, soi sáng tâm hồn cô. Nhưng Nazi từ đâu hùng hổ lái con xe tăng đời mới nhất bốc đầu lên tìm cô. Gã lôi đâu ra con xe đó vậy? Việt Nam đứng hình mất 5 giây rồi mới hoàn hồn bỏ chạy. Cả cô và gã đều bất ngờ trước hành động vừa rồi của cô. Gã càng gào to tên cô thì cô càng chạy nhanh hơn.

-Bắt tận tay day tận trán! Ăn gian ra chuồng gà mà chơi!

     Cô bỏ xa gã đang chật vật với chiếc xe tăng đang lao xuống dốc. Cả hai đâu ngờ rằng mình đã bước qua biên giới lãnh thổ của Liên Xô. Cô trốn vào trong bụi cây to rậm khuất bên mạn sườn đồi. Hai tay bịt miệng cố không thở ra thành tiếng lớn. Việt Nam muốn khóc thật to mà cũng muốn câm lặng thật lâu. Cô cần ai đó ở bên an ủi cô. Chợt cô nhớ ra nếu cô không quay về Đức thì cả Cuba, Lào, Russia sẽ... Sao cô lại quên họ vào lúc này chứ? Còn lời hứa với Cuba sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu ấy nữa thì sao? Còn Lào lỡ bị gã ngứa mắt ép đi lao động khổ sai? Còn Russia giáp mặt Nazi thì sao?

    Cô sụt sịt ổn định tinh thần lại. Nghĩ rằng còn nếu quay về Liên Xô cứu hai anh trai thì sao? Gia đình cô sẽ đoàn tụ, trở về Châu Á sống tiếp phần đời còn lại, cắt đứt quan hệ ngoại giao, không liên quan gì đến thế giới, thuộc phe thứ ba. Yeah, anh em con cái bình yên. Đó là những gì Việt Nam muốn, lẳng lặng mà sống.

   Nhưng một bên là đồng chí một bên là gia đình, cô sao biết chọn? Cần lắm một ai đó chìa tay ra giúp cô giải quyết vấn đề này. Một ai đó màu đỏ, cao to vạm vỡ, chịu được cái lạnh, sống nội tâm, yêu màu hồng ghét sự giả dối.

     Dòng suy nghĩ rối ren của cô không thể nào gỡ bỏ được khỏi đầu. Chợt có tiếng bước chân đến gần bụi cây. Cô bất động không thốt nên lời khi bụi cây của cô bị xẻ sang hai bên, để lộ một Việt Nam nhỏ bé đang thu người ngồi chơi với dế bên trong.

-Hú oà! Con mèo ngu ngốc ngọt ngào cute phô mai que xin chào Việt Nam!

____________________________
28/3/2021

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC