#18: [ScotEng] Tên của con.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm ấy, Scotland và England cùng ngồi trong phòng làm việc để xử lí nốt công việc dang dở. Anh lên tiếng:

- Sắp đến sinh nhật Ireland rồi, em nghĩ mình nên chuẩn bị quà gì?

- Không biết.

- Ta nghĩ Ireland sẽ thích socola, chỉ có thế thôi thì đơn giản quá....

Scotland cứ tiếp tục, không nhận ra anh vốn đang độc thoại vì người kia có quan tâm đâu. Nhưng y thấy rất đau tai, bàn tay cầm tờ giấy vô tình vò nát một góc. Cuối cùng y đứng dậy, toan bỏ đi thì Scotland giữ tay y, trong một phút, England nghĩ rằng anh muốn y ở lại. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của y thôi.

- Ta nghĩ ra rồi. Ở vườn Hoàng gia có một số loài hoa chỉ vương quốc này mới có, nhưng nếu để trong nhựa thông, có lẽ sẽ giữ được. Em thấy sao?

- Ha.... anh đang hỏi ý kiến của ta sao?

Lúc ấy, Scotland mới nhìn rõ biểu cảm khó chịu đến mệt mỏi của England.

- Em sao thế? Mệt à?

Scotland đặt tay lên trán y, liền bị England đẩy ra làm anh có phần ngạc nhiên.

- Bây giờ anh lại quan tâm ta à?

- Em nói gì thế? Chúng ta là vợ chồng mà!

- Đi mà lo cho Ireland của anh đi. Anh có yêu ta đâu cơ chứ!

Scotland không mất đến một phút để hiểu ra vấn đề. Anh làm vợ anh giận rồi. Ừ, nhờ lại thì dạo này Scotland đi chơi với bạn hơi nhiều, mà cậu bạn kia hầu hết là rủ anh đi uống. Anh đã đi chơi về muộn, lại còn trong tình trạng hơi say, công việc không lo thì England không giận mới là lạ. Không biết cung điện này đang nghĩ anh như nào nữa. Nhưng việc gì thì tính sau, chính là anh phải xin lỗi vợ.

Scotland ôm England từ đằng sau, anh đặt cằm lấy vai y, nói nhỏ:

- Đừng giận mà, ta xin lỗi, ta sai rồi. Ta biết thời gian qua ta có vô trách nhiệm và...

- Và anh làm chúng ta trở thành câu chuyện nóng được bàn tán trong cả lâu đài này.

- Ừ đúng, thế nữa.

- Đồ đáng ghét.

- Ừ, ta là đồ đáng ghét.

Bất cứ lời nào England nói ra, anh đều công nhận là đúng và lặp lại. Cuối cùng, y cũng im lặng, y vừa trút hết nỗi cáu giận của mình vào anh. Thử hỏi có người vợ nào không tức điên tiết lên khi bản thân phải làm một đống công việc cho cả hai quốc gia, để người kia đi chơi tới tận tối, mà lúc về còn say khướt chứ? Đấy là chưa kể thỉnh thoảng y còn phải nghe mấy người hầu nói linh tinh đâu. England phải nhẫn nhịn lắm rồi đấy, mà vốn y không thích Ireland.

- Đừng nhại lại lời ta, đau đầu lắm.

- Em cứ mắng ta đi. Ta xứng đáng bị thế.

- Ta không có sức nói chuyện tiếp với anh đâu.

- Ta đưa em về phòng nhé.

- Ta có chân.

England chỉ nói thế thôi, chứ y thừa biết Scotland vẫn sẽ bế y lên, như bây giờ. Trên đường, người làm đều nhìn họ, ừ thì sau những chuyện kia, họ lại thấy hai quốc vương bên nhau như vậy nên có ngạc nhiên. Y chẳng phản đối gì, y quen với việc bị bế đi khắp Windsor rồi, England nhắm mắt, dựa vào lồng ngực anh.

- England - Anh gọi, nhưng y không mở mắt - Em hoàn toàn biết rằng dù có chuyện gì, thì tình yêu của ta vẫn không đổi đúng không? Ta vẫn luôn yêu em.

England mở mắt, liền gặp ánh mắt nghiêm túc kia đang hướng về y.

- Còn anh hiểu rằng ta không giận anh đến nỗi muốn đuổi anh khỏi lâu đài này đâu đúng không? - Y trả lời bằng một câu hỏi khác.

- Ừ - Anh bật cười.

England nhìn anh, y không biết đến bao giờ mới hết lệch nhịp tim vì nụ cười ấy. Tại sao người đàn ông này không thể làm y giận được chứ? Thật đáng ghét mà! Y nghĩ thế và đưa tay lên véo má anh, làm Scotland không khỏi đau một chút.

~~~//~~~

Scotland đặt y lên giường, tiện tay cởi áo khoác ngoài để y thoải mái. Chiếc áo đỏ vừa bị đặt sang một bên, Scotland nhìn England, lên tiếng:

- Ta đã nghĩ rồi. Ta sẽ bù đắp cho em.

England không hiểu.

- Ta sẽ cho em một đứa con.

- Hả? - England bất ngờ, hỏi lại.

- Con của ta và em - Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng ngả y xuống - Minh chứng cho tình yêu của chúng ta.

- V.... vâng...

Scotland đặt một nụ hôn lên môi y, England bám vào vai anh. Hương hoa kế thoang thảng này mới đúng là thứ y muốn, y đã rất buồn nôn với mùi cồn mà gần đây y phải chịu đựng rồi. Một đứa trẻ sao? Ừ, cũng đến lúc để hoàn thiện gia đình của họ rồi.

~~~//~~~

- Scotland.

Nghe tiếng y gọi, anh bỏ ngay tờ tài liệu, quay sang hỏi y có chuyện gì.

- Anh có nghĩ ra tên con không?

- Bây giờ luôn à?

- Vâng - Y nói và nhìn xuống phần bụng nhô ra của mình, con y ở đây, y có thể cảm nhận được con đang ngủ ngoan - Chúng ta chỉ luôn gọi con là "con". Sao không đặt một cái tên và để con quen dần với nó?

Scotland gật đầu đồng tình rồi nghĩ một lúc. Sau đó, anh lên tiếng, giọng vui như vừa nảy ra điều gì hay:

- Britain!

- Brit...... ain......

Những âm thanh quen thuộc hiện về trong England, có một thời gian tên y gần giống thế, nhưng nghe nữ tính hơn.

- Ta thay đổi tên em một chút, vì giờ ta chưa biết con là con trai hay con gái, cần một tên phù hợp cho hai giới. - Scotland giải thích.

- Tại sao lại là Britain? - Giọng y bắt đầu run rẩy.

Đôi mắt xanh trong như mặt hồ đóng băng những ngày tuyết trắng dịu đi, và đôi môi bạc nở nụ cười nhẹ. England vẫn chưa biết, vậy hãy nói với y nào.

- Britannia là tên em mà, phải không?

- Làm sao anh....

- Ta đã luôn dõi theo em, từ ngày đầu tiên Roman Empire cho phép em ra ngoài. Em có thể không để ý ta, nhưng ta luôn ở ngay biên giới ấy, nhìn em. Ta đã yêu em từ lúc em là Britannia, rồi Danelaw, Angleterre, England. Tình yêu của ta không bao giờ thay đổi. Ta muốn con có tên của em, vì mỗi khi nghĩ đến em, ta sẽ nghĩ về con, mỗi khi ta nghĩ về con, hình ảnh em sẽ luôn hiện lên trong ta.

Scotland vừa nói vừa hôn lên mu bàn tay trắng sứ với dấu ấn màu đỏ. Đến khi anh ngẩng lên, England vẫn nhìn anh trong sự kinh ngạc và từ con mắt màu hổ phách đỏ, giọt nước ấm chảy xuống.

- Shhh. Đừng khóc. Em đang mang thai, phải giữ sức khỏe cho cả mẹ và con.

- Con của ta sẽ không bị ảnh hưởng dễ dàng thế đâu!

England vội vàng quay đi chỗ khác, y không muốn anh thấy mình khóc. Scotland dùng tay cố định cằm y, hướng y về phía anh và hôn y. Anh nói nhỏ:

- Đứa trẻ này chắc chắn sẽ rất giống em.

- Con sẽ giống anh nữa, vì Britain là con của chúng ta.

- Ừ. Đúng rồi.

Hai người đều không thể đợi được đến ngày Britain ra đời. Gia đình họ sẽ hoàn hảo, và họ sẽ luôn hạnh phúc. Dù có chuyện gì xảy ra, tình yêu của họ dành cho nhau chắc chắn không bao giờ thay đổi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net