#2: [FrUK] Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Fanfic không xúc phạm tổ chức, cá nhân nào; không liên quan đến lịch sử.

------------------------------

Pháp, ngày x tháng y năm z.

Gửi em,

Dạo này em khỏe chứ? Em không cần lo cho tôi, tôi thì ổn khỏi nói. Sức khỏe người yêu em không giống bò thì cũng là trâu.

Em à, hôm qua tôi gặp ác mộng. Đó là giấc mơ về quá khứ của ta, về những tiền nhân đời trước.

UK, tôi mơ thấy hai đất nước chúng ta chiến tranh. Tôi nghe thấy tiếng súng nổ vang trời, tiếng những thanh kiếm chắc chắn đập mạnh vào nhau đến đau tai. Tiếng gào thét từ những người lính trên chiến trường vang lên, hòa vào tiếng khóc bi thương của những người đang đau buồn cho sự ra đi của người thân như giằng xé tim can tôi. Tôi thấy máu, màu đỏ tươi đến chói mắt chảy khắp nơi, mùi tanh tưởi làm tôi buồn nôn. Các chiến sĩ trên mặt trận nảy lửa liên tiếp bắn súng, chém giết, ra lệnh và đưa người bị thương về căn cứ còn những người ở lại quê nhà thì ngày đêm cầu mong cho sự bình an của người lính, rồi lại ôm lấy bản thân mà khóc.

Tôi nhớ rõ khuôn mặt của cha tôi - Kingdom of France và phụ thân của em - Great Britain đều nhăn mặt đầy quyết tâm, một mất một còn, sâu trong đôi mắt cả hai là nỗi hận thù ngập trời. Cách họ chĩa kiếm về phía đối phương rồi lao vào nhau mà đánh chém làm tôi quỳ xuống vì sợ hãi. Tôi hiểu tôi đang mơ, và tôi liên tục cầu xin trong khi đưa hai tay lên bịt tai và nhắm tịt mắt rằng tôi muốn tỉnh dậy.

Và hơi ấm bao lấy bàn tay của tôi. Tôi ngay lập tức nhìn lên để thấy em trong bộ áo đỏ, người đầy phù hiệu bằng vàng sáng lấp lánh - bộ đồng phục quân đội Anh Quốc. Đôi mắt em nhìn tôi đầy hận thù, bàn tay siết lấy thanh kiếm của Great Britain. Em nói em muốn trả mối thù thay cha. Tôi rùng mình và bật khóc khi ôm lấy cơ thể em mà xin lỗi, tôi cầu xin em đừng rời xa tôi và rằng nếu em ghét tôi đến thế, em có thể dùng thanh kiếm bạc sáng lóa ấy mà một phát xuyên qua trái tim của tôi. Sinh mạng này là cho em.

Nhưng UK, dù trong giấc mơ hay đời thực, em không hề ghét bỏ tôi. UK trong mơ của tôi bỏ thanh kiếm xuống, thanh kiếm đập xuống nền đất mà biến mất, để lại em đang ôm chặt lấy tôi và vỗ về cơ thể run lên vì khóc. Và người con trai ấy nói với tôi rằng:

- Ta yêu ngươi.

Tôi biết em không mấy dễ chịu khi đọc về giấc mơ nực cười của tôi. Nhưng em à, khi tỉnh dậy, nỗi nhớ em trào dâng trong lòng tôi, làm tôi ngay lập tức viết lá thư này, ngay trong đêm nay. Tôi không mong em hiểu, có lẽ đối với em, nó chỉ là giấc mơ về nỗi ám ảnh của tôi với em, với quá khứ. Và tôi cũng sẽ quên nó nhanh thôi, vì nó thật vớ vẩn.

Tôi đã có em bên mình. Chỉ cần nghĩ đến em đang đợi tôi ở phía bên kia đại dương, tôi cảm tưởng như mình có thể vượt qua tất cả khó khăn, và rằng tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này. Quá khứ sẽ mãi nằm trong kí ức chúng ta, nó thật đau thương và tàn nhẫn, nhưng UK, nếu mọi thứ là quá sức để một người có thể chịu đựng, tôi tin rằng bên nhau, chúng ta sẽ làm được, không gì có thể ngăn cản tôi và em.

UK, tôi yêu em, và chỉ một mình em. Vậy nên em hãy tin tưởng tôi, hãy chia sẻ với tôi niềm vui nỗi buồn và để tôi gánh vác những khó khăn của em. Tôi sẽ bảo vệ em và yêu thương em trọn đời trọn kiếp này. Xin em hãy để tôi sánh bước cùng em trên con đường đời đầy chông gai nhưng cũng rất đỗi tươi đẹp, và hãy để hai chúng ta cùng có một tương lai đẹp đẽ và tươi sáng bên nhau.

Tôi sẽ không bao giờ làm em thất vọng.

Người của em,
France.

~~~\●\~~~

Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland. Ngày a, tháng b, năm c.

France,

Ta ổn, mà ta thừa biết ngươi khỏe nên cũng không định hỏi đâu. Sức ngươi trâu bò đến độ làm ta không rời giường được 3 ngày.

Dù ta biết ta giống như ông cụ non khi nói những điều này, nhưng uống rượu ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu, đừng có đụng đến mấy chất kích thích nữa. Đông rồi, chịu khó mặc dày vào, ta không để tâm nếu ngươi có được đưa lên sóng truyền hình là trông giống quả bóng căng tròn đâu. Phải rồi, đừng lo lắm về chuyện trùng tu nhà thờ, Anh Quốc có rất nhiều kiến trúc sư giỏi, ta sẽ cử họ sang nếu cần, nghỉ ngơi đi, ăn uống điều độ, ngủ sớm cho khỏe người.

Về cái giấc mơ của ngươi, ta không nghĩ nó nực cười đến thế.

France, thứ đáng sợ đến ám ảnh mà ngươi thấy chính là chiến tranh, là thứ mà cha ta đã gây ra, ngươi không cần thấy có lỗi. Và ta cũng không trách gì ngươi cả. Nghe này, quá khứ đau thương vô cùng và nó để lại cho ta và ngươi những ác mộng kinh hoàng mà ta chỉ ước đó đơn thuần là mơ, và rằng nó chưa từng xảy ra. Nhưng France, nó là sự thật.

Ngươi không cần quên nó, nhưng phải học cách tiến tới cái tương lai xinh đẹp mà ngươi nói. Vì ta sẽ ở đó cùng ngươi.

France, ta biết Great Britain sai, nhưng sau khi ông ấy mất, ta từng rất hận cha ngươi, ta sẵn sàng cầm lên thanh kiếm vấy máu ấy mà một lần nữa gây chiến với Pháp. Nhưng ta nhận ra chiến tranh với ngươi sẽ không đem lại gì ngoài đau khổ cho người dân ta, và bấy giờ, ta còn mang một tham vọng khác lớn hơn. Khi ngươi cầu cứu Anh ở hai cuộc chiến tranh thế giới, ta đều đồng ý. Đến bây giờ, France, ta vẫn sẵn sàng chia sẻ một phần công sức của ta vì ngươi.

Mà ngươi không cần lưu luyến kẻ trong mơ kia đâu, nếu ngươi nhớ ta đến nỗi mơ về ta, thì làm xong đống công việc của ngươi đi rồi qua đây, ta không cấm. Thực ra dù ta có không đồng ý thì ngươi vẫn sẽ mặt dày đáp cánh xuống sân bay Anh Quốc phải không?

Để ta nói rõ điều này, France. Ngươi là kẻ duy nhất được tán tỉnh ta, và từ nay về sau chỉ mình ngươi được cùng ta bước đi trên con đường sương mù dày đặc này. Ước mơ của ngươi sẽ là động lực của ta, nụ cười của ngươi cũng là hạnh phúc của ta. Ta và ngươi sẽ cùng chia sẻ đắng cay ngọt bùi và san sẻ gánh nặng trong cuộc sống.

Ta yêu ngươi. Và ta tin tưởng ngươi, France. Nếu một ngày ngươi bất lực và nhận ra thế giới đang quay lưng lại với mình, thì ngươi biết nơi ngươi có thể trở về, và rằng nơi đó ta sẽ đợi ngươi.

Người của ngươi,
United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, UK.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net