#22: [ScotEng] Sau li hôn (⚠️H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scotland và England đứng đối diện nhau trước cổng lâu đài Buckingham. Sẽ rất lâu, thậm chí là không bao giờ nữa, anh thấy lại nơi này. Đây không còn là nhà của Scotland nữa.

- Vậy chúng ta đường ai nấy đi rồi. - England lên tiếng trước.

- Ừ, đỡ khổ rồi.

England đáp lại bằng một nụ cười, rồi y quay người, nói với anh lời cuối:

- Tạm biệt, Scotland.

Anh gật đầu rồi cũng bước đi. Nhưng chưa được năm bước, Scotland đứng lại. Anh đứng im như thể đang tập trung suy nghĩ rất nhiều về thứ gì. Bàn tay anh nắm lại. Scotland bất ngờ quay đầu, chạy nhanh về phía England. Y nghe tiếng chân to dần, nhưng chưa kịp quay ra thì anh đã ôm lấy chặt y. Người y vốn nhỏ, y lọt thỏm trong vòng tay chắc khỏe.

- Hãy trao đổi thư thật nhiều, nhé? - Anh nói nhỏ.

- Haha - England cười nhẹ - Bây giờ là lúc nào rồi còn viết thư chứ?

- Ta muốn thư của em.

~~~\\~~~

Mặc dù rất lạ, nhưng England vẫn viết thư cho Scotland. Con chim nhỏ của y mệt lắm rồi. Ngày nào y cũng viết, lần bận thì hai hay ba ngày viết một thư. Ngay ngày hôm sau England đã nhận được hồi âm. Y bật cười vì những câu chữ hơi vụng về của anh, y quen rồi, y quá hiểu anh.

Mà bên kia, Scotland không thể phủ nhận anh luôn chờ đợi thư của y. Anh thích nét chữ thanh mảnh đúng chất người con trai xứ Anh, anh nghiện mùi giấy thơm hương hoa hồng.

Nhưng sau đó, những bức thư đã thay đổi. Từng dòng chữ không hề hướng về anh nữa.

'Hôm nay Portuguese Empire đến đây. Cậu ấy mang rất nhiều trà....'

'Portuguese Empire đã giúp ta....'

'Portuguese Empire....'

Nghĩ đến tên quốc gia đó thôi, Scotland đã thấy tụt hứng viết thư trả lời, thành ra những lá thư không còn được trau chuốt tỉ mỉ như trước. Có hôm, anh còn không viết.

Cuối cùng, England gửi anh một bức thư khác:

'Gần đây anh lạ quá. Có chuyện gì thế? Hay anh chán rồi?'

Scotland trả lời:

'Hãy gặp ta ở biên giới.'

~~~\\~~~

England ngồi trên mỏm đá cao tại biên giới Xcốt-len - Anh. Kẻ ngốc kia nói vỏn vẹn như thế, không giờ hay địa điểm cụ thể, làm y vừa sáng sớm đã đến. Biên giới thì có phải nhỏ bé gì đâu, nên y cứ ngồi ở đó đợi là tốt nhất.

Ở biên giới, nơi giao giữa vùng đất cao và vùng thấp hơn, gió thổi lồng lộng làm cây cối xào xạc. Trời buổi sáng nắng dịu với những âm thanh của buổi sớm căng tràn sức sống. Y nghe tiếng những chú chim đầu tiên hót đâu đây, tiếng suối róc rách và tiếng gió bên tai y. England đã luôn ở trong cung điện, vì thế nên phút giây hòa mình với thiên nhiên trong lành thật đáng quý.

England đang chìm trong cảnh sắc thiên nhiên quê hương trong sáng thì một vòng tay ôm y vào người, và mùi hoa kế lan tỏa khắp không gian.

- Anh tìm được ta rồi.

- Ta sẽ không bao giờ để mất em.

Anh đưa y xuống. Hai người đi dạo trong khu rừng, trong khi y mải ngắm cảnh và đôi lúc, còn dừng lại để nhìn kĩ, Scotland nắm tay England và kéo y đi tiếp. Anh đang vội gì sao? Một lúc sau, họ đến trước căn biệt thự. Và bất ngờ là, nó nằm ngang giữa biên giới.

- Đây... Nơi này là sao chứ? AH-

England chưa bất ngờ được một phút vì biệt thự này, nhìn bên ngoài có vẻ khá cũ và thuộc một tầng lớp quý tộc nào đấy, thì y bất ngờ bị bế bổng lên. Y vòng tay ôm lấy cổ Scotland. Bình tĩnh lại, y thấy anh đang bế y vào biệt thự, đi qua cánh cửa gỗ với họa tiết hoa văn hoa lá hòa vào thiên nhiên.

- Ta không quay lại đây một thời gian rồi, không ngờ nó vẫn nguyên vẹn như vậy. - Scotland lên tiếng.

England quay lại, y không thể ngăn mình bị choáng ngợp bởi kiến trúc bên trong. Họ đang ở sảnh chính, hai bên còn có hai lối đi khác. Trước mặt là hai dãy cầu thang cong hình parabol, chúng gặp nhau ở giữa, nơi có khoảng sân nhỏ để nhìn ra cửa sổ mái vòm lớn. Ánh sáng chiếu qua những tấm kính, rọi sáng cả biệt thự. Từ sân ấy, hai nhánh cầu thang khác lại hướng về hai bên, dẫn họ lên tầng hai. Có cảm giác nơi này không thuộc về thế giới họ đang sống. Nó quá đẹp, quá cổ, quá yên bình như trong một câu chuyện cổ tích.

- Scotland. Anh vừa bế ta qua ngưỡng cửa. Anh có hiểu ý nghĩa của việc đó không?

- Không có người đàn ông kết hôn nào không biết điều đó.

Trong hôn nhân, đêm tân hôn, người chồng sẽ bế vợ qua ngưỡng cửa. Nghe thì lãng mạn đấy, nhưng hành động này bắt nguồn là sự bắt người phụ nữ. Sau này, con người dùng hành động này được thực hiện nhiều trong các lễ cưới. Người chồng và bạn của anh ta sẽ đưa dâu về tận phòng, như cách để cô gái không thể quay về với bố mẹ, rời khỏi vòng tay người thân để bắt đầu cuộc sống mới.

- Anh đang bắt cóc ta à?

- Ừ, quên chính phủ của em đi.

England mỉm cười, y thả lỏng cơ thể, thoải mái tựa đầu lên vai anh. Bị bắt cóc thế này không tệ đâu nhỉ?

- Nói cho ta đi. Mấy ngày nay anh có chuyện gì sao?

Y vừa hỏi thì họ cũng đến cửa phòng. Scotland đóng cửa, anh đặt y xuống giường, còn bản thân nằm trên. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hổ phách còn đang ngơ ngác.

- Ta ghen.

Scotland nói thế và ngay lập tức chiếm lấy cánh môi mỏng. England mất một lúc rồi mới đáp lại. Y ôm lấy anh, kéo anh xuống, cho phép anh vào trong khoang miệng mình. Scotland cởi y phục y ném xuống giường. Anh hôn khắp khuôn mặt y, chơi đùa với điểm nhạy cảm trên cần cổ, để lại những dấu thâm hiện rõ giữa màu trắng sứ của làn da mềm mại. Trong lúc đó, England cũng cởi bỏ lớp vải trên người anh.

Họ chưa từng làm tình vào buổi sáng, nhưng công nhận là buổi sáng cũng có cái lợi của nó. Cơ thể đối phương hiện ra thực nhất, rõ nhất, không phải dưới ánh trăng mờ ảo với ánh sáng xanh bạc huyền bí, hay trước ánh nến nhảy múa lúc rõ lúc không.

- Anh gầy đi rồi.

- Không làm em mất hứng chứ?

England bật cười hôn lấy anh. Scotland di chuyển xuống, chu du khắp cơ thể trắng với hoa văn đỏ như muốn hút hết mất ngọt của bông hồng quý phái mà anh đã nhớ đến phát điên rồi. Nơi nào anh đi qua cũng để lại dấu ấn đầy chiếm hữu.

- Ah! - England kêu lên khi anh chạm vào phía dưới của y.

- Shh... Thả lỏng đi.

Hai tay y nắm chặt ga giường, cảm nhận anh đang đùa nghịch bên dưới, bàn tay nóng giữ đùi y, tách ra. Scotland chuyển sang má đùi trong, anh liếm lên rồi cắn một bên, tay kia xoa nắn bên còn lại, làm England cong người, hai bên chân đều run. 

- Em biết mình phải làm gì không?

England gật nhẹ. Y ôm lấy cánh tay rắn chắc, áp mặt vào bàn tay lớn rồi đưa những ngón tay vào miệng. Hơi ấm kích thích Scotland, anh hôn lên mu bàn tay rồi rút tay mình ra.

- Ah! Scotland!

Dù đã chuẩn bị trước, cơn đau vẫn khiến England kêu lên và khóe mắt y bắt đầu ướt.

- Shhh... Ngoan, chỉ một lúc thôi. - Anh dỗ.

Đợi một lúc, Scotland biết England đã sẵn sàng. Anh chỉnh lại tư thế của họ và nói:

- Ta vào đây.

~~~\\~~~

England tỉnh dậy, quanh y là hương kế quen thuộc và y nhận ra mình đang nằm trong vòng tay anh. Y nhìn khuôn mặt đang ngủ như một đứa trẻ, trong vô thức, những đầu ngón tay nhỏ lướt qua hàng lông mi, qua gò má xuống đến đôi môi mỏng. England mỉm cười. Y rất nhớ người này.

Thật sự, con người chỉ nhận ra thứ quý giá với mình khi bản thân để mất đi rồi. England không muốn phủ nhận cuộc sống y khó đi thế nào khi không có anh.

Y muốn nằm đây chút nữa, trong không gian cổ tích đẹp như mơ, bên người y yêu suốt mấy nghìn năm này. Thế giới này quá nên thơ làm con người không muốn rời đi, chính vì thế nên nó quá bất khả thi để trở nên thật.

- Em đang buồn chuyện gì thế?

England sực tỉnh, ngước lên thì va vào ánh mắt lo lắng của Scotland. Y lắc đầu và rúc vào anh.

- Scotland này, sao anh ghen thế?

- Em cứ nhắc đến Portuguese Empire trong các bức thư của chúng ta. Anh không thích.

- A đứa trẻ này! - England đưa tay lên véo má anh - Anh biết cuộc sống không có anh của ta không dễ dàng gì mà, cậu ấy chỉ đến cho ta đỡ buồn thôi. Hơn nữa, đó là lỗi của anh vì đã nhắc đến Ireland trước!

- Vậy sao? - Scotland có phần ngạc nhiên - Xin lỗi nhé.

England nhìn anh rồi y bất giác bật cười, Scotland không hiểu, nhưng y đang vui, làm anh cũng vui lây.

- Chính phủ anh nói rằng anh ngốc là do yêu ta, nhưng nhìn này, bây giờ anh vẫn ngốc như thế.

- Oh, thế là vì ta vẫn còn yêu rồi.

Hai người cùng cười rồi họ im lặng, dành thời gian để ngắm nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt đối phương. Rất nhiều kí ức từ tuổi thơ, đến khi họ kết hôn, rồi có con,... hiện về. Trong một lúc, England nghĩ y có thể khóc.

- Trời sắp tối rồi, có lẽ chúng ta phải về thôi.

Scotland nói và ngồi dậy trước. Bỗng England bám lấy tay anh. Scotland quay lại, khuôn mặt của y lúc ấy thật khó cưỡng lại.

- Làm ơn, đừng đi có được không?

Anh bất ngờ nắm lấy tay England, ôm y vào lòng.

- Ta thề có Chúa, ta không muốn bỏ em lại. Ta yêu em, từng tế bào trên cơ thể ta và cả linh hồn ta đều yêu em. Em phải hiểu rằng chưa một lúc nào ta muốn li hôn với em. Ta đã làm thế vì chính phủ của ta, và những gì ta nhận được là những đêm thức trắng và cô đơn vì nhớ em, là những ngày ta chỉ muốn ở yên trong phòng và làm cách nào phá đi cái biên giới chết tiệt này! Hình ảnh em chưa bao giờ rời khỏi ta, làm ta đến thở cũng thấy khó khăn. Ta nhớ em, ta cũng nhớ con, ta nghĩ một phần trong ta đã không còn, và phần đó khiến ta đau đớn.

- Hức.... - Y bắt đầu bật khóc.

- Em đừng khóc. Em biết nó đã đủ khó khăn để ta có thể tạm biệt em ngay lúc này.

Trái với sự cố gắng của Scotland, England bật khóc. Y đã không khóc lớn như này lâu rồi.

- England, em có biết một ý nghĩa khác của người chồng đưa vợ anh ta qua ngưỡng cửa là gì không?

Y lắc đầu. Dù câu hỏi đó có nghĩa gì, ít nhất nó làm y bình tĩnh. Scotland để trán họ chạm vào nhau.

- Để bảo vệ vợ của anh ta khỏi những điều xấu trong cuộc sống của họ. England, ta sẽ luôn bảo vệ em. Vậy nên, đuổi quách người bạn của em đi, em có ta rồi.

- Haha, ôi tên ngốc này!

England bật cười, hôn lên môi Scotland. Và sau lưng họ, là mặt Trời đang khuất dần, nhường chỗ cho một buổi đêm đầy sao khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net