#25.4: [BrNI] Ngày chúng ta yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau đó, Northern Ireland thật sự có dấu hiệu ốm nghén.

Kingdom of Ireland nhận được thư của England vào ngày cậu trở về làm ông có cảm xúc không rõ ràng. Ông mừng là Thái tử của Đại Anh, sau này sẽ là vua của đế chế giàu mạnh nhất thế giới, đã chấp nhận con của ông. Một liên minh với Vương quốc Anh ông chưa nghĩ đến, con ông đã thành công liên kết họ với Đại Anh rồi. Northern Ireland nói rằng hai người còn là có tình cảm, làm Kingdom of Ireland càng vui. Nhưng ông cũng lo nếu Ngài không trở về sau chiến tranh, con ông sẽ một mình nuôi nấng đứa trẻ mà không có Đức vua.

Còn Ireland thì khác. Ireland vốn không ưa gì Britain. Hắn không ghét Northern Ireland nhưng hắn không thể ngăn bản thân mắng cậu, làm ngơ cậu và cả đứa bé mà cậu sẽ mang. Với hắn, em trai hắn đã bị kẻ người Anh xảo quyệt kia lừa dối!

Northern Ireland không biết xung quanh nghĩ gì, chỉ cần cậu hạnh phúc, Ngài an toàn và con của họ khỏe mạnh, thế là đủ rồi. Cậu bắt đầu học kiến thức y, những bước sơ cứu cơ bản, khẩn cấp, động tác phẫu thuật và như một quân y, cậu cần sự can đảm để nhìn những người lính bị thương, để thấy máu, để dùng đôi tay nhỏ bé của cậu chữa lành cho họ.

Con của cậu đang lớn lên, Northern Ireland cảm thấy điều đó mỗi ngày, thậm chí, cậu biết con đang nói chuyện.

Mỗi ngày, Northern Ireland đều đợi một tin tốt từ tiền tuyến. Nhưng những gì cậu nghe được chỉ là quân đội Anh đã chiếm nơi này, hoặc trận chiến rất gay gắt. Cậu muốn biết Ngài đang ở đâu. Sáng dậy, N.Ireland chỉ sợ rằng hôm nay tình thế có thể xấu đi. Những bức thư của họ có thể phải mất hàng tuần mới tới tay kẻ kia, nên không điều gì là mới nhất cả.

Đêm ấy, Northern Ireland hoàn thành quyển sách y học dày đến 500 trang. Cậu đặt tay lên bụng và nói nhỏ:

- Con ơi, mẹ lo cho bố con lắm.

Bụng cậu có sự vận động rất nhẹ, không tập trung sẽ không phát hiện ra.

- Mẹ muốn gặp bố con.

Đứa bé trả lời bằng cái đạp nhẹ.

- Họ sẽ không để mẹ đi.

Con của Northern Ireland phản đối.

- Nếu mẹ xin ông con... Không được, chiến tranh có thể lan đến Vương quốc này, ông sẽ không đồng ý.

Đứa bé đạp mẹ mạnh hơn một chút làm cậu vừa đau vừa lạ. Con của cậu vốn rất nhẹ nhàng, cậu còn nghĩ con đầu lòng là con gái, lại động chân mạnh bất ngờ thì hẳn phải có lý do. Northern Ireland chuyển mình, lo con không thoải mái, làm rơi quyển sách y học dày cộm trên đùi. Cậu nhìn xuống, và cậu nghĩ ra. N.Ireland ôm bụng, nói cảm ơn con và chạy đi tìm cha.

~~~\\~~~

Nếu điều gì khiến Britain phải tự chạy ra nơi hai bên đang giao tranh ác liệt thì là Ngài đang chán và muốn trận chiến kết thúc nhanh. Nhưng lần này, có lẽ Ngài hơi đánh giá thấp quân địch, tên to gan dám làm Britain bị thương thì hắn phải chán sống lắm rồi, Ngài nghĩ thế với cánh tay có vết thương hở đang chảy máu.

- Thưa Ngài!

Một người quân y trong áo choàng nhanh chóng chạy đến, kiếm tra vết thương của Britain.

- Ta không sao. Ngươi mau đi xem những người khác đi.

- Tôi sẽ không để Ngài trong tình trạng này!

- Ngươi!..... Không.... - Britain nhận ra giọng nói quyết tâm ấy, Ngài không thể tin được - Northern Ireland?!

Cậu bỏ mũ trùm và khẩu trang, càng làm Britain vừa lo sợ vừa bất ngờ.

- Em đang làm cái quái gì ở đây vậy?!

Northern Ireland ngay lập tức đưa tay che miệng Ngài.

- Shhh... Đừng to tiếng với em và con! Con sẽ sợ đấy.

- Con?

- Là con muốn được gặp Ngài.

N.Ireland đặt tay Ngài lên bụng cậu bên dưới lớp áo choàng. Lúc ấy, không có âm thanh vũ khí hay pháo nào đến tai họ, chỉ một khoảnh khắc ngắn, nhưng rất cảm động, cả Ngài và cậu đều muốn khóc. Tay hai người đều cảm nhận được một đứa trẻ, con của họ.

BÙM!

Tiếng pháo gần đó vang lên làm hai người sực tỉnh, Britain nhanh chóng che N.Ireland khỏi lớp đất cát đang đổ lên họ.

- Em chạy được không?

- Được! Em đã chạy đến đây mà!

Northern Ireland đứng dậy, cùng Britain chạy về phía quân Anh đang lập hàng phòng ngự. Cậu đang mang thai, cậu cần phải an toàn.

- BRITAIN!!!

Chuyện đó xảy ra rất nhanh. Khi Ngài quay ra, Britain hoảng sợ đỡ cậu vào lòng, một mũi tên trúng vai cậu.

- Northern Ireland! - Ngài lay cậu.

- Sao Ngài lại dừng?! Chúng ta phải chạy vào trong chứ! - Cậu đang bị thương, nhưng cậu nói như thể không có chuyện gì xảy ra.

- Em.... Được rồi, để ta đưa em vào!

Britain bế cậu lên và chạy đến căn cứ của Hoàng gia Anh. Northern Ireland thì cứ luôn miệng bảo Ngài chậm lại, con sẽ không thoải mái, cậu còn đánh nhẹ vào ngực Ngài. Người ta vẫn bảo người đang mang thai sẽ thay đổi tính cách mà.

Một lúc sau, cậu bỗng run lên và lẩm bẩm rằng cậu lạnh. Quân y nhanh chóng chạy đến, và họ nói:

- Mũi tên có độc!

~~~\\~~~

Phòng bệnh hôm ấy rất loạn. Nhiều quân y giỏi bận rộn làm việc, họ cảm thấy áp lực đè nặng trên mình, không phải họ sợ người Hoàng gia sẽ xử tử mình, đó là sau này, còn hiện tại, họ rất sợ để mất cả Northern Ireland và đứa trẻ trong bụng cậu. Nhưng làm sao để chữa cho cậu mà không ảnh hưởng đến đứa bé?

- Britain... Britain... - Cậu cất giọng yếu ớt gọi Ngài.

- Ta đây! Ta ở đây! - Ngài đứng cạnh giường, đưa một tay cho cậu nắm.

- Bảo họ hãy cứu con! Phải cứu con trước!

Britain chưa bao giờ thấy những quyết định lại khó khăn và đau lòng đến thế. Lúc Ngài quyết định thống trị đại dương và lập thuộc địa, Ngài biết sẽ có những kẻ nghĩ ngài là kẻ tàn độc, nhưng Ngài không mảy may quan tâm. Lần này, Britain không biết phải chọn ai. Đứa bé sắp đến lúc ra đời, nếu bây giờ cứu con, con vẫn có thể sống nhưng còn Northern Ireland? Và ngược lại nữa.

- Ta.... Ta không thể mất cả em và con được!

- Ngài! Rốt cuộc Ngài là người cha kiểu gì vậy?! Con sẽ chết đấy!

Cậu lên giọng mắng Ngài, bản thân lại bật khóc vì cậu vốn không muốn thế. Nhưng cậu phải làm cho Britain chọn đứa bé. Thời gian qua, là con giúp cậu tiếp tục lạc quan, tiếp tục phấn đấu.

- Ta... Ta.... - Britain cắn môi. Không, Ngài muốn chọn cả hai.

- Aaahhh!! - Cậu bất ngờ hét lớn.

- Em sao thế?!

- Ôi thưa Ngài! Thái tử! - Vị bác sĩ già giàu kinh nghiệm lên tiếng - Hoàng tử, hoặc công chúa nghe thấy hai Ngài rồi. Người đang muốn ra đời ngay bây giờ!

- Ôi Chúa! Đây đúng là điều kì diệu. - Những quân y khác nói theo.

Họ chưa bao giờ gặp tình huống này. Người Hoàng gia nhỏ đang tự tìm đường cứu mình mà không muốn gây khó khăn cho bố mẹ. Cả Northern Ireland và Britain nghe được đều thấy có tia hy vọng và tự hào. Con của họ đã mạnh mẽ như vậy, họ cũng sẽ cố gắng.

- Hoàng tử, chúng tôi sẽ chữa cho Ngài, còn Ngài hãy giúp đứa bé.

Chuyện này rất lạ và khó tin. Bất cứ ai trong phòng hoặc nghe kể lại đều thấy kì lạ. Nhưng họ tin, đó là một phép màu, là mở đầu cho câu chuyện thần kì của người Hoàng gia tương lai. N.Ireland uống thuốc trước để tiết mồ hôi, tạo cơ hội cho độc tố ra ngoài, cơ thể cậu nóng dữ dội, có người lau mồ hôi, người khâu lại vết thương, cậu còn phải sinh con ngay lúc ấy. Britain đứng cạnh, đôi lúc động viên cậu.

- Thái tử! Thưa Ngài! Hoàng tử - Người y tá nói nhỏ khi Ngài tiến đến - Hoàng tử không thở nữa.

Britain vội ôm lấy đứa bé từ tay y tá. Không, con Ngài rất mạnh mẽ, thề có Chúa, không đứa trẻ nào làm được như Hoàng tử của Đại Anh đâu.

Con nhỏ quá, một tay Ngài là thừa, nhưng Ngài sợ con rơi, Britain bế con, kéo lớp khăn bông xuống để nhìn rõ con trai Ngài. Đứa bé giống Ngài y như đúc.

- Con ơi, bố đây rồi. - Ngài nhẹ giọng gọi con. - Con đòi ra tiền tuyến gặp ta, bây giờ con không định nhìn ta sao?

Đứa bé cứ ngắm nghiền mắt, một cử động nhỏ nhất Britain mong con sẽ làm cũng không thấy.

- Britain, Ngài đang bế con đúng không? Lại đây cho em nhìn con với!

Northern Ireland vừa được chữa trị xong, thấy Britain đứng quay lưng, hai tay đưa lên làm cậu hiểu ngay Ngài đang bế con, liền lên tiếng với sự háo hức. Cuối cùng, cậu cũng thấy con rồi.

- Britain?

Nhưng Ngài không nhìn cậu.

- Có chuyện gì sao?

Giờ cậu mới để ý, mọi người đều im lặng, mặt cúi xuống đất, ngay đến con cũng không khóc.

- Ngài.... Ngài đừng nói với em... - Giọng cậu run lên.

- Ta xin lỗi.

Northern Ireland muốn khóc một lần nữa, nhưng cậu đã khóc nguyên cả đêm ấy, cậu không còn sức nữa, những giọt nước mắt không thể trào ra được. Cậu quá mệt, cậu chỉ muốn ngủ và tỉnh dậy, nhận ra chuyện hôm nay chỉ là cơn ác mộng. Britain cũng không thể làm gì ngoài tiếp tục ôm con sát vào mình. Và tất cả họ cầu nguyện.

- Oa... oa....

Tiếng khóc rất nhỏ, là Britain phát hiện ra đầu tiên. Ngay sau đó, Hoàng tử của Đại Anh khóc lớn hơn, đưa cả phòng bừng tỉnh và nụ cười trở lại trên môi họ. Hoàng tử thực sự rất mạnh, biết mình còn yếu, vẫn cố ra khỏi mẹ, và bây giờ, người trở về từ cái chết.

- Ơn Chúa. Britain, lại đây!

Ngài vừa ôm vừa dỗ con, ngồi xuống giường cạnh Northern Ireland. Ôi, cậu nở nụ cười lớn, con giống hệt Ngài, đúng như những gì cậu mong muốn.

- Ngài nghĩ xem tên con là gì? Ngài đặt đi!

Britain vừa nhìn con vừa nghĩ: phải cho con một cái tên hợp với những cố gắng kì diệu của con.

~~~\\~~~

Mặc dù hơi khác với truyền thống nhưng ai quan tâm chứ. Đám cưới và lễ đăng quang của Britain diễn ra không cách nhau là mấy, và  cặp đôi trẻ của Hoàng gia Anh rất hạnh phúc khi thiên thần của họ xuất hiện trong bức vẽ chân dung kỉ niệm.

Tên của người: United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

~~~\\~~~

Câu chuyện đêm ấy quá đỗi kì diệu, làm cả thế giới xôn xao bàn tán. Đó có phải là sự báo trước về tài năng thiên bẩm của United Kingdom? Hay chỉ đơn giản là y học và sự trùng hợp? Thôi, không quan trọng nữa, bây giờ họ chỉ cần chờ đợi và ngắm nhìn những gì Hoàng tử Anh sẽ làm được.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Một trong những điều đó là United Kingdom đã trở thành Hoàng tử của cả Anh và Pháp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~~~~~
The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net