#25.5: [FrUK] Ngày chúng ta yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đằng sau lâu đài Versailles đẹp mê hồn, làm ai đến dù bao lần cũng không thể ngăn mình đứng lại, quay một vòng nhìn ngắm kiến trúc Hoàng gia Pháp tráng lệ mà ngỡ ngàng, là một khu vườn rộng với đủ loài hoa, mọi màu sắc, lúc nào cũng trong giai đoạn phô trương sắc đẹp và những chòi đá làm chỗ nghỉ mát mẻ.

Nếu may mắn có dịp đến khu vườn vào buổi chiều, bạn sẽ nghe thấy tiếng vĩ cầm du dương phát ra từ ngôi chòi xa hoa nhất, gần hồ nước với đôi thiên nga bằng đá bên trên.

Trong chòi, một người con trai mang nước da xanh biển, khuôn mặt có thêm dấu hoa đỏ viến trắng, đó là quốc kì của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ai-len, đang kéo đàn. Gần đó, Hoàng tử Pháp thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế, một tay đưa lên chống cằm và chân vắt chéo, đang thưởng thức với một nụ cười.

Tại sao Thái tử Anh lại ở đó? Hai quốc gia vốn không có quan hệ tốt đến thế.

Đó là chuyện từ một thời gian trước. Ở tây Âu lúc ấy, quân đội Pháp là cơn ác mộng với mọi quốc gia, kể cả Phổ cũng phải dè chừng. Pháp mạnh đến đáng sợ, trận chiến nào cũng thắng, gây tổn thất lớn cho đối phương. Thời kì đó của Pháp được thế giới biết đến là thời đại Napoleon. Sau khi gây cho các nước tây Âu bao cuộc chiến đẫm máu, Pháp bất ngờ gửi đến cho quốc gia bên kia biển của mình một lời yêu cầu:

Cả châu Âu sẽ bình yên nếu Anh đồng ý gả Thái tử cho Hoàng tử Pháp.

Nước Anh vừa mới chuẩn bị sang giúp Bồ Đào Nha và Phổ, nhận được tin này, làm quốc gia rơi vào hoang mang. Nghe không liên quan gì cả nhỉ, nhưng Bồ Đào Nha và Phổ - hai nước đồng minh bấy giờ của Đại Anh sẽ lâm nguy. Cuối cùng, Thái tử Anh đã tự mình xin được gả cho Pháp.

Và từ đó, Thái tử Anh sống cùng Hoàng tử Pháp tại Versailles. Hoàng tử không để Thái tử động vào chuyện chính trị hay kiếm thuật, mà trực tiếp dạy Thái tử các môn nghệ thuật. Với Thái tử, và chỉ duy nhất Thái tử Anh, Hoàng tử Pháp đều rất nhẹ nhàng và yêu chiều.

~~~\\~~~

Bài nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay của France. Anh tiến đến, choàng áo khoác cho người và hôn lên khuôn mặt nhỏ.

- Em chơi hay lắm.

Đáp lại anh chỉ là sự im lặng. United Kingdom rất ít khi nói chuyện ở Pháp, không phải người không biết ngôn ngữ nơi đây, chỉ là người không muốn nói gì. Dù ở Pháp được một thời gian, số lần người cất tiếng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà số từ trong một câu còn ít hơn cả thế. Bình thường, người sẽ chủ trả lời câu hỏi của France, hoặc kêu mình mệt.

France không tức giận, nhưng buồn một chút. Anh đã đoán trước được chuyện này nên hầu hết là anh chủ động trong quan hệ của họ.

France và cung điện Pháp đều cho rằng sẽ rất lâu để United Kingdom mở lòng với kẻ được coi là đối thủ truyền kiếp của Đại Anh.

~~~\\~~~

Cho đến ngày hôm ấy, United Kingdom đột nhiên lên cơn sốt cao, cả người nóng hầm hập, lúc nào cũng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, rất khó chịu và mệt mỏi.

Dù lúc mơ hay khi lấy lại được ý thức trong thời gian ngắn, người đều thấy France bên cạnh giường, nắm chặt bên tay của người và dỗ người như dỗ một đứa trẻ. Trong khoảnh khắc, United Kingdom cảm tưởng cơn đau nhức đã không còn, người có thể vượt qua căn bệnh này và khỏe lại. Người không đơn độc. Và đó là ngày đầu tiên từ khi sốt, United Kingdom ngủ say.

- Sao đến bây giờ em ấy vẫn chưa khỏe lại?!

Người mơ hồ tỉnh dậy, thấy France đứng bên cạnh, anh lớn tiếng với những y bác sĩ đang quỳ xuống đất trong sợ hãi mà UK không nhìn thấy.

- Hoàng tử, xin ngài bình tĩnh! Thần sẽ cố gắng hết sức... - Người bác sĩ cất giọng run rẩy lên.

- Ta đã nghe quá nhiều rồi! Nếu ngày mai em ấy không khá hơn, ta chắc chắn sẽ chém đầu tất cả các ngươi!

- Hoàng tử! Thưa ngài!

Người chưa bao giờ thấy France đáng sợ đến thế, chất giọng ấy rất chắc chắn, mấy người kia sẽ không giữ nổi mạng mất! UK không muốn liên lụy họ. Người dùng hết sức, đưa tay lên kéo tay áo France, làm anh ngay lập tức quay lại.

- Kingdom, em tỉnh rồi sao? Là anh làm em dậy à? - Anh luống cuống không biết làm gì, cứ cầm tay người, hỏi.

- Nư...ước...

- Em khát sao? Được rồi, anh lấy nước cho em! - France quay xung quanh, không thấy bình nước nào, mới lớn tiếng nói với mấy người kia - Đi lấy nước ngay! Còn ngồi đó làm gì?!

France để người dựa vào mình, từ từ nghiêng cốc để không làm người sặc, nhưng UK đang rất khát, người giữ cốc và tự mình uống một hơi đã hết. Người mệt mỏi rúc vào France, anh ôm UK và thủ thỉ trấn an. United Kingdom tin rằng: đó là lúc người bắt đầu có tình cảm với France.

Từ hôm ấy, người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, tâm trạng France mỗi lúc nghe tiếng người đều vui thấy rõ. UK cũng cho thấy nhiều biểu cảm mà France thấy đáng yêu hết sức! Có cảm giác như khoảng cách giữa họ đang ngày một ngắn đi. Cả hai đều có hi vọng về tương lai tươi sáng cho quan hệ của họ.

Đó sẽ là kết thúc cho nhiều câu chuyện cổ tích: "Họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau."

~~~\\~~~

Thế chiến II bùng nổ.

Tình hình trở nên tồi tệ cho phe Đồng minh. Quân lính Pháp rút chạy về thủ đô sau khi để mất từng mảnh đất quê hương, quân Anh sẽ đưa tàu đến Pháp đưa lính rút lui về Anh.

Đêm trong chiến hào, France lau mồ hôi cho người con trai bị thương ở cánh tay vẫn đang hôn mê. Vì Chúa, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân đã để UK bị thương. Anh quấn người trong cờ của nước Pháp, biểu tượng của France, rồi đưa người cho cánh tay phải của mình.

- Enzo, ngày mai ta sẽ giữ chân chúng, ngươi và em ấy phải đến tàu của Anh.

- Thưa Ngài, tôi -

- Không sao, ta sẽ đợi ngươi quay lại.

France vừa nói vừa nhẹ vỗ về người trong lòng. Dù Enzo có là người ở bên anh từ nhỏ, anh vẫn không yên tâm đưa UK cho bất cứ ai, anh nghĩ rằng không ai có thể bảo vệ người như anh làm. Nhưng France phải ở lại.

~~~\\~~~

Lúc United Kingdom tỉnh lại, người nhận ra mình đang nằm trong căn phòng của Thái tử Anh ở cung điện Buckingham. Northern Ireland mừng đến phát khóc, Great Britain cũng đưa tay lên mắt, cố gắng không lộ ra mình đang khóc. Ba thành viên còn lại của hoàng gia Anh đều xúc động.

Nhưng đó cũng là lúc người nhận được tin: Pháp đã mất.

United Kingdom quỳ xuống trước Great Britain, xin Ngài hãy cứu France. Ngài đau lòng nhìn con trai. Nước Anh cũng đang đấu tranh, tình hình rất khó khăn. Enzo đưa cờ Pháp cho UK. Người ôm lấy lá cờ được gấp gọn, một lúc sau, quyết tâm nói với bố:

- Xin bố hãy cho con tham gia cuộc chiến này!

~~~\\~~~

Đó là trận chiến lớn nhất United Kingdom được trực tiếp chỉ huy với sự rèn luyện và giúp đỡ của gia đình.

Thế sự thay đổi, có thêm nhiều quốc gia tham gia vào phe Đồng minh, mà nổi nhất chắc chắn là Mĩ và Liên bang Xô Viết.

Lần này, người nhất định sẽ cứu được anh!

~~~\\~~~

France đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng giam mở bất ngờ, thu hút sự chú ý của các tù binh. Mấy tên lính Đức mặt mũi bẩn vì bùn và bóng nhẫy mồ hôi, thở hổn hển, giương súng bắn những người Pháp.

Chúng muốn giết hết bọn họ sao?

'Đoàng!'

Tiếng súng vang lên lần nữa, mọi người đều đợi xem ai sẽ là người ngã xuống tiếp theo, có phải là họ không. Nhưng đó lại là mấy tên phát-xít kia. Mà ở cửa phòng giam là một người con trai nhỏ.

Người bước vào trong sự ngạc nhiên và mừng rỡ của những quân lính Pháp, họ nhận ra tại sao Thái tử Anh có thể đứng đây.

- Các bạn được tự do - United Kingdom cất tiếng, làm ai kia giật mình - Nước Pháp đã được giải phóng rồi.

Binh lính cười lớn rồi hò reo, có người bật khóc. United Kingdom mỉm cười nhìn họ, rồi bỗng nhớ ra điều gì. Người cất tiếng gọi:

- France! Anh có ở đây không?

- UK! Là em đấy sao?

UK chạy nhanh về phòng giam ở cuối. Hai người vừa nhìn thấy nhau sau 4 năm đã có nhiều cảm xúc và câu hỏi, đến nỗi không biết bắt đầu từ đâu. UK dùng kim phá khóa và sà vào lòng France trong tiếng vỗ tay của những người lính. Vậy là họ tìm được nhau rồi. Hai người đã ôm nhau rất chặt, chỉ muốn được hòa làm một.

- France - United Kingdom lên tiếng - Anh... Anh có muốn kết hôn với em không?

- Haha, đứa trẻ này. Ai cho em hỏi câu đó trước vậy? - France đang xúc động làm câu nói có phần đứt quãng.

- Vì France đã tìm đến em trước.

France nghĩ bản thân không kiềm chế nổi nữa, ngay lập tức hôn lên môi UK. Người nhắm mắt thưởng thức mà quên mất xung quanh, mọi người vẫn đang nhìn họ.

Đó mới là lúc câu chuyện cổ tích này nên kết thúc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi định để là chap 28 cơ, nhưng đổi thành 25.5 để hoàn thành luôn câu chuyện về cả gia đình này, chỉ thiếu mỗi KOFEng :))

Mà tôi nhận ra FrUK đã lặn mấy chap rồi, chào đón sự trở lại của họ thôi nào ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net