#26: [SEEngKOF/SpUKFr] Hai đế chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

England tỉnh dậy trước ánh mặt trời chói lòa đang chiếu thẳng vào đôi mắt màu đá hổ phách. Y trở mình, quay sang bên còn lại tránh ánh nắng lại làm cơ thể đau nhức. Y co người như đứa trẻ trong bụng mẹ. Khi không thể ngủ tiếp được nữa, England ngồi dậy, bây giờ y mới để ý lớp áo sơ mi rộng khoác trên người mình.

Hắn vẫn còn tốt chán khi mặc cho y, tưởng hắn sẽ để y lõa thể luôn chứ.

England đưa tay lên tường làm điểm tựa, cố gắng bước vào nhà tắm. Một lúc sau, y cũng đứng vững.

Chiếc gương lớn có viền làm từ vàng phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, thiếu sức sống của England. Y nhìn gương mà không còn nhận ra mình. Nhưng y không có chút ngạc nhiên, bình thản cởi áo sơ mi treo lên giá. Cơ thể trắng sứ nay đầy vết tím, vết đỏ trông thấy, làm England cũng hơi ngại khi nhìn về gương.

Spanish Empire chắc sẽ thích chúng.

Y nhớ đến hắn. Spanish Empire có một đế chế rất mạnh, mà bản thân hắn cũng khỏe, ngay cả chuyện làm tình. Hắn thích những cú thúc mạnh, những vết cắn đến bật máu, hắn nói khuôn mặt đau đớn và nước mắt của y làm hắn càng thấy kích thích. Nhưng tất cả là quá giới hạn với cơ thể gầy yếu của y.

England ngạc nhiên thấy bồn tắm đã có nước sẵn, nước hơi lạnh, có lẽ đã được chuẩn bị trước rồi. Nó là dành cho y hay cho hắn? Hắn tắm chưa? Nếu y dùng thì có sao không nhỉ? England định đợi Spanish Empire quay lại, nhưng y không thể chịu được cơ thể này thêm nữa. Không sao, y sẽ tắm nhanh thôi. Không ai biết đâu.

Y nghĩ thế và bước vào, làm nước dâng lên, chúng không nên tràn ra ngoài, hắn sẽ biết đấy. England ngồi dưới nước, đưa tay lướt qua những dấu vết của hắn trên người và y nghĩ về lúc trước.

Vương quốc Anh đã từng có độc lập, y cũng từng là vua. Khoảng thời gian ấy y rất bận, nhưng y thích điều đó. Có thể ngày ngày cống hiến cho đất nước, thấy người dân đang sống rất tốt là y vui. Nhưng đế chế Tây Ban Nha đã phát động chiến tranh và chiếm được nước Anh, ngay hôm thua trận, y bị đưa đến Tây Ban Nha, bị bắt quỳ trước mặt hắn. Đôi mắt đỏ sáng lên một cách nham hiểm, hắn nở nụ cười đắc thắng đáng sợ và gọi y:
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Inglaterra.

England sực tỉnh, cùng lúc ấy, cửa phòng tắm mở ra và hắn xuất hiện.

Spanish Empire thản nhiên bước vào, ngồi lên thành bồn tắm, thậm chí còn không cả đóng cửa. England co người chặt hơn, ngồi sát vào thành bồn phía sau.

Spanish Empire có thói quen khoe khoang rất nặng. Hắn bắt đầu kể những gì hắn đã làm được: thuộc địa, cải cách, quy định tôn giáo,... Hắn thực sự muốn cả châu Âu này theo tôn giáo của hắn. England đợi Spanish Empire sẽ nói gì đó về nước Anh nhưng không có gì cả.

- Mấy ngày nữa sẽ có bữa tiệc lớn - Hắn nói - Ta tin em sẽ không làm ta thất vọng, Hoàng hậu của Tây Ban Nha.

Hắn đặt tay sau gáy y và đẩy England về trước, hắn hôn y. Nhưng y chẳng có cảm xúc, cũng không phản ứng gì. Lúc Spanish Empire rời đi, y lên tiếng:

- Ta là England, đức vua của Vương quốc Anh.

- Nước Anh đã không còn nữa - Spanish Empire bật cười - Nó đã trở thành một hòn đảo thuộc Tây Ban Nha, cũng như em đã là của ta vậy.

À, một sự thật phũ phàng.

~~~\\~~~~

England ghét các buổi tiệc, nó càng lớn thì y càng không thích vì y thấy chúng không cần thiết. Những buổi tiệc chỉ là cớ để phô trương sự giàu có hay thiết lập một quan hệ đồng minh mới mà thôi.

Ánh sáng của ngàn cây nến nhảy múa lung linh làm y chói mắt, âm nhạc khiến y đau đầu và những đồ ăn hảo hạng của tầng lớp vua chúa đang bày trên dãy bàn dài khắp hành lang đủ làm England buồn nôn.

England đang đứng bỗng ngã người vào Spanish Empire. Không ổn rồi, hắn sẽ không hài lòng.

- Mệt sao? - Hắn hỏi.

Y gật đầu.

- Về phòng nghỉ đi, lát ta sẽ đến. Có một số vị khách quan trọng đang đợi ta.

Hắn còn không thèm đưa y một đoạn. Nhưng thôi, đừng phàn nàn, England nên thấy may là hắn đang nhẹ nhàng với y.

England thả mình xuống ghế đệm của phòng nghỉ. Spanish Empire dù sao cũng không phải tên tồi, nếu hắn đến mà thấy y ngủ, sẽ không xấu xa đến mức bắt y dậy ra tiếp mấy quốc gia kia. Đến lúc ngủ một chút rồi.

Cộc! Cộc!

Cái quái quỷ gì thế?! Y còn chưa vào giấc được một giây! England định làm ngơ nhưng rồi cố gắng lết thân đã mỏi nhừ cả người ra mở cửa  còn tự bảo bản thân phải tươi tỉnh đón khách.

- Angleterre!

- France!

England bất ngờ nhìn quốc gia cao lớn đứng trước cửa phòng, y để gã vào và ngay lập tức đóng cửa. Y không muốn bất cứ ai thấy.

- Ơn Chúa! Cuối cùng ta cũng gặp được em rồi! - Gã ôm chầm lấy y - Ôi em gầy đi nhiều quá! Trông em nhợt nhạt thế, đang ốm sao?! Là tại hắn phải không?!

England hơi khó chịu trước những động tác có phần mạnh của France, gã nâng khuôn mặt y, tay xoa phần dưới mắt đầy mệt mỏi của England. Đôi mắt màu mặt trời kia là đang lo lắng và đau lòng vì y, làm England cảm động. Y ôm lấy gã, y cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn.

- Angleterre, nghe ta này - Gã buông y ra và nhìn thẳng vào England - Ta có thể giúp em và cả nước Anh thoát khỏi hắn. Hãy hợp tác với ta.

Lời đề nghị mà thoáng qua ai cũng nghĩ England sẽ nhanh chóng đồng ý thực tế lại khiến y ngạc nhiên và do dự.

Y sẽ dựa vào Pháp để giải phóng Anh. Nhưng một cuộc chiến mà sẽ đổ máu thì dù thắng hay thua, cũng sẽ để lại một thứ - nợ. Mà nợ thì phải trả. Y sẽ nợ nước Pháp, một món nợ khó mà trả hết. England không muốn thế, nhưng tình hình đang khó khăn để nước Anh tự giành độc lập.

- Ta.... không muốn làm phiền anh.

- Không! Em chưa bao giờ làm phiền ta. - Gã khẳng định - Hãy để ta cứu em.

- Ta không biết nữa, France, ta lo lắm.

Y hoàn toàn dựa vào người gã, France xoa lưng y và họ ôm nhau trong im lặng.

Cạch!

England ngay lập tức đẩy France ra. May mà hắn không nhìn thấy. Spanish Empire vừa bước vào, khuôn mặt góc cạnh màu trắng với dấu đỏ bắt đầu cau có, mặc dù hắn sau đó cố gắng nở nụ cười khinh bỉ với vương quốc láng giềng.

- Kingdom of France - Hắn lên tiếng - Ngươi không thấy mình bất lịch sự sao? Hoàng hậu của ta đang ốm.

- Không phải tại ngươi à? - Gã nhếch môi đáp lại.

- Ha! Đừng xen vào chuyện của người khác, người Pháp lười biếng. Inglaterra, qua đây!

England giật mình khi nghe đến tên y, y định bước sang thì France giữ tay y lại, làm biểu cảm của Spanish Empire càng tệ hơn. Y nhẹ nhàng bỏ tay gã ra và theo hắn ra ngoài. Trước đó, England vẫn ngoái lại nhìn gã. France nói bằng khẩu hình:

- Ta sẽ liên lạc với em.

~~~\\~~~

Hai người bước đi như không có gì xảy ra, nhưng y biết sớm muộn hắn cũng sẽ phát tiết. Y cứ nhìn xuống đất, tưởng tượng ra những gì phải chịu đựng.

- Còn mệt không? - Spanish Empire hỏi.

Y vẫn chỉ gật đầu. Hắn cũng không nói thêm, đưa y một đường ra đến xe ngựa, và cùng nhau trở về cung điện Tây Ban Nha. England đang ước hắn sẽ im lặng hết chặng, y có thể nghỉ một chút, nhưng hôm nay có lẽ là ngày xui của y.

- Kinh quá. - Hắn lên tiếng.

Y ngẩng lên nhìn hắn.

- Mùi của tên đó trên người em.

Hắn ngửi được? Hắn đang tức, khoảng thời gian mệt mỏi bắt đầu rồi.

- Hắn nói gì với em? Ta hi vọng em không nói dối.

- Cũng giống lúc ngươi gặp lại bạn cũ của mình thôi.

- Inglaterra, em biết hậu quả của việc nói dối ta.

- Là ngươi bị đa nghi thì có.

- Em -

- Xin lỗi.

England chưa bao giờ cắt ngang lời hắn kể từ khi y hoàn toàn chấp nhận số phận của mình ở Tây Ban Nha, nhưng y muốn ngủ lắm rồi.

- Ta mệt lắm.

Bất ngờ là Spanish Empire đang từ ghế đối diện, bỗng chuyển sang ngồi cạnh y, ngả y tựa vào vai hắn.

- Ngủ đi. Lát ta sẽ xử lí em sau.

~~~\\~~~

Spanish Empire không thương tiếc ném thẳng England lên giường. Y cũng quen rồi, mà y biết chuyện gì sắp đến rồi.

- Làm ơn - Y lên tiếng - Hôm nay ta mệt lắm.

Spanish Empire quyết định làm ngơ, hắn giam y dưới cơ thể mình, mạnh mẽ hôn lên môi y và một tay nhanh chóng cởi bỏ lớp y phục Hoàng gia Tây Ban Nha.

Lại thế nữa rồi.

Lại thế nữa.

England không thể kìm lại những giọt nước mắt nóng hổi dù y đã trải qua chuyện này bao lần. Chết tiệt! Đồ yếu đuối! Ngươi làm vua kiểu này sao, England?!

Cứu y với.

Đau quá.

Chỉ có hắn là đang thích điều này, thích được trừng phạt y đến chết đi sống lại.

Cứu ta........... France.

- Inglaterra.

Im đi. Đó không phải tên y!

- England.

Y ngạc nhiên, mở mắt ra nhìn hắn. Spanish Empire dừng lại, hắn vẫn ở trên y và lạ thật đấy, đôi mắt đỏ kia như có chút đau lòng, có do dự.

- Ta hỏi em nhé: Giữa ta và Kingdom of France, em sẽ chọn ai? Ta hứa bằng cả vương quốc của ta, dù câu trả lời của em là gì, ta cũng không tức giận.

England im lặng vì y không biết nên trả lời như nào. Nếu là những ngày đầu bị bắt, y nhất định sẽ nói là France, nhưng bây giờ, y lưỡng lự. Đôi mắt đỏ màu đá ruby ánh nét buồn, có lẽ Spanish Empire cũng đã biết câu trả lời, làm England khó nói. Sao y lại mềm lòng để rồi rung động trước hắn chứ?

- Ta... không biết. Ta chưa bao giờ yêu ai.

- Vậy sao? - Hắn cười khổ, hôn lên giọt nước bên khóe mắt y - Xin lỗi nhé, làm khó em rồi.

Đêm ấy, lần đầu tiên, England nghe Spanish Empire xin lỗi mình, và cũng là lần đầu, hắn nhẹ nhàng. Hắn hỏi y có đau không, hắn dỗ y khi y bật khóc, hắn biết đợi y quen với hắn. Giờ thì y hiểu sao một số người lại thích làm tình rồi đấy.

~~~\\~~~~

England chạy đến suýt ngã vì không để ý hòn đá trên đường. Chết tiệt, hai tên đáng ghét kia đâu rồi? Xung quanh toàn tiếng pháo, tiếng kiếm, tiếng ngựa hí, tiếng người hét, làm England muốn phát điên. Nhưng y phải tìm được France và Spanish Empire trước khi quá muộn.

Thấy hai quốc gia đang mặt đối mặt, trong tay cầm chắc thanh kiếm lớn sáng lóa dưới mặt trời, England tăng tốc, chạy thục mạng đến giữa hai người, đồng thời hô lớn:

- Dừng lại!

Hai quốc gia bất ngờ nhìn y đang thở hổn hển, y cố nói gì nhưng họ không nghe được.

- Đủ rồi đấy! - Y lớn tiếng - Ta phải bảo bao nhiêu lần là ta không muốn chiến tranh?! Ta không muốn một thứ chiến tranh đẫm máu vì ta!

- Nhưng hắn là kẻ gây chiến trước - Spanish Empire lên tiếng.

- Im lặng! - Ừ, y vừa mắng hắn.

Từ khi nào một cuộc chiến tranh lẽ ra phải rất kinh khủng bỗng chốc dừng lại, quân lính nhìn hai quốc vương và England cãi nhau như trẻ con. Rốt cuộc họ đang chiến đấu hay đi tấu hài?

- Bây giờ ta muốn anh - England kéo tay Spanish Empire đến chỗ France - Và anh nữa! Làm hòa ngay bây giờ và anh phải trả độc lập cho ta.

- Hả? - Cả hai đồng thanh.

- Ta thắng rồi.

Mọi người nhìn xung quanh, mới để ý các cứ điểm của họ đều có cờ của nước Anh cắm lên. Từ khi nào quân lính nước Anh đã xuất hiện? Không, người Anh ở lẫn với bọn họ!

- Em tranh thủ thật đấy. - Spanish Empire khó chịu nói.

- Xin lỗi vì điều này nhưng.... - Y ngập ngừng - Ta không muốn mất cả hai người. Ta muốn chúng ta có thể làm bạn.

Spanish Empire và Kingdom of France ngạc nhiên, bọn họ nhìn nhau. Vốn hai quốc gia có nhiều mẫu thuẫn, lại hay ganh đua đủ thứ, dù có lập liên minh cũng chẳng biết có được lâu dài không, nhưng thôi, người yêu của họ đã mong muốn như vậy, dù có phải dối lòng, cũng không được để y buồn.

~~~\\~~~

8h30 tối.

Hai xe ôtô đen sáng bóng dừng lại trước cổng biệt thự. France và Spain bước xuống, chỉnh lại quần áo rồi bước vào trong, nhanh chóng được người hầu giúp đỡ bỏ bớt y phục ngột ngạt khó chịu.

- Bố ơi! Bố ơi!

United States of America và Canada chạy đến, nhảy vào lòng hai quốc gia lớn. France bế Canada và hỏi thăm con trai, trong khi Spain xoa đầu America.

- Nhìn xem, ai về muộn một tiếng cho bữa tối này. - United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland lên tiếng.

- Xin lỗi nhé, cuộc họp kéo dài hơn anh nghĩ. - France trả lời và ôm lấy UK.

Spain bất ngờ kéo người khỏi anh, ôm chặt UK. France cũng không vừa, cầm tay UK kéo về mình.

- Hai tên ngốc này! Các con đang nhìn kìa!

UK tự tách ra khỏi cả hai, cốc vào đầu mỗi người một cái. Bọn họ đúng là dù kiếp nào cũng không thể sống hòa bình nếu không có người yêu xen vào mà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xin vía các bạn thi vào cấp 3 nào :>
Tuần sau đến mình thi đây :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net