#3.2: [Kingdom of France x England] Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Fanfic không xúc phạm tổ chức, cá nhân nào; không liên quan đến lịch sử.
⚠️Có H, 18+
⚠️Đây là phần tiếp theo của chap trước về couple KOF × KOE này nên chung AU.

---------------------

Sáng hôm sau, England tỉnh dậy, cảm thấy cơn đau đầu đã biến mất mà lòng khoan khoái, cho đến khi y thấy France đang ngồi trên bàn làm việc, ngay đối diện giường.

- Hôm nay ngươi không đi làm? - Y hỏi.

- Hôm nay là Chủ nhật, ngươi xem có ai đi làm vào Chủ nhật không? - Gã vẫn viết lia lịa trong khi trả lời y, mắt không liếc y một cái.

England bước xuống giường, theo thói quen chỉnh lại chăn gối. Y muốn hỏi gã về Albert, lại sợ France sẽ nổi đóa như hôm qua nên thôi. Nói thật, y lo cho cậu, cũng suy nghĩ rất nhiều đến các chiến sĩ. Mấy ngày qua, để giữ tâm trạng gã ổn định, England không hề nhắc gì đến chuyện cũ. Y chỉ biết cầu nguyện Chúa che chở cho họ.

- Ăn sáng đi, tối qua ngươi không ăn gì rồi. - France lên tiếng và chỉ về hướng bàn ăn.

England nhìn mà thấy nó chẳng khác nào bữa trưa, bây giờ ăn chưa chắc tiêu hóa được, mà lát ăn trưa kiểu gì gã cũng ép y ăn một đống nữa. Nghĩ đến mà England không khỏi thấy buồn nôn, y vốn không thể ăn nhiều, nếu quá đà sẽ nôn ra ngay.

- Ừm, có thể... không ăn không? - Y ấp úng lên tiếng, lần trước đã nhận bài học rồi, nhưng thật sự England không thể ăn được.

- Tại sao? - France buông bút xuống, quay sang nhìn y.

- Ta không quen ăn sáng nhiều như này, không tốt cho tiêu hóa của ta.

France nghĩ một lát, rồi nói:

- Cứ ăn đi, ta sẽ nói phục vụ lùi giờ ăn trưa.

England miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn. Bây giờ y lại vướng vào vấn đề khác là phép lịch sự, chẳng lẽ y thản nhiên ăn khi người kia đang làm, như kiểu ăn mảnh ấy?

France thấy England vẫn chưa ăn, mới thở dài, ngả lưng vào ghế, nhíu mày nghĩ đến chuyện y đang lo lắng cho kẻ kia. Giọng gã vang lên làm England chú ý:

- Tên lính hôm qua ta chưa làm gì ngoài giam giữ hắn, vết thương được trị, quần áo cũng có mà mặc, đồ ăn phục vụ hai bữa một ngày. Ngươi vừa lòng chưa?

England mở to mắt nhìn gã, lòng lại thấy nhẹ nhõm. Vậy là Albert không sao rồi. Y bất giác nở nụ cười nhẹ làm tim ai kia lệch mất một nhịp.

- Cảm ơn - Y nói nhỏ - Vậy ta ăn nhé.

~~~\●\~~~

Chiều buông, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời làm y chói mắt, tiếng chim về tổ cùng tiếng đập cánh vang vang trên khoảng không cao rộng.

'Cộc, cộc, cộc'

Tiếng gõ cửa vang lên. England đặt quyển sách xuống, nhìn theo France bước ra ngoài, nói chuyện gì đó với người lính. Gã quay vào, dặn y:

- Ta phải đi họp gấp, ăn trước đi.

Gã thay quần áo rồi rời đi. Phải công nhận khi không có gã, England thấy trống trải và buồn chán hẳn. Y lại nhanh chóng đưa tay đánh mạnh vào bên mặt, lắc đầu mà trách bản thân sao lại nghĩ về France như thể y cần gã lắm vậy.

Đến đêm gã vẫn chưa về, England thở dài rồi lên giường mà ngủ trước. Cơ địa y rất lạ, chỉ cần lệch đồng hồ sinh học sẽ lập tức đau đầu, mà y không muốn rước họa vào thân, chỉ là lúc điều khiển binh là ngoại lệ, phải cố chịu đựng.

~~~\●\~~~

Và England chìm vào giấc mơ.

Y thấy mình đang ở Anh. Lòng y trào dâng niềm hạnh phúc vì được về quê hương. Y thoải mái hít thở bầu không khí ẩm sương mù đặc trưng của xứ Anh. Bên tai y là tiếng gió biển và sóng hòa vào nhau rất tinh tế, như bản nhạc nhẹ nhàng êm tai. Bầu trời hôm ấy sáng và sâu kì lạ, những đám mây mềm xốp như bông cứ chầm chậm trôi qua, trong khi đàn chim liên tục vẫy đôi cánh rộng mà chắc khỏe, chao liệng tự do.

Và England gặp lại những người dân Anh Quốc cùng đồng đội đã sát cánh bên y trong cuộc chiến với France. Y mỉm cười. Mọi người không sao thì thật tốt quá.

Đây sẽ là giấc mơ đẹp nhất England từng có, nếu y không quay lại đằng sau, theo tiếng gọi tên y quen thuộc.

Ngay lập tức, không gian tối sầm và bây giờ, y đứng giữa một màu đen, đối diện là người England biết rất rõ.

- Scotland?

- Tại sao thế, England? - Anh cất giọng đầy trách móc, mắt nhìn thẳng vào England - Cậu phản bội chúng tôi sao?

England sợ hãi nhìn người con trai trong nước da xanh trời. Scotland và y là bạn từ nhỏ, họ bên nhau như hình với bóng, cuộc chiến vừa rồi cũng phải cảm ơn anh vì đã hỗ trợ cho binh lính của y.

- Không mà, Scotland. Tôi bị ép.

- Vậy sao lại hôn hắn? Sao không bỏ trốn cùng Albert? Cậu yêu France rồi sao?

England đứng im trong bàng hoàng, nhận ra mình từng chủ động chạm môi với gã, đôi mắt không tập trung nhìn Scotland. Đến khi y sực tỉnh, Scotland đã đứng trước mặt y. Anh đưa hai tay lên cổ y một cách đáng sợ, như muốn giết England.

- England, đồ phản bội. Uổng công chúng tôi đặt hi vọng vào cậu. Chết đi.

~~~\●\~~~

- Scotland!

England bật dậy khỏi cơn ác mộng, người đổ mồ hôi như tắm và tay đưa ra trước muốn chạm vào anh, nhưng anh không ở đó.

Ngay lập tức, một bàn tay thô ráp to lớn bắt lấy tay y. England vẫn chưa tỉnh táo, vung mạnh bàn tay kia ra mà gầm lên:

- Ai?!

- Là ta. - France lên tiếng.

Đêm ấy không có trăng, phòng tối om không có lấy một ánh sáng làm England không nhìn ra, xung quanh y là một màu đen kịt, như trong giấc mơ của y.

- Fr... France...

- Ác mộng sao?

England gật nhẹ, men theo cánh tay rắn chắc tìm gã, rồi rúc vào lồng ngực vạm vỡ mà thở. Giây phút ấy, y chẳng mảy may nghĩ đến mình đã yếu đuối cỡ nào, y biết mình sợ, và cần được trấn an.

France cũng không để ý, gã choàng tay ôm lấy y, cảm nhận mồ hôi toát ra sau lưng England làm ướt chiếc áo sơ mi mỏng. Hơi thở y rã rời và y càng rúc vào gã, thì gã ôm y càng chặt.

- Đợi ta.

Sau khi nhớ ra gì đó, France nói với England, y gật đầu thì gã mới rời đi. Gã thắp nến, hương thơm ngay lập tức thoang thoảng trong không gian, ánh sáng yếu ớt soi sáng một góc nhỏ trong phòng. France đặt cây nến cạnh giường. Đây là nến hương dùng để chữa bệnh, hương thơm có thể làm dịu đi sự căng thẳng và mệt mỏi.

- Thấy đỡ hơn không?

Gã nhìn người còn run nhẹ trên giường mà hỏi, liền nhận được cái gật đầu thay câu trả lời.

- Tắm qua đi, người ngươi đổ mồ hôi nhiều lắm.

- Tắm đêm không tốt.

- Vậy thay áo đi, để ta lấy áo.

England đưa tay lên hàng khuy áo bạc mà gỡ bỏ từng cúc, mắt vẫn nhìn vào một điểm vô định, còn tâm trí thì lạc vào dòng suy nghĩ. France đặt áo xuống cạnh England, thấy y mãi chưa cởi xong, động tác có phần chậm chạp.

- Để ta.

France gỡ tay England, nhanh chóng cởi nốt mấy chiếc cúc bên dưới, England bấy giờ mới quay về hiện thực, bất ngờ nhìn gã.

Hai đôi mắt lần nữa chạm nhau, bên trong là những cảm xúc được giấu kín đến chính hai người cũng không nhận ra. Màu vàng của ánh hoàng hôn và màu đỏ của đá quý gặp nhau, đều bị đối phương thu hút.

Trong khoảnh khắc cả hai bất động, England đưa đôi tay còn run khẽ lên gò má gã, kéo France gần mình mà nhẹ nhàng chạm môi.

Khác với hôm qua, France đưa tay giữ eo y, tay kia chống xuống giường làm điểm tựa cho cơ thể, lại ấn môi gã vào y mạnh hơn. Môi y vẫn lạnh nhưng rất mềm mại, gã còn muốn hơn thế.

France tách hàm y, đưa lưỡi gã vào trong khoang miệng nhỏ, khuấy đảo khắp nơi như muốn hút hết hương vị rượu nho ngọt ngào bên trong. Gã không quên tìm đến chiếc lưỡi rụt rè và bỡ ngỡ kia mà đùa nghịch.

England bất ngờ, phải, vì y chưa từng hôn ai, và cách làm của gã có xa lạ so với những gì y biết. Tay y di chuyển qua sau gáy gã mà giữ lấy, để mặc gã tung hoành trong mình. Nhưng England nhận ra y sắp hết dưỡng khí, mới cào mạnh lên vai France, và gã hiểu ý mà dừng lại.

England thở hổn hển và France cũng cần ổn định nhịp thở. Một sợi chỉ bạc mỏng manh nối kết cả hai hiện ra, dưới ánh nến, ngả sang màu cam đỏ.

- Ngươi có hiểu mình vừa làm gì không? - France lên tiếng, dùng ngón tay nâng niu sợ chỉ làm nó đứt ra.

England gật đầu, hai tay vẫn đặt trên vai gã.

- Sao lại làm thế?

England nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi mới nhìn gã mà trả lời:

- Scotland nói ta phản bội anh ấy, rằng ta yêu ngươi.... trong cơn ác mộng của ta.

- Ồ, vậy nó liên quan gì đến chuyện này?

- Cảm xúc của ta - England đặt tay lên tim, giọng nói trầm xuống và mắt nhìn vào khoảng không - Ta không hiểu được chúng nữa.

Cả hai lần nữa rơi vào im lặng. Họ đều lạc vào dòng suy nghĩ riêng của bản thân, dù đôi mắt vẫn không rời người đối phương. Một lúc sau, France lên tiếng:

- Được, nếu ngươi muốn thì ta chiều. Mà ngươi, đã bao giờ làm tình chưa?

England lắc đầu. Có rất nhiều cô gái Anh muốn tiếp cận y, nhưng vì mệnh nước đặt lên đầu, England ít khi để ý tới ai, nên tới giờ vẫn chẳng có một mối tình vắt vai. Trái ngược với y, chuyện giường chiếu không còn xa lạ với gã.

- Đây là lần đầu? - France ngạc nhiên hỏi, lại nhận được cái gật đầu chắc nịch từ England. - Nằm xuống đi.

~~~\●\~~~

France chống tay hai bên England, còn người bên dưới chỉ nhìn gã vì vốn y không có kiến thức gì về chuyện này.

Gã cúi xuống, hôn nhẹ lên trán y, rồi di chuyển xuống đôi mắt màu đá Rubellite đang rung lên theo chuyển động của ánh nến. France dừng lại ở đôi môi phớt hồng mà ngấu nghiến, trao cho y nụ hôn đúng kiểu Pháp đến khi England kêu lên vì hết hơi. Trong lúc England hít lấy không khí điều chỉnh hơi thở, France liếm cần cổ gầy, làm một dòng điện truyền qua người y, và gã cắn lên hõm cổ đến bật máu.

- A!

- Thả lỏng đi.

Gã đẩy người dậy, nhìn cơ thể không mảnh vải của y. France đã làm chuyện này với nhiều phụ nữ, phải công nhận họ còn có thịt hơn England. Nhưng England lại quyến rũ gấp mấy lần bọn chúng. Làn da trắng sứ ngả cam theo màu ánh sáng mềm mại như đợi gã cắn lên, máu từ hõm cổ đỏ trào ra trên nước da màu tuyết nổi bần bật, bên dưới là vết cắn đã chuyển màu tím.

France di chuyển từ xương quai xanh xuống, nơi nào gã đi qua cũng để lại những dấu ấn sẫm màu, một số còn có máu rỉ ra, làm England không khỏi kêu lên vì đau. Y nên thấy vui vì gã chưa từng nhẹ nhàng với ai thế này đâu.

France nhấc một chân England lên vai, áp sát má đùi trong vào mặt mình, cảm nhận sự mịn màng cùng hương diên vĩ thoang thoảng bên cánh mũi. Và France lại cắn lên đó, đùi y rung lên.

France vuốt ve hạ bộ England, sự động chạm mới mẻ làm y rùng mình, ngay lập tức khép chân. Gã đem hai chân y cố định lại, một tay gã với lên, giữ chặt hai cổ tay England trên đỉnh đầu, tay còn lại vẫn nghịch ngợm bên dưới.

- France, từ từ, dừng lại! - England gấp gáp lên tiếng, làm gã chú ý. - Ừm, ta thấy không ổn lắm.

- Lát nữa sẽ quen.

Dựa theo kinh nghiệm đầy mình của France, gã hiểu y đang nói đến cái gì. Gã lúc đầu không tin đây là lần đầu của y. Y cũng điển trai, thân hình cân đối không thừa, đấy là đối với phái nữ, mà chưa có cô gái nào tự nguyện hầu giường cho y sao? Nhưng giờ thì France mới rõ.

- Kh... khoan...

- England - France nghiêm túc nhìn y - Chính ngươi là người nhờ tới ta, nên đừng rụt rè như vậy, đến ta cũng tụt hứng.

England miễn cưỡng gật đầu, đúng là lỗi của y, nhưng y không biết chuyện có vẻ đáng sợ thế này. Thứ cảm giác kì lạ khi France chạm vào hạ thân y không chỉ có nhột, mà còn hơi lo sợ, thêm phần khó chịu.

England đã nghĩ nếu làm chuyện này, y sẽ hiểu rõ cảm xúc của mình - theo quyển sách y đọc được trong phòng của France - nhưng England không đề phòng trước những trải nghiệm mới mẻ mà y sắp gặp phải.

France lại hôn lên môi y, England cũng ấn nhẹ môi mình vào gã như lời đáp lại, nhưng với người đại diện cho một nước Pháp hùng mạnh, đây là chưa đủ. Gã tách hàm y và tiến vào, một lần nữa khuấy đảo trong khoang miệng phảng phất mùi rượu từ bữa tối. France muốn để England lạc vào khoái cảm và dục vọng mà quên đi bàn tay nghịch ngợm của gã. Phải, bàn tay phía dưới không ngừng động chạm vào hạ bộ y.

Đầu óc England quay cuồng theo chiếc lưỡi mạnh bạo di chuyển trong khoang miệng, y quên tiệt những gì xảy ra bên dưới hạ thân mình, cho đến khi một cơn đau ập đến, kéo y về thực tại. England cảm thấy có thứ gì bên trong y.

- Ưm!

England vì đau mà vô tình cắn vào môi gã, làm France dứt khỏi nụ hôn dài đằng đẵng như muốn lấy hết không khí của y.

Đây là một trong những điều đáng sợ nhất khi làm chuyện giường chiếu cùng France. Kẻ nào dám cắn vào môi gã, cào vào người gã, tóm lại là tổn thương đến cơ thể France đều bị gã ném thẳng ra ngoài.

Nhưng với England, gã chỉ thở ra đầy thông cảm cho người còn non xanh bên dưới, cũng không buông một câu trách mắng. Nhìn y còn đang nhíu chặt mày vì đau, gã thật không lỡ.

- Có đau quá không?

England khẽ gật đầu. France chưa di chuyển, đợi y thích nghi với vật lạ mà thực ra đó là ngón tay gã. Gã chính là đang nghĩ lát có nên để dị vật to lớn gấp bội kia vào không, mới ngón tay mà khóe mắt England đã có giọt nước lấp lánh. Trong lúc đợi England, France gỡ hàng khuy bạc trên chiếc áo của gã, lộ ra cơ thể săn chắc.

- France - Một lúc sau, y gọi gã - Bên dưới lạ lắm.

Gã nhận ra đã đến lúc động đậy, liền di chuyển ngón tay trong người y. France cúi xuống, bắt đầu đặt những nụ hôn nhẹ cẩn thận lên cơ thể mảnh khảnh của England, thỉnh thoảng, gã không ngần ngại cắn lên làn da trắng sứ đến bật máu, để lại dấu răng tím sẫm. England cong người lên vì cơn đau, hai tay cố thoát ra nhưng gã quá khỏe.

France luồn tay xuống lưng y, áp sát cơ thể gầy và nhỏ với lồng ngực săn chắc, nhiệt độ cả hai đang cao, cơ thể đều rất nóng. Hai tay được thả tự do, England liền vịn vào vai France mà cố định cơ thể.

Mùi hương của gã quyến rũ kì lạ, y không biết nó giống với cái gì, nhưng hương thơm ấy rất bản lĩnh, toát lên vẻ mạnh mẽ, kiên định, quả cảm thường thấy của người đứng đầu Vương quốc Pháp. Nó đủ mê hoặc đại diện của Vương quốc Anh. England rúc vào hõm cổ gã, thoải mái hít hà mùi hương lạ.

- England, ngươi có hận ta không?

Giọng khàn đặc trưng của France vang vang bên tai y, hơi nóng phả vào tai làm y thấy buồn. Dù giữa cơn mê man, England vẫn không mất hết lí trí. Y có hận gã không ư? Gã, nếu y nói thật, chẳng làm gì sai.

Cuộc chiến Anh-Pháp là do xung đột giữa hai bên, và England là kẻ gây chiến. France chỉ đơn giản là bảo vệ lãnh thổ. Vậy thì gã sai ở đâu? Chưa kể, dù y là vật hi sinh thay cho những người dân xứ sở Sương mù bên kia đại dương, France đối xử với y rất tốt.

- Không. - England trả lời, kèm theo cái lắc đầu nhẹ.

France không biết bản thân đã vô thức nở nụ cười nhẹ nhõm, hôn lên cần cổ trắng ngần.

Giờ, tập trung vào công việc thôi.

~~~\●\~~~

France ôm England vào lòng, để y thoải mái dựa vào lồng ngực vạm vỡ, còn gã tựa vào thành giường.

- Vẫn còn đau? - Gã hỏi.

- Ừ, ở hông.

France chưa bao giờ nằm dưới nên gã không hiểu sao y đau tới bây giờ, màn mây mưa của họ qua một lúc rồi, trời cũng sắp sáng. Với đôi mắt của một con đại bàng, France có thể thấy tia sáng yếu ớt đầu tiên ngoài cửa sổ.

- Ngủ đi, ngươi mệt rồi. Tỉnh dậy còn đau phải nói, ta sẽ gọi bác sĩ.

England gật đầu, chỉnh lại tư thế thoải mái nhất mặc dù người y đau ê ẩm. Lần đầu tiên của y như vậy đấy, đau như xé đôi cơ thể, nhưng len lỏi những cảm xúc mới mẻ mà chính y cũng không nhận ra. Như là y không ghét gã.

Thấy France toan rời khỏi, England nhanh chóng lên tiếng, ngón trỏ y chạm vào lòng bàn tay còn ấm của gã.

- France!

Gã quay đầu lại, tay cầm cây nến đã cháy quá nửa, hương thơm vẫn dịu dàng lan tỏa khắp không gian. Đốm lửa nhỏ nhảy múa làm bóng của sự vật trong phòng theo đó mà di chuyển.

- Ngươi... có yêu ta không? - Y ấp úng.

France có ngạc nhiên trước câu hỏi gã không ngờ tới. Suy nghĩ một thoáng, gã trả lời:

- Ta không biết.

- Ngay cả sau khi ngươi vừa lấy đi lần đầu của ta? - England ngay lập tức bật lại, không thể phủ nhận câu nói vừa rồi của gã làm y hơi thất vọng.

- Ta không lấy đi, là ngươi tự dâng cho ta.

France sửa lại, sau khi khẽ cụp mắt xuống mà im lặng suy nghĩ một lúc, gã nâng bàn tay gầy với những ngón tay thon dài của y lên, nói:

- Ngươi nói phải, đêm nay, ta thấy cảm xúc của bản thân rất lạ. Tuy vậy, ta vẫn chưa hiểu khái niệm tình yêu, không thể trả lời câu hỏi của ngươi. - Gã hôn lên ngón tay y, rồi mới tiếp tục - Nhưng hãy ở bên ta. Đó là điều trước mắt ta muốn ở ngươi. Rồi cả ta và ngươi sẽ tìm ra đáp án thôi.

England gật đầu, khẽ nhắm đôi mắt màu đá quý đỏ mà chìm vào giấc ngủ. France vẫn ngồi bên giường, tay còn mát xa bàn tay trắng ngần. Gã thổi tắt nến, ánh sáng bình minh chưa rõ hẳn, còn lờ mờ. France biết thời gian không còn nhiều, nhưng gã vẫn không kìm nổi bản thân ngả lưng xuống giường, bên cạnh England, mà chợp mắt nghỉ ngơi.

~~~\●\~~~

Mấy hôm sau, England gan một lần chiến tranh lạnh với France. Y muốn gặp Albert và đồng đội cũ, nhưng gã không đồng ý, thế là y bỏ bữa. Gã tức thật sự, gã nhường nhịn y một tí là y làm càn đấy à?

- Thôi được rồi, ta dẫn ngươi gặp hắn.

Cuối cùng France chịu thua. Gã phải nói lính canh đưa hắn ra ngoài phòng giam, vì gã biết bên trong bẩn thỉu như nào.

- Ngài England!

- Albert!

Albert đứng trước cửa khu giam giữ tù binh, đang khẽ xót xa cổ tay ửng đỏ vì còng tay thì chạm mắt với England, liền mừng rỡ gọi lớn, cho đến khi cậu thấy France. Cậu chạy lại, sà vào lòng y. Trong quân đội, nơi kỉ luật được đưa lên đầu thì cậu không dám làm đâu, nhưng lần này bỏ qua đi, Albert nhớ người 'bố' của cậu lắm rồi.

Khi England chưa kịp phản ứng, France đã đẩy mạnh Albert, làm cậu chao đảo, suýt nữa ngã. England nhìn gã, định buông một câu quở trách thì nhận ra mặt gã nổi gân đầy khó chịu, mới biết đường giữ trật tự.

- Albert - Y lên tiếng - Cậu có thể quay về Anh.

- Ý ngài là sao?! - Albert kinh ngạc.

- Albert, về Anh đi, và đừng phát động thêm cuộc chiến nào, cùng đừng tuyên truyền linh tinh. Ta sẽ ở lại Pháp.

- Ngài... - Giọng cậu run lên - Vì sao? Vì ngài là vật cống nạp sao?

- Cậu có thể nghĩ vậy. Hãy về Anh đi, nói với Scotland rằng ta tình nguyện ở lại đây, đừng làm gì hồ đồ. Vài tuần nữa có buổi bàn bạc về chuyện này giữa Anh và Pháp, France đã đồng ý với ta.

Để chắc chắn, Albert dùng mật mã của Anh mà chính cậu và England nghĩ ra, để giúp việc đưa thông tin mật. Cậu gõ mùi giày xuống, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cậu đang suy tính điều gì mà thôi. England hiểu cậu, y mỉm cười mà đáp:

- Albert, chiến tranh đã kết thúc rồi, cả Anh và Pháp cũng nên quay lại mà tập trung vào việc phát triển đất nước. Ta không muốn thấy đổ máu nữa.

Albert mở to mắt nhìn England, còn y chỉ mỉm cười mà quan sát biểu cảm kinh ngạc của người con trai trẻ. Cả hai cứ đứng im như vậy, đến khi France ra lệnh đưa Albert đi. Chỉ là cậu vẫn ngoái lại nhìn England.

Đợi Albert đi rồi, England mới quay mũi giày, trở về phòng. Bỗng y cảm thấy chiếc áo choàng nhung ấm áp được khoác lên y, liền quay sang France.

- Mặc đi, nếu không sẽ bị cảm.

- Haha, ngươi nghĩ nước Anh ấm áp lắm hay sao?

- Không cần thì đưa lại cho ta.

- Xin lỗi, nó là của ta rồi.

England chỉnh lại áo choàng, để nó phủ quanh người y, và y mỉm cười nói với France. Gã thấy đó là thứ đẹp nhất, bình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net