#3.4: [KOFEng/FrUK] Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Fanfic không xúc phạm tổ chức, cá nhân nào; không liên quan đến lịch sử.
⚠️Có H, 18+
️Cùng AU với 3 shortfic trước của KOF × England.
-------------------------

Ấn tượng đầu tiên của France về Vương quốc Anh là lạnh. Thời tiết lạnh đến xuyên thấu vào da thịt, không khí ẩm và có hơi sương. Anh run nhẹ, đến một lúc sau mới quen với khí hậu mới. France đã đi nhiều nơi, nhưng chưa hề đến Anh Quốc và các quốc gia châu Mĩ.

Xuống tàu, France được đón tiếp đúng kiểu hoàng gia. Không khí xung quanh nghiêm túc vô cùng, và anh nghĩ ra đây sẽ là nơi nhàm chán nhất anh từng đặt chân đến, nếu France chưa bao giờ thấy người kia.

UK đứng cạnh cha y là Great Britain, y còn trẻ, dáng người cân đối nếu không muốn nói là hơi gầy, giống phái nữ lắm. Bằng phép màu nào đó, UK giống Britain y như đúc, khác mỗi điểm y có thêm dấu X đỏ trên khuôn mặt thanh tú.

Trong khi gia đình vui vẻ ôm lấy England, UK để ý France - con trai Quốc vương Pháp, đang nhìn y. Khi đôi mắt xanh màu trời đêm của UK gặp con ngươi mang màu đỏ quyền quý từ đá Ruby và sắc xanh biển cả của France, hai người đều có một cảm xúc rất lạ.

UK thấy khó hiểu, đưa tay lên chạm nhẹ ngón tay Northern Ireland. Hắn liếc nhìn con trai đang khó xử túm lấy hắn như một đứa trẻ, liền nở nụ cười trấn an, rồi đặt tay sau lưng y, đẩy nhẹ UK về phía France:

- Thái tử Pháp, ngài France - Northern Ireland lên tiếng, làm France chú ý - Đây là con trai tôi, thái tử Anh, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

Lại là cái tên dài kinh khủng đó. Nhưng bất ngờ thay, France không còn thấy ngại, mà anh thấy nó cũng hay.

- UK, con sẽ thay ta dẫn ngài France đây đi tham quan chứ?

- Vâng thưa cha.

France không thể rời mắt khỏi con người nhỏ bé ấy. Anh chưa từng thấy ai, kể cả những cô gái trên mọi quốc gia anh đặt chân đến, đẹp quyền quý và thuần khiết như UK.

~~~\●\~~~

Tối hôm sau, France chẳng để ý đến những cô gái đang dự tiệc. Các cô nàng diện bộ váy quý tộc đủ phong cách: đông có, tây có, kết hợp cả hai cũng không thiếu, lấp lánh ánh ngọc quý phái đính lên mái tóc mượt mà hay trang trí cho bộ đầm nhiều màu sắc xinh đẹp ấy.

Anh quay hết bên phải đến trái để tìm hình bóng khó quên kia. Và France thấy UK đang trò chuyện với những người quý tộc khác bên hành lang. Anh đứng đối diện y, dựa lưng vào tường, nhâm nhi chút rượu Anh Quốc.

- Em nhảy với tôi một bài nhé?

Đợi những người kia đi, France mới tiến đến mà hỏi y.

Nhạc lúc đó là một bản ballad nhẹ nhàng, những nhạc công kéo vĩ cầm và chơi piano trên sân khấu khẽ nghiêng người theo điệu nhạc, mắt thỏa mãn quan sát các cặp đôi khiêu vũ uyển chuyển giữa sảnh.

UK thấy lạ. Ở đây có bao nhiêu cô gái, còn cả hai đều là nam giới, đường đường là thái tử Anh và Pháp, có thể làm chuyện này sao? Nhưng từ chối sẽ rất thất lễ. Đôi đồng tử xanh biển đảo quanh một vòng, rồi y mới thở dài:

- Được rồi. Nhưng chúng ta có thể khiêu vũ ngoài ban công không?

France gật đầu, mỉm cười nhẹ. Anh tiến đến, đưa tay ra trước. UK đặt bàn tay nhỏ lên tay anh, cùng France ra ban công gần đó, nơi gió đêm từ biển vào mát mẻ, bầu trời mang màu xanh đậm với ánh trăng bạc lạnh lẽo và hàng ngàn vì sao lấp lánh.

Một tay France nâng tay UK, tay kia đặt lên eo y, còn y giữ lấy vai anh. UK cảm thấy khuôn mặt mình nóng dần, thầm cảm ơn trời đêm đã che đi. Y không hiểu những cảm xúc kì lạ cứ rấy lên trong lòng khi ở cùng France.

France di chuyển theo nhạc, anh nhận nhiệm vụ dẫn UK trong điệu nhạc du dương này. Anh đã quá quen với khiêu vũ, nhưng anh chưa bao giờ thấy vui và tập trung như lần này. Cả hai rất ăn ý, không một nhịp nào chậm trễ hay bị lệch, một điệu nhảy hoàn hảo.

~~~\●\~~~

England đứng bên cửa kính hành lang. Y chưa bao giờ hứng thú với các bữa tiệc, y đau đầu và mệt mỏi, nhưng vẫn cố nở nụ cười để tiếp khách.

England cầm ly rượu, người ngà ngà say trong khi tâm trí vẫn nghĩ đến Kingdom of France. Y cảm thấy tim nhói đau như bị ngàn cây kim nhọn đâm vào khi y nhớ về đêm ấy, từng hành động và lời nói của chính y in sâu vào trí nhớ England. Nhưng France không có chút gì giận dữ, không, gã vẫn lo lắng cho y.

England dựa hẳn vào cửa kính. Gã đã thay đổi sau khi ở bên y, lại đối tốt với y - kẻ thù mà lẽ ra France nên giam trong ngục tối - còn hơn cả con trai mình. Vậy lỗi là của y, là England không đủ tin tưởng vào gã.

Là tình yêu của y chưa đủ.

- Trông ngài tệ quá England.

Y quay ra. Đó là Spain từ Đế quốc Tây Ban Nha. Hắn tiền đền gần y, trên môi là nụ cười nhẹ, nhưng sao England thấy nó đượm buồn.

- Spain, xin lỗi, ta không được khỏe. - Y cười trừ.

- Là Kingdom of France sao? - Hắn hỏi.

England ngạc nhiên. Spain biết chuyện y và France à? Có thể do tin đồn, không thể tự nhiên England sống bình thản tại Pháp sau khi gây chiến với quốc gia này. Y không trả lời, hướng con ngươi màu đỏ quyền quý đẹp mê hồn vào ly rượu trong tay.

Spain thở ra. Hắn đúng rồi.

- Ngài có muốn quên gã không?

England ngẩng lên, không hiểu từ bao giờ Spain đã đứng rất gần y, đến nỗi mọi người có thể tưởng nhầm họ đang hôn nhau.

- Không có lí do nào để níu kéo một mối quan hệ chỉ làm cả hai đau khổ cả.

- Không, ta -

- Chỉ đêm nay thôi. Nỗi lòng của ngài, ta sẽ nghe.

England cảm thấy một cánh tay vững chắc vòng qua eo y mà giữ lấy, kéo y về phía Spain. Và một lúc sau, England nhận ra Spain vừa hôn lên trán y.

"Ngài có biết ngài không khác gì mấy con ả đó không?"

England sực tỉnh, liền đẩy mạnh Spain làm hắn chao đảo. Y nhìn hắn với đôi mắt sợ hãi nhưng y không sợ hắn, mà là lời nói của France đệ nhị.

England khác hoàn toàn mấy cô gái đó!

Y lắc đầu, quay về phía cửa và nói với Spain:

- Xin lỗi ngài Spain, ta thấy trong người không khỏe. Ta xin phép.

England bỏ đi, để lại Spain chán nản dựa lưng vào tường, đưa tay lên che đi đôi mắt vương ánh buồn. Ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ làm toát lên vẻ cô đơn của Spain. Hắn có một tình yêu - một tình yêu không thành.

~~~\●\~~~

Kingdom of France có linh cảm không lành. Gã chuyển toàn bộ công việc cho người phụ tá, mặc kệ cậu ta có hoảng hốt thuyết phục đức vua của mình như nào.

Trên xe ngựa, gã nghĩ về England. Gã không giận y mà lại thấy khó chịu với bản thân mình. Lẽ ra France nên nói rõ điều đó với England, rằng gã không tự nhiên rơi vào cuộc sống sa đọa này, và từ khi y đến, gã đã thay đổi.

England là tất cả những gì France cần.

- England và thái tử về chưa? - Gã hỏi người hầu.

- Thưa Bệ hạ, hai ngài ấy chưa trở về ạ.

France thấy trong người không ổn, ngay lập tức nói người hầu giúp gã chuẩn bị tàu qua Anh Quốc.

~~~\●\~~~

UK rời thư viện, liền thấy thái tử France của Vương quốc Pháp đứng dựa vào tường đợi y, bên cạnh có hai người cận vệ Pháp.

- Ngài France, xin lỗi, tôi không biết ngài đang đợi.

France không trả lời, anh tiến đến gần y. Cứ mỗi bước tiến của France thì UK lại bất giác đưa chân về sau.

- Ngài France?

Khoảng cách cả hai bị rút ngắn làm UK lo lắng, y gọi France mà anh không trả lời, y định gọi lính. France bất ngờ đẩy mạnh UK vào thư viện, bản thân cũng bước vào và khóa cửa.

- Ngài muốn gì đây?

UK hỏi, giọng đanh lại. Y đường đường là Đức vua tương lai của Vương quốc Anh hùng mạnh, đâu phải mấy cô gái tuổi đôi mươi trong truyện ngôn tình, chỉ đứng đợi đối phương làm trò.

Nhưng có vẻ France bị điếc, hoặc anh không sợ người trước mặt. Phải, anh thấy hứng thú hơn.

Người kia hình như không biết dừng, UK biết điều này là thất lễ và có thể ảnh hưởng đến quốc gia, nhưng y không thấy an toàn. UK rút kiếm ra, chĩa thẳng vào cổ France.

Chỉ là France đã sớm đề phòng, ngay lập tức dùng tay nắm chặt thanh kiếm để giữ lấy, mặc kệ kim loại cứa vào da thịt làm bàn tay anh chảy máu.

- À, ra là một thanh kiếm.

Giờ thì France hiểu tại sao UK luôn mang theo mình một chiếc gậy. Thoạt nhìn, mọi người tưởng đó là phong cách hoàng gia, nhưng mấy ai hiểu, thực ra, chiếc gậy là một thanh kiếm.

- Ngài France, tôi không muốn làm điều này và tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho vết thương của ngài. Mong ngài lùi bước.

- Hm? Nếu tôi nói không thì sao?

France cười híp cả mắt, chất giọng như thách thức thái tử Anh làm UK ngạc nhiên. France biết chuyện gì sẽ đến và anh cũng đã chuẩn bị rồi.

~~~\●\~~~

Người lính trong bộ áo giáp hoàng gia Anh giật mình thấy hai cận vệ Pháp trước thư viện. Trong cung điện có những nơi không cần lính gác nên anh không quen sự hiện diện của những người bảo vệ.

Có lẽ thái tử Pháp đang ở trong đó.

- Xin hỏi thái tử France có trong này không? - Anh hỏi một trong hai người ngoại quốc.

- Đúng vậy. Có chuyện gì chúng tôi sẽ báo lại với ngài ấy.

- Vậy phiền anh rồi. Chúng tôi nhận được tin quốc vương Pháp sẽ qua nên muốn báo cho thái tử.

Xong việc, người lính xứ sở Sương mù bỏ đi, không hề biết rằng đằng sau cánh cửa kia, hoàng thái tử của Vương quốc Anh đang cần anh.

~~~\●\~~~

Trong thư viện, những quyển sách rơi lộn xộn, bàn ghế cũng bị xô đẩy. Trên những kệ sách bằng gỗ có nhiều vết kiếm. Rõ là vừa có một trận đấu nhỏ diễn ra ở đây.

Và ngay giữa phòng, thái tử Pháp với một chiếc găng tay thấm đẫm máu đang đè lấy thái tử Anh trong tư thế ám muội vô cùng.

Phải, France đã thắng. Nhưng anh mệt chết đi được, tay kiếm của UK không thua kém gì England. France không có vũ khí, may là anh có nhiều kinh nghiệm để lừa đối phương vào bẫy của mình.

Giờ thì France đang tận hưởng thành quả.

Anh dùng chân chặn chân UK, một tay giữ cả hai cổ tay của y mà kéo qua đỉnh đầu y. Tay còn lại anh cố định cằm thái tử Anh, thỉnh thoảng nâng khuôn mặt UK lên gần France hơn.

Và France hôn UK, liên tục ngấu nghiến đôi môi mỏng. Anh đưa lưỡi vào bên trong, khám phá khoang miệng nhỏ, bắt lấy chiếc lưỡi rụt rè mà quấn lấy.

Đầu óc y quay cuồng, y phản kháng dù điều đó là vô ích, y biết bên ngoài không có người canh gác. UK muốn một phát cắn chảy máu kẻ kia, nhưng ngón cái của bàn tay ở cằm y giữ hàm dưới UK rất chặt, vừa để mở rộng miệng y, vừa tránh bị cắn.

UK hết không khí, cố ra hiệu cho anh nhưng France không tha, anh muốn làm phiền y một tí. UK cảm thấy sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí, France mới rời đi, để lại sợi chỉ bạc giữa hai người.

Để UK hít thở một lúc, anh lại tiếp tục cúi xuống để hôn người bên dưới.

Anh muốn người này. Đây là khao khát mãnh liệt nhất France từng trải nghiệm. Anh muốn cả cơ thể, trái tim và tâm trí của y, muốn đôi mắt xanh màu trời đêm sâu hun hút đầy bí ẩn kia nhìn France, và chỉ một mình France.

- Hah... hah... Ngươi... ngươi làm gì vậy? - UK cất giọng hỏi, vẫn thở hổn hển làm câu nói bị ngắt quãng.

- Hôn em. - Anh trả lời rất thản nhiên.

- Ngươi! - UK tức - Liêm sỉ của ngươi ở đâu? Lòng tự trọng của ngươi nữa?

- Ôi dào, giờ này mà liêm sỉ thì còn lâu mới tán được em mất.

- Cái -

UK định nói thêm thì France lại tiếp tục công việc dang dở. Khuôn mặt đỏ với đôi mắt nhắm tịt cùng cơ thể phập phồng không ngừng vì thở dốc của UK làm dục vọng của France tăng lên. Nhưng anh không định làm ở đây và vào hôm nay.

- Dừng! Dừng! - UK nói gấp khi được hưởng chút tự do ngắn ngủi để lấy thêm không khí. - Chuyện này... Ngươi không thể làm bây giờ! Ta đâu có yêu ngươi!

- Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên nên tôi chủ động hôn em, em có hôn tôi đâu.

UK khó chịu muốn dùng vũ lực với người bên trên, tin y đi, nếu không phải vì hai tay đều bị France giữ thì bây giờ anh ta sẽ không còn cười tươi thế kia được đâu.

- Từ từ! - Nhận ra France định tiếp tục, UK ngay lập tức lên tiếng - Không thở được... khó chịu lắm...

- Lần này sẽ đỡ hơn. Cứ tin tôi, tôi biết khi nào em kiệt sức.

- Ngươi có kinh nghiệm quá nhỉ. - UK nói nhỏ, có thể nắm bắt được y nhanh như vậy, France hẳn rất quen với những chuyện này.

- Phải, tôi... từng hôn rất nhiều người - France thú nhận, anh không phải Kingdom of France, anh sẽ nói rõ ngay bây giờ - Nhưng từ nay về sau, em sẽ là người duy nhất.

~~~\●\~~~

Kingdom of France đặt chân xuống Anh khi hoàng hôn đã nhuộm đỏ một vùng trời. Gã thấy gia đình của England cùng con trai gã đứng đợi mình, nhưng không có England.

Y còn giận gã sao?

- Xin thứ lỗi, ngài England do quá mệt nên không thể tiếp ngài. - Great Britain lên tiếng.

Sức khỏe y yếu đến thế sao? Kingdom of France đẩy đôi đồng tử màu Mặt Trời về một hướng khác mà nghĩ tới England.

Y mệt thật hay muốn tránh mặt gã?

Chỉ là tình cờ mà gã thấy UK đang cố nặn ra một nụ cười gượng gạo chào đón mình. Và trước sự ngạc nhiên của France, con trai gã như một tên vô liêm sỉ đang nắm tay thái tử Anh giữa thanh thiên bạch nhật, miệng cười tươi đến híp cả mắt mà vẫy tay chào gã.

Gã dạy anh thế này à?

- Ngài có muốn thăm ngài England không? - UK hỏi.

Trong lúc hai thái tử đang tận hưởng khoảng thời gian riêng tư ở thư viện, France đệ nhị đã nói với UK về quan hệ giữa England và Kingdom of France làm UK kinh ngạc.

- Vậy phiền cậu rồi.

~~~\●\~~~

Ráng chiều ở Anh cũng mang những gam màu nóng, nhưng nhẹ nhàng và dịu mắt hơn, không có cảm giác chói chang đến mệt mỏi. Ánh nắng sắc cam ấm áp xuyên qua cửa sổ, trải dài trong căn phòng rộng của một vị vua. Gió từ biển mát mẻ cũng thổi vào, làm rèm cửa trắng tung bay.

Chào đón gã là hương hoa thơm thoang thoảng từ những bông hồng trên bàn làm việc kê sát cửa sổ. Và bên cạnh lọ hoa được bày trí rất tinh tế là một ly thủy tinh, dưới đáy đọng lại chất lỏng màu đỏ sẫm.

Còn England đang ngủ trên chiếc ghế gỗ trước bàn, người dựa vào phần đệm lưng còn đầu nghiêng sang một bên.

France ngồi thấp xuống, một chân quỳ trên đầu gối, chân kia dùng mũi bàn chân làm điểm tựa. Gã nhìn lên khuôn mặt say ngủ yên bình của y, cả người y phập phồng theo nhịp thở.

France đưa tay chạm nhẹ vào gò má England, nhỏ giọng:

- England, dậy đi. Ta đến rồi.

Như nghe thấy lời gọi của gã, đôi mắt England nhẹ nhàng mở ra. Con ngươi màu đỏ đẹp mê hồn sáng lên trước ánh nắng, không gian cũng như bừng sáng tạo nên khung cảnh nên thơ không khỏi làm France hút hồn, đôi mắt màu Mặt Trời mở to như để nhìn rõ hơn.

Sáng nào gã cũng thấy y ngủ, nhưng France đi làm sớm nên chưa bao giờ biết England khi thức dậy có thể đẹp như vậy.

- France? Xin lỗi, ta không ra đón ngươi.

- Không, ta hiểu.

- Lại đây.

England gọi gã, đưa một tay về phía France. Gã đứng dậy, đan những ngón tay thô ráp với ngón tay thon dài của y, người cúi về phía trước.

Hai người nhẹ nhàng chạm môi, cho đến khi France tách hàm y mà tiến vào, England cho phép gã tung hoành trong khoang miệng mình.

Chẳng có lí do gì phải chống cự hay rụt rè vì cả hai đã làm điều này rất nhiều ở Pháp. Họ hôn nhau khi gã quay về sau một ngày làm việc mệt mỏi, lúc cả hai đi ngủ, trước khi France đi xa, thậm chí là bất cứ lúc nào hai người muốn.

Rời khỏi môi gã, England lên tiếng:

- Kéo rèm đi, ta muốn làm.

- Ngay bây giờ? - France hơi ngạc nhiên, nhưng gã không từ chối.

- Ừ.

~~~\●\~~~

Sắp đến giờ ăn tối, UK nhìn đồng hồ, trong lòng vẫn không biết có nên đến phòng England - nơi mà Kingdom of France vừa vào.

- Không cần gọi đâu. - France đệ nhị vòng tay ôm UK từ sau, ngọt giọng.

UK thấy nổi cả da gà. Y gạt tay anh, quyết tâm đến tìm England, y không tin ông của y, England - đại diện cho một Vương quốc Anh hùng mạnh lại yêu quốc vương Pháp. Nhờ có ấn tượng từ vị thái tử kia mà y nghĩ Pháp rất kì lạ.

~~~\●\~~~

- Ông à! Cháu UK đây! Đến giờ ăn tối rồi ạ! - UK vừa nói vừa gõ cửa.

Mà đằng sau cánh cửa ấy là một căn phòng tối với những âm thanh ám muội. Và trên chiếc giường cỡ lớn, hai con người đang kịch liệt dây dưa.

- England, trả lời cậu bé đi, England.

France thì thầm vào tai England trong khi bên dưới không ngừng chuyển động. Gã rúc vào hõm cổ y mà cắn đến bật máu, rồi di chuyển xuống vùng ngực.

Có vẻ tiếng gõ cửa và tiếng gã không đủ để kéo England khỏi cơn khoái cảm.

Y cong người vì đau, hai tay vịn vài vai gã, áp sát cơ thể trần vào lồng ngực vạm vỡ của gã. Trong khi một tay France đỡ lấy lưng y, tay còn lại chống xuống giường. England ngửa cổ về sau mà thở dốc.

- U... K.... - England cố cất giọng đứt quãng của y lên để trả lời, nhưng có vẻ chỉ có gã nghe được.

- To lên. - France giục, lưỡi vẫn không ngừng chu du trên làn da trắng ngần.

- Hah... Ah...

Cuối cùng, những âm thanh từ miệng y vẫn là tiếng rên rỉ đầy dục vọng làm France càng hứng thú, không có ý định dừng. Cả hai đều không lo mọi người sẽ phát hiện ra họ.

- Ông à!

Giọng lo lắng của UK vọng vào phòng, nếu nói điều này không khiến cả hai khó chịu thì là nói dối. Nhưng may mắn thay, có giọng nói thứ hai vang lên:

- Hai người họ đang bận, tôi khuyên em nên dừng lại.

- Thái tử France. - Y nói nhỏ, cảm thấy tức khuôn mặt cười đắc thắng của anh.

- Nào, chúng ta đi ăn tối thôi chứ!

France đệ nhị vui vẻ nắm tay UK mặc y khó chịu đến muốn đấm. Y mong Kingdom of France khác hẳn người này, không thì còn đâu mặt mũi của Anh Quốc nữa!

~~~\●\~~~

- England, có vẻ ngươi sắp mất cháu trai mình vào tay con trai ta.  

France cười, không ngờ con trai gã lại giống gã như thế. Gã bận nên nhờ hầu gái có kinh nghiệm chăm sóc France đệ nhị từ nhỏ, thời gian gặp con của gã không nhiều. Đến khi thái tử lớn, anh bắt đầu đi nhiều nơi, không ở cung điện nữa. Quốc vương Pháp nhận ra khoảng cách của họ đã quá xa để gã có thể làm bất cứ điều gì.

- Người Pháp các ngươi kì lạ thật đấy. - England trả lời, đầu gục vào vai gã.

France dựa lưng vào đầu giường, một tay không ngừng vuốt ve tấm lưng nhỏ. Cả hai đang nghỉ ngơi. Họ có nên dừng lại không? Không, cả hai muốn tiếp tục, nhận ra rằng bản thân nhớ người kia đến mức nào.

Bỗng England di chuyển, ngồi đối diện với gã, nhưng khuôn mặt điển trai kia chỉ nhìn xuống ga giường trắng với nét lo sợ.

- France - Y lên tiếng, vẫn không hướng về phía gã - Ta xin lỗi. Đêm đó, ta -

France bất ngờ nâng mặt England rồi đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng. Gã thì thầm:

- Shh, không phải lỗi của ngươi, là của ta.

Một giọt nước lấp lánh chảy xuống má England, y không biết từ bao giờ bản thân đã khóc và thầm tức giận trước sự yếu đuối của bản thân. Nhưng trong tình yêu, y đã bỏ qua tất cả kỉ luật y tự đặt cho mình.

Chất lỏng rơi lên ngón tay France, gã hôn vào khóe mắt còn đỏ của y. England ngả người về sau đến khi y đã nằm trên giường, tay y giữ gáy gã, kéo France theo đó mà ngả về trước. Gã chống tay sang hai bên y, giam giữ England giữa cơ thể to lớn của mình và giường ngủ.

- France, ta yêu ngươi. - England nói nhỏ sau khi hôn lên trán gã.

France bật cười, gã cúi xuống cần cổ mang màu trắng sứ, sau khi hôn nhẹ lên làn da mịn màng, gã cắn lên đó. Dấu ấn mới đè lên vết tích cũ, làm màu tím sẫm kia càng trở nên nổi bật.

- Ta yêu em, England.

Cuối cùng, Kingdom of France cũng hiểu tình yêu đích thực hạnh phúc nhường nào.

~~~\●\~~~

Một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net