#40: [COLLAB LunaVy - FrUK] Sợ yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap Luna up lại từ bên fic event với mục đích tổng hợp và để các bạn không theo dõi event có thể đọc chap.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong lòng bố có mẹ không?

Ông có thật sự yêu người mà mình đã cưới làm chồng không?

Con có được sinh ra trong tình yêu và sự đón nhận thật lòng của mọi người không?

Những câu hỏi ấy bao quanh United Kingdom từ khi người là một đứa trẻ. Người nhìn thấy cách Britain tạm biệt người để đi chinh phạt khắp đại dương và giải quyết vấn đề ở các quốc gia khác. Northern Ireland trở về Ai-len vì những công việc còn dang dở mà anh trai cậu thì lại muốn chuyển đổi bộ máy. Scotland, Kingdom of France, Wales cũng có những nghĩa vụ trói buộc họ lại quốc gia mình. England đã dành toàn bộ sức lực của y để nuôi người khôn lớn, đồng thời, lo cho các công việc đối ngoại, đối nội. Hầu hết những công việc của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ai-len đều dồn lên người y.

Người đứng giữa một cuộc sống xa hoa nhưng thừa thãi, tưởng chừng sung sướng mà lại cô đơn, thiếu thốn và trên hết, đó là sự giả tạo người mang đến cho chính bản thân để giữ vững hình ảnh Hoàng gia Anh đầy tự hào, nhưng sâu thẳm đằng sau lớp mặt nạ thủy tinh là một nỗi sợ đến run người.

United Kingdom đã không nói với ai mà để cái bóng đen kia dần lấn át người, ham muốn được nuốt chửng người trong nó, thế giới người mất đi ánh sáng và những gì còn lại chỉ là một lòng biển đen đến ngạt thở. Người tuyệt vọng đưa tay ra trước, cầu xin một ai đó bắt lấy và cứu người. Nhưng không một âm thanh nào thoát ra từ khuôn miệng nhỏ. Cuối cùng, trong sự mệt mỏi đã làm United Kingdom bỏ cuộc, người học cách chấp nhận trở thành một với làn nước và để nó nhấn chìm người đi.

Biển sâu thẳm và mãi đen.

Chỉ có một người con trai với đôi mắt nhắm nghiền và bàn tay buông lỏng vẫn vô thức đưa ra phía trước.

Người đã chờ đợi điều gì?

Người đang mong muốn thứ gì?

Trong một giây phút ngắn ngủi, người muốn được cứu rỗi, nhưng sau đó, United Kingdom gạt bỏ ý tưởng ấy. Thà rằng người giả vờ như này để mọi người đều yên tâm, người không muốn làm phiền gia đình nữa. Nếu có lí do gì để người chán ghét tất cả, thì đó là chiếc vương miện quyền quý và nặng nề bởi nghĩa vụ đang trói buộc tất cả những người thân của United Kingdom.

Khiến cho người...

Không thể cảm nhận được thứ gọi là tình yêu nữa.

Người đã từng khao khát yêu và được yêu. Nhưng giờ người sợ nó quá. Thôi, hãy để người yên, lòng biển có thể giết chết người bằng cách lấy đi toàn bộ sinh lực của người con trai xứ sở sương mù, nhưng ở một góc nhìn khác, nó lại vô cùng yên bình.

Chụp!

United Kingdom mơ màng nhìn thấy ánh sáng. Và một hơi ấm truyền đến bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt như mùa đông của người.

Một chàng trai người Pháp với đôi mắt hai màu của đá quý - ruby và sapphire, khuôn miệng luôn nở nụ cười hết sức hồn nhiên và ấm áp, con người nổi tiếng tình cảm, lãng mạn và có vẻ là có tài quân sự.

Con trai của Kingdom of France - France.

Tại sao anh ta ở đây?

United Kingdom giật mình, trong sự bất ngờ, người để anh bắt lấy người và đưa người đến những tia sáng. Nhưng người đẩy anh ra.

Đừng động vào người!

United Kingdom quay đi, người muốn trở về với màn đêm đã luôn bao bọc người và trở thành một tấm chắn hoàn hảo cho người khỏi những khó khăn, những đau khổ trong cuộc đời. Biển đen dang rộng vòng tay đón người vào lòng. Con quái vật người một thời sợ hãi lại là nơi United Kingdom tìm về. Và anh mới chính là nỗi lo lớn nhất của người bây giờ.

Để người yên đi.

Cứ thế này cũng được.

Như này... sẽ tốt cho tất cả

- Nó sẽ chẳng tốt cho ai hết!

United Kingdom một lần nữa tỉnh dậy, người quay lại phía sau.

Vẫn là hình bóng ấy.

Nhưng tại sao chứ? Người đã đẩy anh ta đi rất nhiều, cớ gì anh ta lại tìm về? Tại sao cứ phải dính lấy người? Sao anh lại để bản thân chìm sâu xuống lòng biển lạnh giá và đen tối này? Anh ta có rất nhiều lựa chọn, nhưng nếu không phải phũ phàng từ chối một cách thẳng thừng thì anh cũng sẽ chơi chán rồi thì bỏ đi thôi. Và United Kingdom rất ghét điều đó.

- Cứ như thế này, em sẽ chỉ làm bản thân mình mệt mỏi thôi.

Thế thì sao chứ? Đó chẳng phải việc của anh. Người có thể chấp nhận anh như một đồng minh, nhưng anh nên biết giới hạn của mình, đừng xen vào chuyện của người! Ngay cả những người trong gia đình hay cậu bạn thân Portugal đều không biết rào cản này, vậy anh nghĩ anh là ai chứ? Mặc kệ người đi, cứ để người như thế này...

- Anh sẽ không bỏ em lại đâu!

Im đi! Tại sao thế hả, France?

Người như muốn gào lên hỏi anh ta. Vì lẽ gì mà anh không thể buông tha cho người? Người muốn sự yên bình vốn có đằng sau lớp màn màu đêm đen kịt, không có ánh sáng nào lọt qua, nhưng thế cũng chẳng sao cả. Ít nhất, người tin thế.

- Nếu em đã muốn biết như vậy, thì đó là vì...

United Kingdom quyết định lắng nghe điều này từ France.

- Anh yêu em.

Anh ta điên rồi!

Tiếng "yêu" với một kẻ như anh ta chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nói lời yêu thương với cô gái này rồi bỏ đi, giờ lại đến tìm người nữa sao?

- Anh chưa bao giờ nói thế với ai khác!

Anh ta tưởng người là kẻ ngốc sao? Cả thế giới này đều biết lịch sử tình trường của anh ta còn dày gấp mấy lần cái bản mặt vô liêm sỉ đó.

- Anh chỉ hẹn hò, chưa hề yêu ai cả!

Thôi lí do đi! Giờ thì biến cho khuất mắt người, làm ơn đi, đồ con ếch dối trá.

- Em.... chỉ là sợ yêu thôi, đúng không? Em đã tìm đủ mọi lí do để chối bỏ tình yêu.

Dòng điện chạy qua sống lưng của United Kingdom, gợi lại vô vàn kí ức ngày trước: người đã từng thấy England đưa tay lau mắt khi nhắc tới Scotland hay Kingdom of France. Northern Ireland đầy sợ hãi và run rẩy, cầu nguyện Britain sẽ trở về sau những cuộc chinh chiến. Britain cũng rất đau lòng khi nói lời chào tạm biệt gia đình, mà ngài lại chẳng hứa được điều gì trước khoảnh khắc rời đi. Mỗi lần Scotland gặp người, anh đều ngồi thấp xuống, đưa tay nâng khuôn mặt người lên và nhìn thẳng vào người, nói rằng người thật giống England, với những giọt nước mắt chỉ chực trào ra. Kingdom of France không thể ngăn bản thân gã nhầm người với England, làm gã càng khó để bình tĩnh.

Cảm giác ấy... Người thật sự không muốn! Một trong những lí do người chọn cuộc sống như hiện giờ là để chạy khỏi nỗi lo sợ sẽ phải chịu đựng sự đau khổ như vậy.

Anh đoán đúng rồi đấy.

- Anh sẽ không bỏ em như thế.

Đừng nói nữa!

Đúng rồi, người sợ đấy. Nhưng anh ta dựa vào điều gì mà muốn người tin tưởng? France mới đúng là kẻ sẽ bỏ rơi người yêu của mình, hãy nhìn những gì anh ta làm với các cô gái khác xem, anh ta... chỉ vì nhất thời mà tìm đến người thôi. Anh ta có lẽ sẽ bỏ người lại... Và người bắt đầu sợ hãi. United Kingdom co hết người lại như lúc người còn trong bụng mẹ, đưa tay bịt chặt tai lại.

Người không muốn nghe anh ta nói những điều không hề logic đó nữa. Quá đủ rồi. Nếu người làm ngơ đi... anh ta sẽ chán mà bỏ cuộc thôi.

Và một lần nữa, thế giới của UK quay về sự yên tĩnh vốn có.

- Nhưng đó có phải là điều cậu mong muốn không?

Giữa bóng tối, giọng nói của một đứa trẻ vang lên.

- Tôi.. thật sự chỉ cần như thế này. - UK đáp lại, vẫn không tìm kiếm bóng hình nhỏ bé ấy.

- Cậu chỉ đang quên đi thôi. Hoặc cậu cố tình không để ý đến chúng nữa.

Đứa bé lại gần United Kingdom và nhẹ nhàng cụng trán với người. Rồi những hình ảnh hiện ra, rất rõ:

Khi mà England bế người trong vòng tay và hát những khúc ru đầy tình thương. Britain sẽ mang rất nhiều quà về cho người sau những chuyến đi xa. Northern Ireland dắt tay người trên những con đường ở Anh Quốc trong không khí ẩm và hơi sương. Scotland tặng United Kingdom những bộ đồ làm từ lông thú hay Wales rủ người trốn đi xem đàn cừu. Kingdom of France cũng hết mực yêu chiều người như con trai của gã.

Trong những đêm khi mà bầu trời phủ đầy ánh trăng và sao mờ ảo, người thức giấc, ngó qua khe cửa phòng ngủ để thấy Scotland, England, Kingdom of France vẫn ngồi làm việc bên nhau. Cha và mẹ người sẵn sàng dành cả tiếng đồng hồ với một tư thế duy nhất để họa sĩ vẽ nên bức tranh gia đình hoàn hảo nhất. Wales thỉnh thoảng bế người đến sân tập của quân đội và khoe mấy thành tích không đâu của người với họ.

........

Đúng là họ đã từng có những lúc như thế. Người đã được yêu và người đã nhìn thấy tình yêu, nhưng để bảo vệ bản thân, người chọn cách quên chúng đi. Người không phải không thích tình yêu, người muốn yêu và được yêu như cách gia đình người vẫn dành cho nhau, nhưng người lại sợ một tình yêu không hạnh phúc vì vốn chẳng có thứ gì là chắc chắn trong cuộc đời này cả và người cũng chẳng muốn đánh cược.

- Tôi... không muốn như thế này - Người run rẩy thú nhận - Nhưng tôi chẳng còn cách nào cả.

- Điều gì làm cậu sợ yêu đến như thế? Hãy nói với tôi đi. - Đứa trẻ hỏi.

United Kingdom không tìm được lí do nào để từ chối đứa bé kia. Nếu có điều gì làm người sợ, ngoài nỗi lo sẽ bị tổn thương bởi cảm xúc yêu thương quá lớn, thì đó là nỗi lo bị bỏ rơi khi cuộc tình không thành công. Được sinh ra trong gia đình Hoàng gia có tiếng nhất thế giới, họ luôn cho rằng United Kingdom là con người hoàn hảo, nhưng sự thật thì không phải thế, người không muốn ai nghĩ về mình như vậy rồi lại chán chường đi khi thấy con người thật của UK. Người cũng không muốn mất đi lí trí, đắm sâu vào thứ cảm xúc như con dao hai lưỡi, để rồi nhận ra mình đang bị trói buộc, không thể bước tiếp.

- United Kingdom, điều lớn nhất cản trở cậu chính là những suy nghĩ tiêu cực này của cậu đấy. Cậu đang đánh giá thấp bản thân mình, những gì cậu đạt được. Chính cậu đang đặt ra thứ gọi là "hoàn hảo" để rồi thất vọng trước chính bản thân mình, khiến cậu thiếu tỉnh táo để nhận ra thứ gọi là hạnh phúc trong tình yêu và cậu sẽ để mất cơ hội của mình.

Vậy người phải làm gì bây giờ chứ?

- Cậu cần chấp nhận bản thân mình, UK. Chẳng sao cả nếu cậu có cứng đầu, cậu không phải người quá là trong sáng khi bàn tay cậu đã vấy máu nhưng thế đã sao chứ? Cậu là người rất thông minh đấy và cậu chịu đựng tất cả những gì thế giới nghĩ về cậu, hãy cảm ơn chính mình vì đã cố gắng giữ tiền tuyến Đồng minh trong suốt những năm tháng chỉ có một mình quân đội Anh, cậu nên thấy vui vì tiếng Anh đã trở thành một tiếng toàn cầu và cậu còn đưa nền văn minh của mình đến rất nhiều nơi. Hãy trân trọng bản thân mình, United Kingdom và yêu thương mình đi.

Cậu nói thế nghe thật là dễ dàng nhỉ, United Kingdom nở nụ cười buồn mà nghe đứa bé nói. Người sẽ chẳng thể làm được, vì vốn những xúc cảm này đã trở thành một phần của người rồi.

- Anh sẽ cùng em học cách yêu, UK.

Một vòng tay ôm lấy người từ đằng sau và trong không gian đen kịt, những vết nứt vỡ như trên một tấm gương hiện ra, cho phép ánh sáng chiếu xuyên vào.

- Anh cũng không hoàn hảo, và em à, anh cũng chẳng phải người yêu tốt nhất, anh có khuyết điểm của riêng mình. Đó là lí do các cuộc tình trước của anh đều không đến đâu cả. Nhưng anh sẵn sàng học điều này cùng với em, United Kingdom.

- Điều gì khiến anh đi xa đến thế, France?

- Cần một lí do nhất định nào đó để anh yêu em sao?

United Kingdom lắc đầu, thứ cảm xúc này không rõ nguyên nhân, lại đủ sức đánh bật cả logic, lí trí, khiến một người phải mệt mỏi, đau đớn, lo lắng nhưng cũng hạnh phúc, lạc quan vì nó. Anh sẽ không thể hiểu tại sao lại chọn người, và người cũng thấy khó để lí giải cho mong muốn được ở bên anh.

- Anh sẽ không buông tay em đâu.

Người ngả vào lòng anh, để anh vỗ về với những lời yêu thương đầy tình cảm và người cảm nhận những tia sáng đang chói dần, phá bỏ đi lớp màn đen lạnh buốt ở đáy biển. UK không quên nhìn xung quanh để tìm lại đứa bé lúc nãy.

Cậu bé ấy mỉm cười, rồi tan biến thành những bong bóng sáng lên ánh cầu vồng dưới ánh nắng mặt trời. Đó là United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

~~~//~~~

UK choàng tỉnh trên chiếc giường kingsize có đệm màu trắng cực kì êm ái. Người mệt mỏi ngồi dậy và nhìn xung quanh. Đây là phòng ngủ của họ. Người dựa lưng vào đầu giường, điều hòa nhịp thở trong lúc nghĩ về những chuyện cũ.

Cạch.

France bước vào. Anh gần như chạy tới khi thấy người đã thức giấc.

- Ơn Chúa, em ngủ gần 2 ngày rồi đấy!

Tận 2 ngày sao? Khái niệm thời gian hình như đã trở nên xa vời với United Kingdom. Người đã làm gì trước khi chìm với giấc ngủ nhỉ? Theo trí nhớ của UK, France đã đi họp ở Đức 3 ngày trước vì một vấn đề gì đó giữa các quốc gia thành viên EU, đêm ấy người thấy khó ngủ và người đã dùng thuốc... Ôi trời, biết vậy người không động đến cho xong.

- Có chuyện gì sao? - Anh lo lắng.

- Khó ngủ thôi.

- Ý anh là em đã mơ thấy gì? Trông em thiếu sức quá.

UK lảng tránh và nói rằng người đã nghĩ về Chiến tranh Thế giới thứ hai, hi vọng France không nhận ra.

- Vì Chúa, em ổn rồi mà - Anh hôn lên trán người - Nhẫn của em đâu?

France ngó một lúc đã thấy chiếc nhẫn cưới bằng kim cương đắt tiền sáng chói ở tủ giường, anh lấy nó và đeo lại cho người:

- Như này, em biết anh luôn ở đây vì em.

UK nhìn đôi nhẫn cưới trên ngón tay của họ. Không biết vì lí do gì mà nó trở thành một vật bảo vệ của UK, chỉ khi đeo vào, người mới cảm thấy bình tĩnh đi phần nào. Người dựa vào anh. Người biết bóng đêm của lòng biển vẫn đang len lỏi trong từng suy nghĩ của người, nhưng người đã học cách kiểm soát nó và nhường chỗ cho những dự định trong cuộc sống với France cùng tình yêu của họ trở thành một phần lớn hơn của United Kingdom.

- Lát nữa gia đình em sẽ qua đấy.

- Oh, tại sao chứ? Dịp gì sao?

- Anh bảo họ em bị mệt nên mọi người qua thăm.

- Tất cả sao?

France gật đầu rồi đưa tay nựng má người. Sao vợ yêu của anh hôm nay không cười chút nào vậy? Anh đang thấy lo rất nhiều.

- Thế... thì hay quá.

France vừa nghĩ xong thì United Kingdom mỉm cười thật, dù nụ cười có phần mệt mỏi nhưng không sao, người cũng vừa tỉnh lại thôi. Anh bế bổng người lên, mặc cho sự bất ngờ đến phải ôm chặt vào cổ anh của United Kingdom.

- France?!

- Anh đưa em vào tắm rồi còn đón gia đình em chứ.

Ơ tắm thì người tự làm được mà, ôi, mặt người lại đỏ bừng hết lên khi nghĩ đến việc tắm chung hoặc anh ở đó giúp người tắm rửa. Anh đặt người ngồi vào thành bồn tắm, thuần thục cởi bỏ bộ đồ ngủ rồi mở nước.

Làn nước trắng chảy xuống, rồi dâng cao dần trong bồn với những cánh hồng nổi trên bề mặt. France đổ thêm tinh chất hoa hồng vào. United Kingdom đưa tay xuống nước, cảm nhận nó ấm áp lắm chứ không lạnh lẽo như lòng biển trong giấc mơ.

- Để anh giúp em vào.

Chuyện nhỏ thôi nhưng France vẫn tận tay để người xuống nước. Sự thật là người rất thích được anh chăm sóc, quan tâm, vậy mà ngày trước người đã từ chối anh rất nhiều. Người bỗng cười nhẹ, nghĩ xem bản thân mình đã làm gì để được anh chú ý. Thời gian qua, UK học cách tôn trọng những cố gắng của mình và chăm sóc bản thân người nhiều hơn, người tin rằng chúng là một phần để người tự tin mà đến với anh.

- Cảm ơn, France - Người vô thức giãi bày - Vì đã đến và kiên nhẫn đợi em.

France ôm lấy người, kể cả áo anh ướt đi anh cũng chẳng quan tâm, ướt quá thì nhảy vào tắm cùng với người thôi, có gì đâu.

- Em lại nghĩ chuyện cũ đúng không? Chúng ta đã cưới nhau mấy năm rồi, còn điều gì khiến em lo lắng?

- Không, chỉ là... - Người không muốn làm France lo thêm nữa - Lúc nào thấy anh, em cũng nghĩ vậy. Thấy mình thật may mắn.

- Nói về chuyện đó, em yêu, là em đã cho anh cơ hội này. Anh mới là người may mắn nhất ở đây.

Mặc dù United Kingdom muốn phản lại anh lắm nhưng người cũng chẳng muốn vì sự bướng bỉnh mà kéo anh vào cuộc đối thoại dài về chuyện này, hơn nữa, ở góc nhìn khác thì người và anh sẽ nghĩ khác, anh có thể nghĩ như vậy. UK chủ động đẩy người lên hôn anh, France giữ người trong lòng mà đáp lại.

Một nụ hôn đầy cảm xúc cho một tình yêu vĩnh cửu và hạnh phúc, vượt qua bất cứ rào cản cuộc đời.

Nỗi sợ vẫn sẽ còn đó, nhưng con người không được quên đi những điều kì diệu mà tình yêu đem lại trong cuộc sống để tin vào tình yêu, cùng nhau xây dựng những tình cảm mà thời không không thể ngăn cản được. Bạn có thể sợ yêu, nhưng hãy vượt qua nó, chiến thắng chính nỗi sợ của mình, yêu thương và tôn trọng bản thân cùng những gì các bạn làm được, để cho bản thân sức mạnh và cơ hội có được tình yêu của riêng mình.

~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~

Cảm ơn bạn artist Vy vì đã collab với Luna để chap này thêm sinh động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net