#44: [SPECIAL - VALENTINE 2022 - FrUK] Let me love you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: Có một số đoạn không theo trình tự thời gian lịch sử mà theo flow bài hát, mong các bạn thông cảm.

~~~//~~~

I used to believe
(Tôi đã từng tin rằng)

We were burning on the edge of something beautiful
(Chuyện tình của hai ta thật đẹp)

Something beautiful
(Đẹp tựa như cổ tích)

France nhìn thấy người lần đầu tiên trong một buổi tiệc lớn của những người đứng đầu quốc gia.

Người con trai từ xứ sở mù sương nhỏ bé với nước da biển xanh, hoa văn mang quốc kì của Vương quốc Liên hiệp Anh và Ai-len cùng đôi mắt sắc ngọc quý lung linh dưới những ánh nến đang đứng nép vào Đức vua anh minh của vương quốc giàu nhất nhì thế giới, cha của người, Great Britain.

United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland không thích những nơi ồn ào, hẳn là di truyền từ England, nên người chỉ mong được về mà không phải nói chuyện với ai nhiều. Nhưng Britain lại đi mất vì bàn vấn đề mà ở tuổi đó, UK chưa thể hiểu.

Người chỉ còn một mình nên người lui về phía ban công để tận hưởng những làn gió đêm lành lạnh, người quen với sự ẩm lạnh của nước Anh và người hoàn toàn thoải mái, mặc dù UK có thể nghe thấy những lời bàn tán phía sau.

- Cậu không vào dự tiệc sao?

United Kingdom có phần bất ngờ vì chưa xác định được người đằng sau là ai, Portugal sốt nên không thể cùng người đến đây. Vậy ai đang muốn bắt chuyện với United Kingdom?

- Tôi là France của Vương quốc Pháp, con trai Kingdom of France. - Anh giới thiệu ngay khi người quay lại.

- À vâng, xin lỗi, tôi chỉ vừa được gặp mọi người - UK đưa tay ra trước - Tôi là United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland đến từ Vương quốc Liên hiệp Anh và Ai-len.

- Ồ, vậy cậu sẽ cho tôi vinh dự này chứ? Điệu nhảy đầu tiên sắp bắt đầu rồi.

Với một lẽ rất tự nhiên, UK đã đặt bàn tay gầy với những ngón tay nhỏ vẫn thường kéo đàn violin lên bàn tay lớn hơn, để France dẫn người đến sảnh của buổi tiệc. Chỉ là một điệu nhảy thôi, người nghĩ, đừng nên làm mọi thứ căng thẳng dù cho quan hệ hai quốc gia của họ có phần phức tạp, hơn nữa, France là người mời trước, sẽ thật bất lịch sự nếu từ chối. Người chưa từng khiêu vũ với ai ngoài gia đình mình nên người có chút lo lắng, sợ rằng họ không ăn ý, người sẽ giẫm lên chân anh và trở thành trò cười mất.

France giữ lấy một tay người, tay kia ôm lấy vòng eo thon mà cảm nhận được sự nhỏ bé của người con trai bên dưới, anh nghĩ rằng nếu ôm mạnh hơn nữa, người này sẽ đau mất.

Khi bản nhạc ngân lên từ một góc phòng bởi những nhạc công dày dặn kinh nghiệm, các cặp đôi bắt đầu di chuyển theo nhịp.

Tiến lên trước, lùi về sau.

Xoay một vòng.

Tách xa một chút.

Rồi lại quay về bên đối phương.

Tay trong tay.

Chân di chuyển liên tục, nhẹ nhàng, theo điệu nhạc chỉ lối.

Đây chính là chốn Hoàng gia ngập tràn ánh sáng với những ngọn nến vàng nhảy múa, pha lê, thủy tinh lấp lánh và con người, trong bộ y phục quý tộc thanh lịch, nam thanh nữ tú, hòa vào bản nhạc du dương.

Trong khi France để mắt đến những cặp đôi khác để giữ khoảng cách của họ, UK chỉ có thể nhìn xuống nhằm chắc chắn người không bước sai. Chỉ là, cứ nhìn chân anh thế này, chắc người cũng quên phần của mình mất.

- Một Đức vua không bao giờ nhìn xuống.

United Kingdom lại được phen ngạc nhiên khi France lên tiếng.

- Cậu sẽ trở thành một Đức vua, đúng chứ? Vậy cứ nhìn lên đi, tôi hứa sẽ không giẫm vào cậu.

- Anh nói "Không bao giờ nhìn xuống", nhưng chúng ta không thể làm ngơ những gì đang diễn ra bên dưới, phải không?

Sau câu ấy, UK nhìn lên thật. Rồi đôi mắt mang màu sắc của hai viên đá quý nhất trên thế giới là ruby cùng sapphire đã thấy một ánh nhìn rất kiên định, một mặt biển phẳng lặng được phủ lên những ánh sao đêm lung linh mà bên dưới thì sân vô đáy.

Họ nói rằng khi khiêu vũ, nếu hai con người có thể nhìn được vào ánh mắt của đối phương, là cặp đôi ấy đã được kết nối với nhau.

Và một câu chuyện sẽ bắt đầu.

Selling a dream
(Nhưng đó là một giấc mơ)

Smoke and mirrors keep us waiting on a miracle
(Làn khói mờ ảo cùng những chiếc gương khiến chúng ta cố gắng đợi chờ một điều kì diệu)

France đưa United Kingdom đến sân sau của lâu đài, chỉ có như vậy họ mới có chút riêng tư.

Bầu trời đêm ấy khoác bộ áo xanh tím than, ngả sang đen, điểm xuyết bởi ảnh trăng khuyết lưỡi liềm và những vì sao xa lấp lánh. Gió nhẹ, pha chút hơi lạnh thổi từ biển vào, còn có độ ẩm nên không bị khô. Đó là một không gian mơ mộng.

- Cậu đã bao giờ đến đâu ngoài Anh chưa? - France hỏi sau một vòng đi dạo và nói những chuyện đó đây với UK.

- Chưa, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi lâu đài.

- Vậy sao? Thế cậu nên sang Pháp một chuyến, sẽ thú vị lắm đấy.

France khá bất ngờ về cuộc sống của UK, một Hoàng tử chưa từng được ra nước ngoài, kể cả đến Bồ Đào Nha thì anh hiểu Britain muốn giữ con trai mình đến thế nào rồi. Nhưng United Kingdom cũng cần làm quen với thế giới để trở thành Đức vua tương lai của Liên hiệp nên người bắt đầu bước ra ngoài cùng với Britain.

- Nếu bố tôi cho phép, cảm ơn về lời mời.

Trùng hợp là chỉ sau đó ít ngày, Britain đã đến Pa-ri vì công việc với Kingdom of France. Ngài cũng khá chiều con trai, UK năn nỉ một lúc là ngài đồng ý đưa con đi cùng luôn.

Nhân lúc hai người cha đang thảo luận trong phòng họp, France đã đợi UK tại đại sứ quán Anh ở Pháp. Còn UK trèo tường trốn ra để cùng anh ngắm thành phố Pa-ri vào buổi tối, khi nơi ấy đã rực rỡ ánh sáng và bao trùm bởi không khí lãng mạn. France giữ ngựa để UK nhảy xuống, anh trộm ngựa của Kingdom of France nên hình như nó hơi cao so với UK. Rồi trong vô thức, họ nắm tay nhau, cùng hòa vào đường phố thủ đô Pháp.

Anh mua một bánh mì kẹp cho UK ăn thử.

- Ngon quá! - Người khen thật lòng với đôi mắt sáng lên.

- Haha - France bật cười trước sự đáng yêu đầy bất ngờ này - Vậy ăn nữa đi, cho tăng cân một chút.

United Kingdom quay qua nhìn anh với ánh mắt không thể tin được là France nói thế, anh chắc muốn người xấu đi hay gì? Nghe thật là không chịu được mà!

- Đừng nhìn anh thế. - France vội giải thích - Tại em gầy mà.

- Anh không thích em gầy à?

- Ý anh là em ăn nhiều chút cho khỏe. Chứ em như thế này cũng đẹp.

Đoạn cuối France nói nhỏ hơn làm UK không nghe rõ, nhưng người mỉm cười khi thấy France khó xử đi. Người con trai này, từ lúc tới đây đến bây giờ, đều không rời mắt khỏi UK, tay còn không chịu buông lỏng vì lo người lạc mất. Người không biết sau này, khi họ tiếp nối bước của cha mình, liệu quan hệ này sẽ như thế nào? Còn bây giờ, người cảm thấy rất vui khi có anh ở đây.

- Hắt xì!

United Kingdom lỡ hắt hơi một cái làm France giật mình và sau đó, dù người có phản đối như nào, anh vẫn đưa UK về đại sứ quán.

On a miracle

(Một phép màu sẽ xảy đến)

- Nhiều lúc em bướng bỉnh thật đấy.

France nói khi họ đã đến gần tòa đại sứ, nhưng United Kingdom trông vẫn bất mãn lắm. Người không phải lúc nào cũng có cơ hội được tung tăng ở ngoài, thế mà anh, chỉ vì một cái ho, lại bắt UK về.

- Nào, xuống đi, anh đỡ.

France đưa tay lên giúp người, tất cả là tại con ngựa quá cao. United Kingdom lắc đầu một lúc, cứ không muốn về làm France ngày càng nghiêm hơn. Cuối cùng, người nhảy vào lòng France để xuống ngựa.

- Em thích thì lần sau anh dẫn đi tiếp, có gì mà cứng đầu vậy?

France trách nhẹ trong lúc chỉnh lại quần áo của UK. Anh cũng không biết từ khi nào anh có thói quen này.

- Khi nào là lần sau?

France nhẹ đẩy người ra để nhìn vào đôi mắt màu biển xanh có phần hụt hẫng, khẩn cầu và cô đơn, phải rồi, người muốn được tự do như hôm nay, thỏa sức chạy nhảy trên những con đường và hòa vào cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài. Người không muốn dành cả tuổi trẻ trong một căn phòng với những cuốn sách dày cộm nữa, dù người hiểu Britain là muốn tốt cho người thôi.

France đưa tay chạm đến gương mặt thanh tú đượm nét buồn, chỉ một sự tiếp xúc rất nhỏ cũng đủ thúc đẩy anh rồi. Anh kéo người đến một cây cao gần đó, để Uk dựa lưng vào thân cây to lớn. Còn anh cúi xuống.

Anh trao cho người một nụ hôn nhanh mà đến France còn không hiểu tại sao lại hành động như vậy, anh chỉ muốn được làm điều gì để trấn an người, để đáp ứng sự mong đợi của United Kingdom.

- Anh hứa sẽ có lần sau.

France nói rồi lại tiếp tục chiếm lấy đôi môi mỏng hồng phai và ngọt ngào, càng hôn chỉ càng thêm nghiện mà UK là người đầu tiên cho anh những xúc cảm kì lạ, đầy kích thích này. Người cũng chủ động vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống thấp hơn.

Những hành động này hoàn toàn là tự nhiên, bộc phát, không logic mà hoàn toàn do cảm xúc điều khiển. Nhưng thế cũng không sao, cả hai đều đang cố gắng tận hưởng tất cả của chúng, cho đến những phút giây cuối cùng.

Rồi France đến tìm United Kingdom một lần nữa trước khi người trở về Anh. Họ không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau nên họ cần tranh thủ quãng thời gian òn lại ít ỏi này.

Ngay sau khi UK thành công giúp France trèo từ cửa sổ ban công vào, anh lại ôm lấy người và để đôi môi họ va vào nhau một lần nữa. Vì Chúa, từ sau khi hôn người, anh chẳng muốn động đến bất kì một ai nữa. Mỗi ngày, anh đều như bị ám, cứ tự đưa tay chạm đến môi mình để nhớ lại cảm giác mềm mại khó quên kia và anh khao khát được cảm nhận sự nhỏ bé mỏng manh của người ở trong lòng anh. Anh bế thốc người lên rồi đặt UK vào giường, France cũng không chậm trễ trèo lên trên, tiếp tục kết nối họ bằng nhiều nụ hôn khác.

United Kingdom không hề buông anh ra, người cũng giữ chặt anh, cố gắng kéo anh xuống sâu hơn nữa, người còn đẩy mình về phía trước, muốn cảm thấy France nhiều hơn nữa. Britain đã từng nói về thứ này nhưng sao nó đến với người nhanh như thế? Người bồn chồn trong những ngày này vì suy nghĩ về nó, lòng người rấy lo lắng pha với đợi chờ. United Kingdom muốn ai đó giải đáp khúc mắc này cho người nhưng lại chẳng thể mở lời với ai hết, Britain nhất định sẽ không để yên nếu biết UK có quan hệ với người Pháp. Chỉ là, người vẫn có rung động khi nghĩ tới France.

Nếu đây là tình yêu, thì Chúa ơi, người bắt đầu sợ quá. Nó làm người khó xa anh, nhưng người lại trở nên sợ hãi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi người quay về Anh? Quan hệ của họ sẽ đến đâu?

- Em đừng khóc chứ. Anh nhất định sẽ viết thư cho em.

France dừng lại, chuyển sang lau đi những giọt nước mắt long lanh như viên pha lê và nhẹ giọng an ủi. Chỉ một lúc nữa thôi, người sẽ trở về nhà rồi, anh cũng chưa nghĩ ra lí do nào để sang Anh lâu dài.

- France - Người kéo áo anh, gọi - Chúng ta rồi sẽ ra sao chứ?

Nhìn này, hai quốc gia của họ vốn không đơn giản, họ có thể tiếp tục quen nhau không? Liệu hai người có thể chính thức nắm tay nhau đi chơi trên những con phố dài mà không bị ai bàn tán? Bởi vì, về thực tế, người không nghĩ sự lén lút này có thể kéo dài mãi.

- Em muốn chúng ta như nào thì là như vậy. Anh sẽ tôn trọng quyết định của em.

France hiểu tình hình của họ, vậy nên, anh không muốn ép người. Nếu United Kingdom cho rằng họ chỉ nên là bạn thôi, anh sẽ chấp thuận. Hoặc người thích họ chậm hơn, dần tìm hiểu nhau kĩ hơn trong lúc cải thiện không khí hai nước, được, anh không có ý kiến.

Chỉ là người đừng đẩy anh đi.

- France - Người vẫn muốn hỏi thêm nữa - Nếu anh yêu em-

Cạch. Cửa phòng ngủ của UK bật mở.

- B... Bố...

Say, go through the darkest of days
(Hãy nói với tôi, chúng ta bước qua những ngày tăm tối)

- Ta có thể chiều con tất cả, nhưng không phải hắn!

Great Britain có phần giận dữ khi biết UK và France đã qua lại với nhau. Cũng vì chuyện này mà chuyến tàu trở về Anh bị hoãn lại, còn Kingdom of France phải tới tòa đại sứ Anh ngay giữa đêm. United Kingdom có phần run lên, đứng sau lưng France, người không sợ Britain mà người muốn ngài nhìn ra quan hệ giữa họ không hề xấu như ngài nghĩ.

- Con chỉ chưa thấy cái lịch sử giường chiếu dài như sông Thames của hắn thôi. - Ngài gần như nghiến răng khi nói về điều này.

- Ngài Great Britain! Ngài đang nói gì vậy?! - Kingdom of France lên tiếng. Gã biết sự thật ấy, nhưng gã phải tìm cách bảo vệ con trai mình.

- Chuyện đó là sao, France?

United Kingdom bước ra trước để đối mắt với anh, người hiểu Britain không phải chỉ nói điều vô lý, ngài hẳn biết chuyện gì rồi nhưng hỏi thẳng France sẽ giúp người tin hơn. Thế mà anh không nói gì hết, cứ nhìn người rồi lại tránh đi, đôi môi bạc kia lúc mở lúc khép lại, anh chính là không biết nên đáp lại như nào người mới chấp nhận. Những chuyện anh làm nếu không phải vì muốn moi thông tin cần thiết từ những cô gái thì cũng là để thỏa mãn bản thân, chỉ là, lúc này, anh hối tiếc và sợ hãi.

- France? - Người cũng cảm thấy không ổn rồi.

- Bố em... không nói sai đâu.

Ngay sau khi France miễn cưỡng thừa nhận, United Kingdom như nghe thấy tiếng sấm lớn bên tai làm người đứng yên tại chỗ, đôi mắt xanh biển mở lớn hơn đầy kinh ngạc và cảm giác mọi âm thanh đang ù dần đi.

- Nhưng mà em à! Anh thề anh thay đổi rồi!

France nhanh chóng nắm lấy cổ tay người để giải thích nhưng UK lại lùi về sau, vẫn không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Bước chân của người loạng choạng cho tới khi người ngã vào lòng Great Britain.

- Thế này là đủ rồi - Ngài lên tiếng, giấu người vào trong lớp áo choàng dày - Tôi xin phép.

Họ trở về Anh sau đó.

Heaven's a heartbreak away
(Giờ đây, chốn thiên đường chỉ còn cách một nhịp tim thôi)

France tỉnh dậy, thấy đầu ong ong và hơi choáng, nhất thời chưa hình dung được mọi chuyện. Những mảnh ký ức vụn vỡ nhỏ bé cũng đủ làm anh mệt rồi.

- Chéri, sao thế?

France thở dài, quay sang ôm lấy người con trai bên cạnh, dụi vào hõm cổ người một cách lười biếng.

- Ác mộng. - Anh đáp.

- Đã bảo uống ít thôi rồi mà.

United Kingdom có phần buồn ngủ mà trả lời anh. Lúc tối họ có làm vài ly nhưng chắc chắn UK chưa từng khuyên France uống ít, đã vậy, cặp đôi này còn thi xem ai uống được nhiều nhất. Hai người đã quá chén nên say khướt, rồi cùng đi ngủ luôn.

- Này em yêu.

- Hm?

- Em nói thử xem: bố em thử thách anh lâu như vậy rồi, khi nào anh mới có thể đường đường chính chính lấy em làm vợ hả?

- Chúa ơi, tên khùng nhà anh. Sáng mai đi, em đang ngủ.

United Kingdom có hơi cười rồi quyết định kéo chăn ngủ tiếp, France cũng ôm lấy người mà thiếp đi. Với hai con người đang say cồn này, giấc ngủ là rất cần thiết.

Never let you go, never let me down
(Tôi sẽ đi cùng em, vậy nên đừng bỏ tôi một mình)

- Anh không muốn gặp bố em đâu.

France mếu máo than với UK khi người chỉnh lại y phục cho anh.

- Không có chuyện gì đâu, anh đang lo quá đấy. - UK trấn an.

- Ông ấy sẽ tra hỏi anh về Chiến tranh Napoleon. Em yêu à, anh sợ.

United Kingdom không biết nên nói như nào với một quốc gia từng mang đến cho châu Âu bao nỗi lo mà bây giờ, lại như chú mèo cụp tai vì gặp Great Britain. Hai quốc gia này có phải cùng là một người không vậy?

- Được rồi, em sẽ ở gần anh mà.

- Em cứ nắm tay anh trong suốt thời gian đó nhé.

Oh, it's been a hell of a ride
(Ôi, đã có những khoảnh khắc thật gian nan)

Chiến tranh Napoleon.

Một cuộc chiến huyền thoại của Pháp khi quốc gia này thành công đánh được Phổ và nhiều nước khi bị Liên hiệp Anh và Ai-len chặn lại tại Waterloo. Với những chiến thắng liên tục, Pháp đã ghi danh vào trang sử những quốc gia có nhiều trận chiến thành công nhất.

Dĩ nhiên, chiến tranh nào mà không có tổn thất. Người hi sinh, người bị thương, thiệt hại đời sống của nhân dân, còn chưa kể những sinh linh khác bị kéo vào cuộc chiến thì vô kể.

France, chỉ huy bấy giờ, làm sao mà không đau lòng? Nhưng anh đã quyết tâm rồi. Khó khăn này, anh phải vượt qua.

Driving the edge of a knife
(Cùng nhau trải qua những ngày đêm khó khăn trên con đường này)

Mũi kiếm nhọn sáng lóa trước ánh mặt trời của United Kingdom chĩa thẳng vào anh. Anh có sợ rằng UK sẽ ra tay không? France không thể đoán được.

Họ đã không gặp nhau từ sau đêm đó ở Pháp, người trông trưởng thành và đứng đắn nhiều lắm rồi, dĩ nhiên, nét đẹp kiêu sa như những bông hồng lại càng sắc nét hơn.

- Tại sao anh làm điều này?

Người muốn biết sao? Anh có cả ngàn lí do cho câu hỏi đó, anh chỉ cần thời gian thôi.

- Nói đi!

- Đừng có ép anh! Nó là tại em mà!

France nắm chặt lấy lưỡi kiếm bạc mà lớn tiếng với UK. Anh đang giận nhưng United Kingdom không hiểu chuyện gì cả.

- Em nghĩ thế là hay sao? Không trả lời bất cứ lá thư nào của anh! Rồi cứ thế đi đính hôn với kẻ khác! Trên cái đất này còn có ai tốt hơn anh chứ?!

France nói lên hết tất cả ấm ức của mình cho người. Ừ thì cứ coi như anh đi chơi bên ngoài như vậy là không đúng đi, nhưng ít nhất United Kingdom cũng nên cho anh một lời gì đó chứ. Sao người cứ im lặng?

- Thư? Đính hôn? Anh nghe những trò đùa này ở đâu thế? - Người bất ngờ hỏi lại.

- Anh viết cả 7749 bức thư, được chưa?! Còn đính hôn à? Từ người Anh các em chứ ai!

- Em không nhận được thư nào cả! Cũng không có đính hôn!

- Cái gì....?

-........

-....

- GREAT BRITAIN! - Hai người đồng thanh.

Never let you go, never let me down
(Tôi không buông em đâu, nên xin em đừng để tôi thất vọng)

- Coi như cậu có bản lĩnh.

Ngài ngồi trên ngai vàng, mặc dù ánh mắt vẫn nghiêm túc và hơi khó chịu cứ nhìn hai bàn tay kia đan lấy nhau thật chặt, nhưng tông giọng lại có phần hài lòng.

- Ta có thể chấp nhận cho cậu quen với UK. Nhưng dĩ nhiên, ta cũng có thử thách cho cậu đấy.

- Vâng! Cảm ơn Ngài!

Great Britain mỉm cười bước ra ngoài, United Kingdom vui như vậy, ngài cũng bị lây chút. Có lẽ ngài chiều con quá rồi đi, nhưng ngài chỉ có một người con này.

Đợi ngài đi rồi, France quay sang ôm chặt lấy United Kingdom. Cuối cùng, anh cũng có thể tìm hiểu người mà không lo bị ai quấy rối nữa.

- Nào, đừng vui sớm - UK nói đùa - Anh không biết bố em sẽ làm gì anh đâu.

- Gì cũng được, chỉ cần em nắm chặt lấy anh.

United Kingdom gật đầu rồi hôn lên trán người con trai nước Pháp, tay người vòng qua, ôm lại anh.

Don't you give up, nah-nah-nah
(Em ơi, đừng bỏ cuộc nhé)

- France, em nghĩ em hết sức rồi.

- Trong buổi tiệc của em?

Không để cho United Kingdom trả lời, France đã nhấc bổng người lên rồi xoay một vòng nữa.

Họ đang khiêu vũ trong một vũ hội khác tổ chức tại Buckingham và cặp đôi trẻ còn tận dụng luôn cơ hội này để xuất hiện cùng nhau trước đám đông. Có rất nhiều lời bàn tán, ngợi ca khi hai người nắm tay nhau bước ra sảnh tiệc. Nay, khi France và United Kingdom cùng nhảy một điệu, ai nấy đều tấm tắc khâm phục.

Một người đến từ nước Pháp thơ mộng với những nét tinh tế, lãng mạn, nhưng cũng rất hùng mạnh còn người kia là Hoàng tử duy nhất của xứ Anh bao bọc bởi màn sương cùng những bông hồng ngát hương đầy quyến rũ, dĩ nhiên, cũng sinh ra trong một đế quốc bất bại. Hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net