#5: [ScotEng] Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta đã cảnh báo em rồi...

Xung quanh là bãi chiến trường ác nghiệt với những âm thanh vũ khí nghe mà sợ run người, kèm cả tiếng ngựa hí, tiếng người gào thét vang trời.

- Là đừng bao giờ ép ta đến nước này.

Scotland cởi áo choàng, đắp cho người con trai đang nằm dưới đất, nhẹ nhàng bế y lên và quay gót trở về cung điện Edinburgh - lâu đài của Xcốt-len.

~~~\\~~~

Đó là cuộc chiến vì quyền lực và tránh ảnh hưởng từ nước ngoài giữa Anh và Xcốt-len. Dĩ nhiên, Vương quốc Anh gặp nhiều trở ngại khi đối mặt với nước láng giềng, vì bên cạnh Scotland là Kingdom of France và Spainish Empire - hai đế chế mạnh của châu Âu lúc đó.

~~~\\~~~

- Cậu khá đấy chứ, Scotland. Dĩ nhiên, không thể thiếu công lao của tôi.

Bên chiếc bàn gỗ cao với đầy món ăn cao hương mĩ vị, ba quốc gia ngồi xung quanh, vừa thưởng thức vừa bàn chuyện vui. Từ họ toát lên một cảm giác uy quyền làm người hầu bước vào cũng không khỏi run nhẹ.

Scotland vận bộ đồ truyền thống với áo da màu đen, có hoa văn bạc cùng váy kilt kẻ sọc xanh rêu và xanh sẫm. Spanish Empire thích phô trương sự giàu có của hắn trong một bộ đồ da đắt tiền, họa tiết uyển chuyển cầu kì, hàng cúc áo vàng sáng lóa dưới ánh nến, không thiếu áo choàng lông thú mềm mại khoác hờ. Kingdom of France trông rất quyến rũ với chiếc váy lụa trễ vai mang sắc trắng tinh khôi, ôm lấy cơ thể đầy đặn và hoàn hảo mà bao cô gái đều ghen tị, cô sở hữu một làn da xanh màu chạng vạng cùng đôi mắt vàng nắng sắc sảo.

- Làm như chỉ có mình ngươi! - Cô lên tiếng.

Spanish Empire cười trừ, hắn đã định làm lơ cô gái này. Với hắn, phụ nữ thật yếu đuối dễ gục ngã trước cảm xúc, không thích hợp để làm đồng minh. Nhưng Kingdom of France thật không thể coi thường.

- Vậy, đến lúc chia thành quả rồi chứ, Scotland? - Hắn nhâm nhi rượu, con ngươi đỏ liếc về phía còn lại.

- À - Bấy giờ, Scotland mới lên tiếng - Hôm khác bàn chuyện này đi, hôm nay tôi mệt chết được. Đau đầu nữa. Aizzz, tôi không thích hợp cho chiến trường tí nào.

Hắn phá lên cười rồi họ cùng chạm cốc. Ừ, Scotland vốn không thuộc về những nơi như thế, trông anh vó dáng vẻ lười biếng và ngoan ngoãn, khi nào hôn lễ của anh với Kingdom of France diễn ra, thì ai cũng biết cái nhà này có nóc như nào rồi đấy.

- Anh này - Kingdom of France nhẹ giọng, đó là chất giọng ngọt ngào như rót mật vào tai, có thể xiêu lòng bao chàng trai - Chuyện cũng đã thành công rồi, chúng ta cưới nhau được chưa?

- Ừ ừ đúng rồi đấy, hai người về với nhau luôn đi!

Spanish Empire giục. Hắn vui vẻ thế kia làm mọi người nghĩ hắn đang vui lắm cho hai người bạn, nhưng thật ra hắn chẳng quan tâm gì, chỉ là nếu hôn sự thành công, liên minh của hắn sẽ vững mạnh.

- Haha đừng nóng vội chứ quý cô. Em còn trẻ như vậy, nên vui chơi thêm chút nữa.

- Hừ, người ta là muốn đường đường chính chính làm vợ anh kia!

Ba bọn họ tiếp tục dùng bữa - một bữa ăn chiến thắng bao giờ cũng là ngon nhất. Việc chia cắt Vương quốc Anh coi như phần thưởng cũng được nhắc đến trong bữa tiệc nhỏ, mà trái với hai người đang rất nóng lòng sở hữu phần đất dồi dào ấy, Scotland không mấy vui vẻ.

~~~\\~~~

Y giật mình tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, nhưng y chắc chắn đây không phải phòng giam. Thứ xích lạnh lẽo giữ chặt một cổ chân và cổ tay y. Mà thứ y ngạc nhiên nhất là tại sao y lại mặc đồ ngủ? Kẻ nào -

- Tỉnh rồi sao?

Trong lúc England mải nghĩ đến chuyện khác, cửa phòng mở và y nhận ra người đang đứng đó. Y không trả lời, âm thanh duy nhất trong căn phòng là tiếng rót nước. Scotland cầm ly nước thủy tinh, đến bên giường và đưa cho y. Không ngoài dự đoán của anh, England từ chối.

- Không có thuốc độc đâu.

- Đừng giả làm người tốt nữa. - Một lúc im lặng, y mới nói tiếp - Mấy tên kia đâu?

- Ai cơ?

- Lũ đồng minh của ngươi. Không, ông chủ của ngươi.

- Cẩn thận từ ngữ của em, England.

Như đã hiểu chuyện, Scotland đanh giọng như đe dọa và nét mặt nghiêm lại, nhưng y chẳng có lấy một tia nao núng. Đến nước này rồi, y còn sợ thứ gì chứ?

- Bọn chúng sẽ không đến đây đâu.

England nhướn một bên mày ra vẻ không hiểu.

- Đây là cung điện của ta.

- Ha! Đừng ra vẻ thế, Scotland. Cả ngươi, cả ta, cả thế giới này đều rõ: ngươi chẳng là cái thá gì ngoài tay sai của Pháp và Tây Ban Nha. Một kẻ nô lệ mà không biết vùng lên sẽ mãi mãi là một nô lệ, ngươi lại ngoan ngoãn nghe theo chúng, ngươi còn kém cỏi hơn cả một nô lệ -

Y đang nói thì bỗng một bàn tay lạnh đặt vào sau đầu y, kéo England về phía trước. Và, kéo y vào một nụ hôn với Scotland. Có thứ chất lỏng đang được đưa vào trong y - là nước. England phản kháng, nhanh chóng bị Scotland ấn xuống giường, chẳng còn cách nào để lùi lại, đôi tay trắng sứ bị trói chặt bằng dây xích nặng dù cố gắng cũng không thể đẩy cả cơ thể bên trên ra.

Đến khi Scotland rời đi, England ho liên tục vì sặc nước. Giữa cơn ho, y nghe tiếng Scotland vang vang bên tai mình:

- Đừng bao giờ thách thức sự kiên nhẫn của ta.

England bình tĩnh lại, anh đưa cho y một bộ áo ngủ trắng ngà, suông theo đúng kiểu Vương quốc Anh, ống tay áo rộng, dài, có chun để thắt lại ở cổ tay. Y nhìn thứ trong tay mình, rồi liếc về Scotland đang cởi xích chân cho y.

- Vịn vào ta, ta sẽ đưa em vào phòng tắm.

- Kể cả ta không đứng nổi, ta cũng không bao giờ nhờ đến ngươi đâu. A! Cái tên này -

Cuối cùng, y lại bị bất ngờ trước hành động nhanh như chớp của Scotland, y chỉ kịp cảm nhận tay mình đang bị kéo mạnh về trước, không ngờ bằng cách nào anh đã bế bổng y lên. England một tay vòng qua cổ Scotland, hai tay cùng giữ lấy vai bên kia của anh. Scotland đưa y đến phòng tắm, nơi thoang thoảng mùi hoa thơm dịu mang đến cảm giác thoải mái. Một tấm rèm ngăn cách bồn tắm trong phòng. Nước nóng thấy rõ cả làn hơi mờ nhè nhẹ bay lên, trên mặt nước là những cánh hoa hồng.

- Ta sẽ ở sau tấm màn, có gì cứ gọi.

- Sao ngươi không ra hẳn ngoài đi?

- Thử đặt mình vào vị trí của ta, em sẽ ra ngoài?

England ghét phải thừa nhận điều này nhưng anh nói có lý, y chẳng phản ứng gì, quay về bồn nước.

- Đừng có nhìn đấy.

Không có câu trả lời nào từ chàng trai mang nước da xanh trời những ngày hè nắng nhẹ, nhưng anh hẳn không điếc đâu. England nghĩ vậy rồi bước vào trong làn nước ấm đến dễ chịu, hương hoa mỗi lúc một rõ hơn, càng thêm quyến rũ.

England dựa người vào thành, đầu ngửa lên trời. Y thua rồi, Vương quốc Anh có lẽ đã bị Pháp, Tây Ban Nha và cả Xcốt-len xâu xé. Trong khi số phận của đất nước còn chưa rõ, bản thân y lại ngồi đây tận hưởng không gian thư giãn đến vậy, có phải rất đáng trách không? Nhưng nhìn vào sự thật này, y chẳng thể làm gì nữa. Có lẽ.... y sẽ chỉ nghỉ ngơi một lúc thôi...

"...land!"

Y mệt mỏi lắm rồi. Chiến tranh để làm gì cơ chứ? Tại sao vẫn cứ phải đổ máu?

"England!"

Ai đấy? Làm ơn, để y yên.

"ENGLAND!"

Y choàng tỉnh, nhịp thở nhanh hơn thường, nhận ra bản thân đang nằm trên sàn đất lạnh lẽo. Scotland đang ngồi bên cạnh.

- L... Làm sao.... Chuyện gì....?

England chưa kịp bình tĩnh lại, Scotland đã lập tức giữ chặt hai cánh tay y, và khuôn mặt anh đầy nghiêm túc, sợ hãi, lo lắng, và tức giận.

- Em định chết như thế sao? Khi đất nước của em đang cần em nhất?! Nãy em mạnh miệng chửi ta lắm cơ mà, sao giờ lại muốn tự tử?!

- Ta... ta không -

- Nếu không phải vì ta ngó vào, em đã chết dưới nước rồi!

England im lặng, chết dưới nước sao? Y chỉ định ngủ một chút, chắc đã bị trượt xuống khi đang ngủ. Y định nói gì thì chợt hiện thực tràn về, và y nhận ra tình cảnh của họ.

- Ah! Tên xấu xa!

England vùng khỏi Scotland, quay lưng về phía anh và ôm lấy cơ thể trắng sứ với nét đỏ nổi bật qua làn hơi nước mờ ảo. Đã bảo đừng nhìn rồi mà! Scotland lấy khăn tắm, tiến gần đến y để choàng lên người con trai nhỏ. Bây giờ khoảng cách của họ rất hẹp.

- Ta và em đều là con trai, ngại gì chứ?

England cứng người, cảm nhận những ngón tay ấm lướt nhẹ trên vai mình và hơi nóng phả vào cần cổ.

- Ta là người đã thay đồ cho em.

'Chát!'

Anh biết y sẽ phản ứng, nhưng không ngờ lại mạnh đến thế, một bên má anh bắt đầu nóng lên.

~~~\\~~~

Đã quá lâu kể từ khi anh ngủ cùng ai đó, cảm giác rất lạ lùng làm anh khó chìm vào giấc ngủ. Scotland và England chia đôi giường, cả hai quay lưng về phía nhau, mà y hình như đã ngủ, vì bên đó yên lặng quá.

- Đừng....

Đó là một âm thanh run rẩy, nhỏ đến mức khó mà nghe được. Nhưng Scotland chưa ngủ, và không gian buổi đêm yên tĩnh lại quá hoàn hảo để âm thanh truyền đến anh. Có sự chuyển động trên giường.

- Làm ơn....

Anh quay về phía sau, thấy y co người như một đứa trẻ, cả cơ thể run lên và luôn miệng cầu xin một điều gì đó.

- Xin ông.... Empire.... Đừng....

Scotland ôm lấy England từ đằng sau, kéo cả cơ thể y áp sát vào mình. Anh biết Empire là ai, anh biết gã đã làm gì England trong một khoảng thời gian dài mà anh lại không đủ sức để làm gì cả.

- England, dậy đi. - Anh vừa lay người trong lòng vừa gọi.

Một lúc sau, cơ thể y không còn run nữa, mà y nhẹ trở mình, quay sang nhìn anh. Scotland dùng tay gạt những giọt nước trên khóe mắt England.

- Danish Empire sẽ không quay lại nữa, gã sẽ không bao giờ làm tổn thương em được nữa.

- Không, gã đang ở đây. Ngươi chính là gã! Tên xâm lược!

Thấy England định phản kháng, Scotland giữ chặt tay y lại.

- Không, England. Em nên nhớ chừng nào em còn ở đây thì Spanish Empire chưa thể động đến em, và Vương quốc của em sẽ an toàn.

- Tại sao ngươi lại làm những điều này?

- Em nghĩ tại sao?

- Tch, làm sao ta biết chứ?

Scotland bật cười làm y khó chịu. Thế ra anh hỏi để biến y thành trò cười à? England đang tức thì Scotland đặt tay dưới cằm y, nhẹ nâng khuôn mặt trắng sứ. Đôi mắt xanh trời, trong như kính của anh rất nghiêm túc.

- England, kết hôn với ta đi.

England không thể trả lời.

~~~\\~~~

Từ sau hôm ấy, không khí giữa họ có phần gượng gạo và không thoải mái. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắc đến chuyện kết hôn, như nói với y rằng anh rất quyết tâm về chuyện này. Nhưng England không đưa ra một câu trả lời dứt khoát.

Một buổi chiều, England tỉnh dậy, nhận ra những sợi xích nặng và lạnh buốt không còn trói y nữa. Anh lơ là rồi sao? Bên ngoài có tiếng người, England nhẹ tiến đến gần cửa ra vào, áp tai nghe.

- Hủy bỏ hôn lễ?! Ý anh là sao?! Scotland giải thích cho em!

Đó là một giọng nữ.

- France, anh nói rồi. Anh không yêu em. Em không hiểu sao? Em sẽ kết hôn với người không yêu mình?

Là Scotland! Vậy cô gái chắc chắn là Kingdom of France.

- Sau tất cả những gì chúng ta cùng nhau trải qua, anh nói như vậy sao?! Ngay từ đầu anh không hề yêu em?!

- France, anh xin lỗi -

'Chát!'

- Spanish Empire sẽ được nghe về chuyện này! Anh là đồ tồi, Scotland!

Scotland thở dài và mở cửa phòng, bất ngờ thấy England đứng ngay trước đó.

- Em... không bỏ đi sao?

England không trả lời, y cứ đứng im như thế và cả hai nhìn nhau, cho đến khi anh ôm chầm lấy y, gục đầu lên bờ vai gầy và run nhẹ. Cả hai đều biết Scotland rồi sẽ trở thành kẻ thù của Tây Ban Nha và Pháp.

- Ở đây mãi hẳn chán lắm - Scotland lên tiếng - Mai ta đưa em ra ngoài nhé.

~~~\\~~~

Họ đi về phía nam của cung điện, buổi sáng hôm ấy trời nắng đẹp, gió nhẹ. England nhìn ra cửa sổ xe ngựa, nhận ra những mảnh đất y đã từng chiến đấu. Xcốt-len thực ra cũng rất đẹp với thiên nhiên xanh mát chạy dọc con đường đá sỏi gồ ghề. Scotland nhìn y, rồi nhìn ra ngoài. Ngoài đó có gì thú vị lắm sao?

- Ah!

Scotland giật mình, liếc ra ngoài cửa. À, đây chính là địa điểm anh muốn đưa y đến - Vương quốc Anh. Như đã nói với England, Scotland đã giữ nguyên vẹn vương quốc này suốt thời gian qua, nếu không nhờ tài nói dối trời sinh thì Spanish Empire sẽ không bỏ qua. Phải, anh nói với gã có mấy cuộc bạo loạn và các nhóm ngầm đang âm mưu giải phóng vương quốc. Chẳng hiểu sao gã tin chứ!

England kinh ngạc nhìn vương quốc vẫn yên ổn, không có ngọn cờ Pháp hay Tây Ban Nha nào. Y thấy trẻ con đang tung tăng bên đường, mọi người ai nấy đều bận rộn với công việc. Tất cả chưa hề thay đổi. Y biết xe ngựa đang tiến về đâu - cung điện Windsor.

Xe vừa dừng, England đã nhanh chóng bước ra. Trước mặt y là những con người quen thuộc đang đứng quanh sân, đôi mắt sáng lên và có người còn bật khóc khi thấy vị vua của mình. England định tiến về họ thì Scotland giữ y lại. Y nhìn anh, khuôn mặt anh khó xử như thể muốn nói điều gì không đơn giản.

Scotland bất ngờ quỳ một gối, một tay nâng bàn tay gầy với những ngón tay thon, trắng tuyết.

- England, trước những con người của vương quốc này, ta cầu hôn em. Số phận đã đẩy hai ta trở thành kẻ thù luôn chống lại nhau. Nhưng England, ta và em cần nhau hơn chúng ta nghĩ. Ta xin hứa sẽ giữ vững lòng thủy chung với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để luôn yêu và trân trọng em mỗi ngày trong suốt cuộc đời ta.

~~~\\~~~

Scotland rời khỏi phòng tắm, anh đứng trước cửa một lúc lâu, thở ra rồi lại hít vào. Có ai không mang chút lo lắng vẩn vơ vào đêm tân hôn đâu chứ? Scotland quay về phòng ngủ ở cung điện Windsor, bấy giờ phủ màu cam của những ánh nến lung linh, nhảy múa trước làn do biển mất rượi. Rèm quanh giường cũng bay nhè nhẹ, mà trên chiếc giường lớn, England đang ngồi, hướng mắt về cửa sổ còn mở.

Y mặc váy ngủ trắng, dây nơ màu đen giữ chặt cổ áo vào cổ y, váy dài đến đầu gối cùng một hàng khuy chạy dọc theo sống lưng. Tại sao người Anh lại mặc váy ngủ cơ chứ? Scotland tự hỏi mình trong khi cổ họng đang khô lại, cảm giác toàn thân nóng lên và nhu cầu được uống nước cấp thiết hơn bao giờ hết.

Scotland ngồi bên cạnh y, cả hai nhìn nhau mà không biết nên làm gì, nhưng cũng không muốn sự ngượng ngùng kéo dài quá lâu, sợ làm người kia mất hứng. England chuyển động trước, một tay giữ lấy vai anh, đẩy người lên, môi y khẽ chạm vào môi anh, làm Scotland mất một lúc đứng người. Anh hôn lại, một tay đặt sau eo y, tay kia giữ bên đùi trắng nõn khiến y giật nảy, không quen sự tiếp xúc thể xác này. Scotland ngả England xuống giường, nhìn vào đôi mắt đỏ mê hoặc lung linh đang mang nỗi lo vì không biết chuyện gì sẽ đến.

- Đừng sợ - Vừa chỉnh lại tư thế, anh vừa trấn án - Sẽ không sao đâu.

- Scotland...em...

- Anh ở ngay đây, đừng lo nữa.

- Vâng.

~~~\\~~~

Scotland xuống xe ngựa, cuối cùng, sau bao ngày bôn ba khắp Tây Âu đầy mệt mỏi, anh cũng nhìn thấy cung điện Windsor.

- Cha ơi!

Một cậu bé mang nước da xanh, khuôn mặt có dấu nhân trắng, thập đỏ với một đôi mắt tròn, to, màu hổ phách đỏ sáng rực chạy về phía anh. Scotland dang tay và cậu ngay lập tức nhảy lên ôm anh.

- Britain, ở nhà ngoan chứ? Mẹ con đâu?

- Mẹ đang họp ạ!

- Vậy sao? Ta có quà cho con đấy, chú Albert sẽ dẫn con ra xem.

Cậu bé nở nụ cười tươi, đôi mắt sáng lên rồi tung tăng cùng người phụ tá tiến về xe ngựa. Scotland dõi theo con nhỏ mà mỉm cười - đó là Britain, con trai của Scotland và England. Anh dặn dò người hầu rồi đi đến phòng họp.

Buổi họp cũng vừa kết thúc, England vẫn ở trong sắp xếp và xem qua lại giấy tờ, liền cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo y, kéo y sát vào lòng. Anh tựa cằm lên bờ vai gầy, thoải mái tận hưởng hương hoa hồng quyến rũ bên cánh mũi.

- Scot -

Y định lên tiếng thì anh đã nhanh hơn, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi mỏng kia. England có bất ngờ nhưng rồi cùng nhắm mắt, đáp lại anh. Scotland nhớ y rất nhiều mà England cũng chẳng khá hơn là mấy.

- Ah! Cha đang hôn mẹ kìa!

Cả hai giật mình quay ra, chỉ để thấy Britain đang đứng trước cửa phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net