#8: [ScotEng] Đừng đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một quốc gia phải chịu hi sinh rất nhiều vì lợi ích của đất nước mình, không chỉ đơn giản là nhường nhau một ít trên bàn đàm phán, mà có thể là kết hôn và có người nối dõi.

Scotland không hẳn là ghét England. Anh nghĩ họ không hợp nhau, nhưng vì hoàn cảnh và bổn phận, phải nên vợ nên chồng. Họ có một đứa con trai - Great Britain.

Trong mọi việc của quốc gia, England dường như có sức mạnh hơn cả, y ra hầu hết các đạo luật, chính sách, đường lối. Nhiều phương pháp của y, anh không chịu nổi, làm việc trên bàn không xong thành ra nội chiến. Scotland bao lần muốn giành độc lập, các cuộc nổi dậy đều bị quân của England dập tắt. Mỗi lần anh thua trận, y chẳng làm gì, chỉ quăng cho anh cái nhìn nghiêm khắc của kẻ thắng cuộc đang dạy cho người thua một bài học.

Thực sự Scotland biết England không mấy dễ chịu với cuộc hôn nhân của họ. Vậy sao không giải thoát cho cả hai đi? Anh sẽ có được độc lập, y không phải đau đầu vì mấy cuộc nội chiến đẫm máu nữa, mà cả hai sẽ không bị ràng buộc.

~~~\\~~~

Rồi anh nói với y tất cả những thắc mắc của mình trong lần England đến gặp Scotland tại phòng giam. Anh không thể chịu nổi nữa, anh hỏi dồn dập với chất giọng giận dữ, mệt mỏi, khinh bỉ. Y là đồ ích kỉ, máu lạnh, ngu ngốc, cố chấp.

Chát!

Khi England tát Scotland lần thứ hai, y mới cất tiếng:

- Vì ta chỉ còn mỗi anh thôi, đồ tồi! Anh muốn ta mất đi những gì nữa?!

-.... - Anh không trả lời, hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi của y.

- Portuguese Empire, Prussia, Danish Empire họ đều không còn nữa! Anh còn muốn lấy đi thứ gì ở ta, Scotland?!

Anh nghĩ rằng: vào lúc ấy, y đã khóc, nhưng England nhanh chóng quay đi. Scotland không còn thấy một vương quốc mạnh mẽ, đanh thép, lạnh lùng, chỉ đơn giản là một người con trai đơn độc, không bạn bè, người thân, xung quanh toàn kẻ thù.

- Eng - Anh đưa tay về phía trước, tiếng y vang lên làm anh dừng lại.

- Hình phạt là gì anh biết rồi đấy!

England bỏ đi, để lại Scotland còn đứng im như bức tượng trong phòng giam lạnh lẽo.

~~~\\~~~

Scotland đến cung điện Windsor tìm England sau một thời gian dài đấu tranh với chính bản thân mình, chỉ để nhận được tin là y không ở đó. Vậy là y đang ở Buckingham - cung điện của Great Britain.

Cũng phải thôi, Great Britain là gia đình duy nhất của England.

Anh không chắc bản thân có thể đến đó. Anh đã gây ra quá nhiều khó khăn với England, con trai mình thì chưa gặp một thời gian rồi, đến nỗi con trông như nào, anh không hề hay biết. Ôi, anh là loại người gì thế?

Scotland quyết định quay về Edinburgh, đợi cơ hội khác.

~~~\\~~~

Cơ hội của anh là khi một cuộc chiến bùng nổ. Scotland và England trực tiếp tham gia cùng quân đội hai quốc gia, nhưng họ vẫn chưa nói chuyện với nhau một câu nào.

Anh ngượng ngùng, lo lắng đến không thể mở lời. Mỗi lần y xuất hiện từ đằng xa, anh đều cổ vũ tinh thần mình, chuẩn bị đầy đủ từng câu chữ, nhưng khi chạm mặt, Scorland vẫn không thể cất lên lời nào, đành để y đi qua trong sự thất vọng.

Cho đến khi England gọi tên anh.

- SCOTLAND!

Anh giật mình, quay về hướng tiếng hét phát ra, thì England ngã vào lòng anh, với vết thương hở đang chảy máu. Scotland đỡ lấy y, ngồi sụp xuống đất.

- Eng....land....

Anh quá sửng sốt, rồi hoảng sợ, liên tục ra lệnh tìm quân y. Người trong lòng anh đang thở rất nhanh, chất lỏng không ngừng chảy tí tách thành vũng lên đùi anh.

- England.... England! Nhìn ta này!  

Nói thật thì England không thích bị lay mạnh như thế, nhưng đôi mắt xanh sáng màu trời mùa hạ trong xanh đang nhìn y chứa đầy tuyệt vọng và sợ hãi. Tại sao anh lại có biểu cảm ấy, Scotland? Vào lúc này? England đã muốn nói với anh cảm xúc của y, chỉ là không âm thanh nào phát ra được nữa. Thôi cũng không sao, điều đó không quan trọng nữa rồi.

England nghĩ thế, và bóng tối bao trùm lên y.

~~~\\~~~

- England! England!

Y chớp mắt tỉnh dậy, nhận ra mình đang đứng trên bãi cỏ đằng sau cung điện Windsor, trước mặt y là cây cổ thụ lớn nổi bật giữa không gian đồng cỏ rộng mở.

- Cậu sao thế, England?

Y giật mình quay ra sau. Một quốc gia có khuôn mặt bên xanh bên trắng, đội mũ lông, áo choàng che một tay đang chống eo nhìn England.

- Portuguese... Empire.... Cậu, cậu sao ở đây?

- Em có bị mơ giữa ban ngày không thế?

Từ xa, một đế quốc mãnh hổ trong bộ áo hoàng gia làm bằng da màu đen, áo khoác xanh tím than không cài khuy, tự do tung bay trong gió.

- Prussia!

Quá xúc động, England chạy đến, ôm lấy cả hai người. Y đã nhớ họ rất nhiều. Đây rốt cuộc là mơ hay là thực?

- England, hôm nay cậu lạ quá.

Portuguese Empire bật cười, rồi cũng ôm lấy bạn mình, Prussia vốn ít nói, chỉ vuốt ve tấm lưng nhỏ. Rồi họ nhẹ nhàng buông y ra, tiến đến gần cây cổ thụ mới dừng lại, nhìn England, vẫn đứng ở chỗ cũ. Prussia chìa tay ra như gọi y. England mỉm cười, toan bước về trước thì một vòng tay giữ chặt y lại.

- England, đừng đi.

A, vậy đây là giấc mơ rồi. England nhớ ra tất cả những gì xảy ra với mình, nhận thấy người đằng sau là Scotland.

- Scotland, buông ra.

Anh lắc đầu.

- Đây là điều anh muốn, không phải sao? Độc lập, tự do?

- Haha... Em thật là tàn nhẫn, England ạ.

Scotland bất ngờ xoay y lại, nắm chặt hai cánh tay y, kéo y lên nhìn thẳng vào mặt anh.

- Em trói buộc ta với em, làm mọi cách dập tắt các cuộc khởi nghĩa của ta, hạ thấp vị trí của ta, xúc phạm ta, thậm chí em làm ta yêu em. Bây giờ, em bỏ đi và để lại cho ta cái thứ độc lập, tự do đó sao?

- Thế giới này vốn tàn nhẫn, Scotland.

Khác với sự giận dữ, sự cố gắng đến tuyệt vọng để giữ y lại của Scotland, England bình tĩnh đến lạ. Y đã không còn quan tâm đến điều gì trong cuộc sống kia nữa.

- Ha.... Em trở nên buồn cười thật đấy. England, thế giới này rất tàn nhẫn vậy nên em cũng thế. Em đang nhẫn tâm với cả con trai mình sao?

England bừng tỉnh, đôi mắt mở to hơn vì chợt nhớ ra một điều quan trọng với y - Great Britain. Trong lúc ích kỉ, y đã quên con trai mình. Đứa trẻ ấy chỉ có y chăm sóc, chỉ có y dạy bảo, y còn không biết liệu Scotland có mảy may nghĩ đến Britain không. Bây giờ y bỏ đi, con trai y sẽ như nào?

Scotland ôm y vào lòng. England đã chứng kiến sự ra đi của người thân, y một mình giữa bốn bề thù địch, suốt ngày phải dè chừng người này, cẩn thận kẻ kia, không ai để dựa vào, không ai để tin tưởng. Với y, Great Britain là tất cả. Cậu bé là cuộc sống, nhưng cũng là sự ràng buộc y với thế giới đầy mệt mỏi và nguy hiểm. Y hẳn đã chịu đựng một cách kiên nhẫn đến một ngày để về gặp bạn bè.

- Quay về với ta đi, England. Hãy nuôi dạy con với ta. Ta nhất định sẽ yêu thương em và con bằng cả trái tim này, bảo vệ em và con bằng cả tính mạng này.

England đưa tay ôm lại anh, ngả đầu lên vai anh nghỉ ngơi. Y yêu người này, cũng yêu con, nếu y quay về không phải sẽ là sự kết thúc viên mãn trong bất cứ câu chuyện cổ tích nào sao? Nhưng y không thể chịu được những gánh nặng của một vương quốc đang đè lên mình.

- England, em yêu ta phải không?

- Vâng.

- Ta cũng yêu em. Ta cũng sẽ yêu con. Chúng ta hãy về nhà đi, về nhà với Britain. Con rất nhớ em.

England gật đầu. Và ánh sáng mang theo sắc trắng cùng vàng ươm ấm áp bao trùm lên y, không gian bừng lên với những âm thanh trong trẻo nhất mà rất lâu y muốn nghe:

- Hạnh phúc nhé, England.

~~~\\~~~

Y tỉnh lại, lần này là tỉnh lại ở thế giới thật. Y thấy trần phòng màu kem với những nét hoa văn bằng vàng uyển chuyển đến rối mắt, England ước y biết tên nào thiết kế cái hình này.

- England.

Y hướng mắt sang, đôi môi nở nụ cười nhẹ. Anh đây rồi.

- Scotland.

- Em còn đau ở đâu không? Có khát không?

England lắc đầu. Scotland đưa ngón tay lướt qua má và mi mắt y, England cầm lấy tay anh và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay. Anh cười, cúi xuống hôn y. Hai người không ngừng trao cho đối phương những nụ hôn đầy tình yêu mãnh liệt, chân thành. Scotland chống tay xuống giường làm điểm tựa còn England vòng tay qua, ôm lấy cổ anh mà kéo xuống.

- Mẹ!!

Cửa bật mở, tiếng một đứa trẻ vang lên làm cả hai giật mình, quay ra. Con trai của họ đứng trước cửa, đôi mắt to màu đỏ hổ phách ầng ậc nước.

- Mẹ!!

Cậu bé chạy về phía giường, ngay lập tức nhảy vào lòng England. Cơn đau đến bất ngờ làm England nhăn mặt. Scotland vội bế con ra.

- Britain, đừng. Mẹ con đau đấy.

Britain gạt phắt bàn tay lớn vừa xoa đầu cậu, rồi mới nhìn người đàn ông kia. Quốc gia này vừa lạ vừa có cảm giác quen thuộc làm cậu khựng lại một lúc, cứ nhìn Scotland.

- Britain, bố đến thăm con đấy. - England nhắc.

- Bố? Bố Scotland? - Cậu bé bất ngờ hỏi lại, ra đây là bố của cậu.

- Ừ, chào con.

Scotland đặt con nằm giữa hai người, đứa bé vẫn không rời mắt khỏi anh. Thấy con không nhận ra mình, Scotland thấy lòng nhói lên. Từ giờ anh sẽ bù đắp cho con, để Britain sống trong một gia đình hoàn thiện nhất, hạnh phúc nhất.

- Con có muốn đi biển không, Britain? - Anh hỏi.

- Biển ấy ạ?

- Ừ, khi nào mẹ con khỏe, ba chúng ta sẽ đi biển.

- Vâng.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net