(France x UK) mãi bên nhau (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Warning!!!
-Truyện có yếu tố: France × United kingdom, yaoi, HE, 1×1.
-Ảnh trên của
Twitter: @nut_moji
-Truyện không có yếu tố phỉ báng bất kỳ một cá nhân, tổ chức hay đất nước nào cả.

Nhân vật:

-France.
-United kingdom (UK)
-America (Ame)
-Canada (Can)
-Australia.
-New Zealand.

~~~~~~~×××~~~~~~~

Từ cái đêm định mệnh ấy, cái đêm mà chỉ cần một chút lầm lỡ, mà France đã mất đi người, một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời y.

Từ đấy, trái tim của y như bị ai đó đục khoét, càu cấu một cách không thương tiếc, sự đau đớn, ân hận cứ bám riết lấy y mỗi ngày, mỗi đêm khiến France gần như kiệt sức, tinh thần anh gần như hao mòn theo thời gian.

Và cũng từ ngày ấy đến nay, đã gần một tháng, một tháng này với người thường cứ như là cái chớp mắt, ngưng đối với con cừu lạc lối như y thì là một năm, nó day dẳng đến mức đáng sợ.

Thời gian hiện tại với France chẳng khác tra tấn là mấy, vì cứ mỗi khắc mỗi giây anh lại nhớ đến người thương, nhưng kèm theo nỗi nhớ nhung ấy là những sai lầm mà anh chắc rằng mình khó có thể bù đắp cho người.

Thật éo le làm sao....

Khi y có lỗi mà không có cách nào để xin lỗi người.

Khi y nhớ người mà chẳng thể đến bên cạnh người, trao cho UK một cái ôm thật nồng thắm, hay chỉ ít là một cái nắm tay nhẹ nhàng.

Đôi khi France ước đây chỉ là một giấc mơ và khi mở mắt ra mọi thứ sẽ đi theo quỹ đạo vốn có của chúng.

Nhưng ước mơ thì cũng chỉ là ước mơ mà thôi.

Và từ khi anh quay về trụ sở đến nay, đã có rất nhiều thông tin trái chiều được đưa ra, chủ yếu là về quan hệ giữa y và UK, đáp lại các tin tức đấy là sự im lặng của France, anh không nói cũng chẳng có hành động gì để phản bác các tin tặc ấy, giống như anh UK cũng chẳng hé nữa lời về những thông tin ấy.

Dù sao những thông tin ấy cũng chỉ để mua vui cho người đời mà thôi, không đáng lo ngại.

Còn về các con y, khi chúng nghe được các thông tin vào hôm trước, và sáng hôm sau liên tục là những đợt tấn công dồn dập vào trụ sở của anh, Canada và New Zealand thì trở thành các nhà tư vấn đại tài, chúng cứ qua lại giữa Pháp và Anh chỉ để giảng hòa cho cả hai, America là đứa ít quan tâm đến chuyện của y và người nhất, giờ lại biến thành đứa nhiệt tình nhất trong việc hàn gắn tình cảm của y, nhưng với cái tính cục súc, nhiệt tình hết phần người khác cả ba thì nó chẳng thấm vào đâu được với sự lạnh lùng, xa cách của UK. Người cứ như làng gió lạnh thổi bay hết tất cả công sức mà chúng đã bỏ ra.

Nhưng điều anh lo lắng nhất là Australian, sau khi thằng bé biết tin, cậu đã rất sốc vì cậu biết anh yêu người đến nhường nào, anh sẽ rất đau khổ khi không còn người bên cạnh và cứ đinh ninh trong đầu mình rằng chính mình là nguyên nhân của mọi thứ, cậu thật sự cảm thấy tội lỗi.

Thậm chí trong giờ ăn, Australia nói với anh rằng.

"Đáng lẽ ra lúc đấy con không nên điện cho cha, con xin lỗi về mọi thứ." Gương mặt Australia ỉu sìu nhìn anh, cuối cùng cậu cũng có thể dũng cảm nói lên khuất mắt trong lòng cậu bao ngày qua.

France thấy vậy, anh nở một nụ cười hiền diệu, dùng đôi con ngươi xanh trong mang màu sắc của đại dương nhìn đứa trẻ ủ rũ trước mắt anh, Cất lời. "Australia, việc ta và UK chia tay, chẳng có một lỗi lầm nào của con cả, mà là do sự tệ bạc... mà ta đã khiến cho người cảm thấy thất vọng." France cảm thấy chua chát khi nói lên những lời cuối.

Nghe vậy cậu im lặng cuối mặt tiếp tục ăn hết phần của mình, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét buồn bã.

New Zealand thấy không khí có hơi ngột ngạt, nhưng cô đành nuốt ực, ngồi dậy nêu lên phương án mà cả đêm qua cô đau đầu, vắt não nghĩ ra cách để hàn gắn vết nứt khó lành này, cất chất giọng ấm nóng lên, nêu lên suy nghĩ đêm qua. "Cha France, con có ý này, hay cha dùng danh nghĩa của con để lén vào trụ sở ở London, rồi xin lỗi người xem sao, đó giờ cha UK rất dễ mềm lòng khi đứng trước cha France mà."

France nghe vậy chỉ cười khổ trước sự nhiệt tình của cô con gái, thật không thể trách con bé được. Khi anh định quay qua từ chối lời đề nghị ấy thì...

Canada bật dậy, cú bật mạnh đến nỗi làm cho chiếc bàn lớn phải phát ra tiếng lạch cạch do sự va chạm của ly đĩa, cả cái ghế đáng thương cũng bị anh kéo ra xa, Can đập hai tay xuống bàn thu hút ánh nhìn mọi người, mở to đôi con ngươi xanh ảo mụi ra, cất lời. "Thay vì cha France đến, vậy để con sông pha vào trụ sở bắt cóc người về đây sẽ dễ nói chuyện hơn cũng sẽ không sợ bị cha UK đuổi đi mà không nói một lời nào nữa cả. Cha đồng ý đi con sẽ chạy qua Anh ngay." Giọng nói mạnh mẽ cùng ánh mắt chắc nịch của anh như muốn củng cố thêm cho France rằng mọi thứ sẽ thành công.

Thật là..... France đặt tay lên trán, ý kiến điên rồ ấy thật sự làm y sốc. Y không thể tưởng tượng được gương mặt UK lúc đấy sẽ ra sao.

Anh tự hỏi nếu tất cả đều chứng kiến được những khoản khắc giữa y và người vào cái đêm định mệnh ấy, thì France không biết các con y vẫn sẽ nói được những lời này nữa không.

France định hình lại, bắt đầu lí giải cho Can rằng điều đó là không thể, và anh cũng nhắc lại rằng mình không cần sự trợ giúp từ bất kỳ ai khác, y không muốn bất cứ ai dọn đường cho mình cả nhất là trong tình yêu, y cần thời gian.

Nghe vậy Canada, New Zealand cảm thấy hụt hẫng hẵng ra, cô quay qua tiếp tục ăn hết phần của mình. Còn Can cậu không nói gì, dùng tay kéo ghế lại, cầm miếng sandwich ăn dở lên, ăn hết những miếng còn lại.

France đang cầm mẩu bánh mì trên đĩa lên định đưa vào miệng thì đột nhiên anh dừng lại, hướng mắt, chăm chú nhìn thân ảnh không nói một lời nào từ đầu đến giờ, một tên to cao luôn đi cùng với chiếc kính râm thương hiệu, tên đấy đang thư thái với chiếc bánh hamburger big size, ăn một cách ngon lành không quan tâm gì tới mọi thứ.

France cảm thấy khá thận trọng mỗi khi Ame chẳng góp một lời nào trong các cuộc trò chuyện như thế này, nó thật sự đáng quan ngại.

Y có lí do chính đáng cho điều này.

Can và Ame là hai đứa Luôn luôn có những ý tưởng thật điên rồ, khác với em mình America sẽ là đứa còn có những thứ còn điên hơn cả những gì Can nghĩ ra nhưng kì lạ thay rằng các ý tưởng ấy lại thành công một cách quái gỡ, khiến cả thế giới còn không thể lí giải được.

Nhưng nếu nhìn lại y không mong rằng Ame sẽ áp dụng chúng lên anh và người, nếu xảy ra anh chắc rằng cả hai sẽ bị xoay vòng vòng như cánh quạt mất. Nhất là khi nữa tháng trước Ame vẫn luôn cằn nhằn bên tay y về người, nhưng gần đây đột nhiên America lắng tiếng hơn hẳn và không còn đề cập về chuyện chia tay nữa, nên y cảm thấy có chút kì lạ.

France tấm tắt có lẽ, vì anh vừa nói rằng không cần sự giúp đỡ, nên Ame mới im ắng thế này. Mong Mọi thứ sẽ đúng như những gì France nghĩ. Vừa nghĩ anh vừa cầm lấy ly sữa trên bàn và uống cạn.

Đột nhiên từ đâu một âm thanh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng ăn trang trọng mang đầy sự tinh tế của nước Pháp này *TINH*.

Tất cả đều đừng lại giữa chừng, chằm chặm ngước mắt lên tìm kiếm âm thanh lạ vừa phát ra.

America dùng tay lấy từ túi ra một chiếc điện thoại. Anh im lặng, ngã người ra bật máy lên, lướt qua vài giây, đột nhiên anh mở to đôi con ngươi mang một mảng màu xanh sắc sảo lên, cười lớn.

"HA.HA.Ha.ha" sau điệu cười y như đứng ngồi không yên, bỏ chiếc hamburger đang ăn dỡ xuống bàn, bật người dậy đi ra khỏi bàn ăn trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, khi bước đến cửa Ame dừng lại hướng mặt nhìn France hồi lâu anh nói.

"Con có việc quan trọng cần phải làm, nên về trước... mọi người cứ ăn vui vẻ, bye bye."nói xong anh quay mặt bỏ đi, bỏ lại bốn con người còn há hốc nhìn anh.

Canada kinh hãy nhìn Australia lớn tiếng. "MY GOD!! Australia em vừa thấy gì không, anh không tin vào mắt mình nữa rồi."

"Thậm chí anh ấy còn bỏ dỡ chiếc hamburger yêu thích của mình kìa !" Australia chấn kinh nhìn về bàn ăn Ame.

"Cha! anh trai vừa nói lí do vắng mặt phải không ? Còn cười nữa ?!" New Zealand sợ hãi nhìn France, lấy tay chỉ chỉ vào hướng cửa nơi America vừa đi.

Canada tiếp lời. "Con cứ ngỡ cha là người kì lạ nhất sau những ngày gần đây, nhưng con đã lầm."

France im lặng, thuần thục cầm khăn lên, lau miệng mình. Anh ôn tồn nói. "Có lẽ những năm học lễ nghi phép tắc trên bàn ăn với UK là chưa đủ đối với các con nhỉ, ta có nên dạy kèm thêm cho ba đứa về vấn đề đơn giản này không?" Ánh mắt France ngước lên đầy uy lực.

Can, New Zealand và Australia như cảm nhận được một mối nguy đang trực chờ trước mắt, lập tức tất cả đều im bặt, ngồi ngay ngắn lại.

Hơn ai hết cả ba đều hiểu, học cưỡi ngựa, bắn súng, lái xe, lãnh đạo, quản lý còn dễ chán so với những tháng ngày khó nhọc khi phải học lễ nghi, đối với Ame thì chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với ba con gà loi nhoi chẳng biết bơi như họ thì có khác gì tra tấn. Vậy nên cách cứu nguy tốt nhất cho tình huống này là im lặng.

France thở phào, nhưng.... nếu nghĩ lại về thái độ các con y sau khi chứng kiến Ame như vậy thì cũng không trách được, khi những tháng trước Ame còn sông vào văn phòng France, nằm dài ra, than thở với y đủ các chuyện khi trọng tâm là cậu cảm thấy chán, không có mục tiêu trước mắt. Thậm chí khi về cậu còn chẳng chào tạm biệt ai, từ lúc đấy Ame bắt đầu xa cách hẳng, ít nói hơn, ban đầu tất cả thấy hơi lo ngại còn về lâu dài thì đã dần quen với chúng.

France nghĩ, có thể con y đã tìm được thú vui mới, nên mới có các biểu hiện như vậy, đáng lẽ ra lúc này y nên cảm thấy mừng dùm cậu, nhưng sao.....?

Y lại cảm thấy e ngại, thật kì lạ.

.
.
.

Cả bốn nhanh chóng giải quyết hết bữa ăn sáng đầy nhốn nháo này.

Tiếp đến France đã diện một lí do để đuổi khéo hết ba con gà ồn ào đang cố dựng lều tại nhà y, mặc dù France biết rằng các con điều muốn tốt cho y và người nhưng thật sự tại thời điểm này cơ thể y chỉ còn lại cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi vì bên trong anh đã vỡ tan cả rồi chỉ còn lại những mảnh vụn xấu xí, đen đúa, mang mảng màu u buồn chẳng có sự sống.

Lúc nào cũng vậy, từ khi mất đi người France bắt đầu giữ cho mình những chiếc mặt nạ thật hoàn hảo, khi đi làm, đi họp, ngoại giao, trước mặt các con, kể cả trước mắt người thương, y vẫn dùng đi dùng lại cái mặt nạ cũ rách ấy. Bình thảng với mọi thứ.

Ngay khi dùng thứ cũ rách ấy chào tạm biệt con mình.

France đứng trước cửa vẫy tay, sau khi cả ba đã đi hết, không có lấy một thân ảnh nào, anh im lặng hồi lâu.....ngay lập tức y nhanh chóng đóng rầm cửa mang màu sắc vani tuyệt đẹp này. Chạy nhanh đến nhà vệ sinh và......'HOẸ~~a...ha' biết bao nhiêu món ngon France đã ăn từ nãy giờ, hiện tại đã đi theo chiếc mặt nạ mà tuông trào ra ngoài, hết sạch.

'Haf...Ha'

Y khó khăn thở dốc, nắm chặt tay vào thành bồn, choáng váng nhìn vào bồn rửa bên trong, ngoài thức ăn ra chúng còn trộn lẫn vào trong một vài viên thuốc vàng, trắng các loại. Chúng chỉ mới được tiêu hóa có thể là đã uống cách đây không lâu.

"Khốn thật....hah" France rệu rã nhất tay vặn vòi nước, Dòng nước mạnh mẽ làm trôi đi hết bao mệt mỏi mà anh vừa trải qua.

*Có vẻ như thuốc không có tác dụng...Au* cơn đau đầu quen thuộc lại ập đến.

*Chắc lại phải tăng liều lượng thêm thôi.* France chống người, dùng tay vỗ vỗ vào trán.

Từ hôm vắng đi hình bóng người thương, y đã được nếm thử được mùi vị của khó khăn, vậy khi người và y đường ai nấy bước thì các biểu hiện dường như trầm trọng hơn trước, khi ấy chỉ là các đêm trằn trọc khó ngủ còn giờ France còn chẳng biết ngủ là gì, kèm theo đó là những cơn đau đầu bất chợt khi y nhớ về người hay kí ức về đêm hôm ấy thì đầu y chẳng khác nào bị ai đó dùng máy khoan, khuấy sâu vào trí óc vậy đau đớn, day dẳng là món ăn tinh thần của France bao tuần qua.

Chúng luôn bám riết lấy anh như cái bóng vậy, thật đáng sợ nó đang hút hết sự sống trong anh, cực chẳng đã France mới dùng đến phương án cuối cùng dùng thuốc.

{ Warning!!! Đừng học theo France, 'thuốc' chẳng giúp cho bạn về lâu dài nó chỉ có tác dụng nhất thời, nhưng dùng nhiều sẽ gây hại cho cơ thể.}

Nhưng có vẻ cơ thể y bắt đầu nhờn với những viên kẹo đắng này rồi, thậm chí là có biểu hiện của đào thải nữa thật tệ.

France lấy hai tay chụm lại hứng dòng nước lạnh được chảy ra từ vòi, dùng lực hất mạnh về phía khuôn mặt góc cạnh của y.

Anh chầm chậm ngước mặt lên nhìn thẳng, đối diện y là một chiếc gương lớn được đặt trong bồn rửa này.

Không quá khó hiểu khi France thích đặt những chiếc gương như thế này ở những nơi cần thiết trong nhà mình. Vì y rất thích những thứ đẹp đẽ, y yêu thích những bức tranh nghệ thuật, thích ngắm nhìn những bức tượng đá vôi, y thích trồng những bông hoa vì vẻ đẹp của chúng thật hút mắt, cả việc y thích ngắm nhìn quý ngài mặt lạnh cũng là một niềm vui nhỏ trong y, mặc dù đôi lúc quý ngài cũng cảm thấy khó chịu về điều ấy nhưng cho y ngắm nét đẹp ấy cả ngày cũng là một phần thưởng khó có được, kể cả việc y thích ngắm nhìn vẻ đẹp của chính mình thông qua gương cũng là một thói quen từ khi yêu người.

Anh muốn chao chuốt cho nét đẹp ấy chỉ để hút mắt người thương hơn hay chí ít là y chở thành kẻ xứng đáng sánh bước cùng người..... nhưng... giờ đây France lại muốn đập nát những cái kính chẳng biết nói dối này. Chúng đang phản chiếu thân ảnh dị hợm nhất mà anh từng biết về mình.

Ngắm nhìn thân hình mình đang phản chiếu qua gương thật lạ lẫm làm sao. Một thân ảnh mang đầy nét mệt mỏi cùng với hai lằng đen quanh mắt, đôi con ngươi mang sắc xanh biển cả giờ chúng chẳng còn sức sống nào sau những đêm thức trắng, nước da trông thật nhợt nhạt, mái tóc hẳng là y chẳng quan tâm gì đến chúng rồi, cho đến khi những sợi tóc ánh kim ấy dài ra che hết phần mắt đến lúc đó y mới để ý, vớ đại cọng thun đâu đó cuộc qua loa lên, để thuận tiện cho công việc.

Còn trang phục anh đang mặc, thật sự thì, chính France còn chẳng hiểu tại sao mình lại mặc nó, chẳng ra làm sao. Chân thì mang một đôi dép bông xám xịt như chính cái cuộc sống của anh vậy, cộng với một chiếc quần pijama sẽ chẳng có gì đáng nói khi đi cùng với chúng là một cái áo len mang màu hạt dẻ đơn giản và tinh tế. Do chính tay UK đan tặng y đêm giáng sinh, thật kì lạ khi y mặc nó thay vì một chiếc áo pijama khác, vì nếu y không mặc chúng, vào mỗi tối anh sẽ luôn mơ về khung cảnh vào cái đêm tháng mười tại Đức, nó luôn bám theo từng giấc ngủ, chỉ khi anh mang chiếc áo này vào mới có thể an tâm, thật quái dị, cứ như thể người thương đang bên cạnh che chở anh vậy.

Còn hiện tại khi nhìn chính mình trong gương, trông thật khô khan, vô cảm làm sao khi y vừa tháo mặt nạ da xuống, tổng kết mọi thứ lại nhìn y có khác gì một ông chú đứng tuổi là mấy, mặc dù cái tuổi đó France đã qua lâu rồi.

Làm vệ sinh xong, France bắt đầu lê từng bước ra.

Cầm khăn lau lên, lau đi những giọt sương còn đọng lại trên khuôn mặt hoàn mỹ này, France nghĩ đây là các ngày hiếm hoi khi y được ở một mình và không bị làm phiền bởi các con y nữa, có lẽ công việc sẽ là tri kỷ từ nay đối với France, chỉ có công việc mới làm cho trí óc anh hoạt động hết tầng suất chúng sẽ không đau mỗi khi anh nhớ về người nữa..... và cũng có thể.......

Bước chân France đột nhiên dừng lại, ánh mắt mong lung nhìn vô địch, nhưng sâu trong đôi mắt đấy là một cảm súc đau đớn, dạt dào khó tả.

... sẽ quên đi được... hình bóng của người chăng?

"Au..." Cơn đau đầu lần nữa lại ập đến.

Chính sát là vậy, chính France đang dần chấp nhận sự thật rằng người sẽ không cần đến anh nữa, và chính anh cũng đang học cách quên đi người thương, France nghĩ mình thật trẻ con, làm sao có thể quên đi một người đã cùng chăn gối với anh từng ấy thời gian cơ chứ...ha.... nó sẽ vô dụng thôi.

Và thực tại đã chứng minh cho France thấy điều đó là sự thật, từng khắc từng giây France đều nhớ đến tình yêu của y, khi y làm việc mọi thứ sẽ vô cùng trơn chu còn khi dứt tệp hồ sơ ra, từng mảng kí ức ngọt ngào trước kia về người sẽ hiện về, nụ cười thanh lịch, ánh mắt trầm ngâm, đôi môi ngọt ngào, làm y đắm chìm mãi không thôi, đương nhiên kèm theo món bánh ngọt này sẽ là cơn đau đầu day dẳng đầy khó chịu.

Có lẽ y đã biết vì sao Germany lại thích cấm đầu vào công việc rồi. France nghếch miệng cười khổ.

Một lúc sau, France cầm lên xấp tài liệu được chất chồng trên tay anh, chúng vừa mới được gửi đến từ ba phút trước. Rảo bước trên dãy hành lang mang đậm chất nước Pháp này, với tấm thảm đỏ được trải dài trông thật trang trọng, hai bên tường treo đầy các bức tranh hiếm mà có tiền chưa chắc đã mua được. France đi đến cuối dãy hành lang nghệ thuật này, Trước mắt anh là một cánh cửa lớn mang một mảng màu trắng ngọc với những chi tiết bắt mắt, tinh sảo cho ta biết phía sau cửa sẽ là một nơi cực kỳ quan trọng.

Chính sát là vậy phía sau cánh cửa chính là nơi làm việc, bạn sẽ chẳng biết đâu, mỗi một conutry ở đây đều có riêng cho mình một trụ sở, nó được người đời ví như các pháo đài của những vị pharaon quyền lực và bên trong bức tường thành cứng cáp ấy sẽ chứa một căn phòng lớn nó được gọi là cơ quan đầu não, nơi làm việc, đưa ra những quyết định quan trọng thay đổi cục diện, và là nơi cất giữ những thông tin mật quý giá bao kẻ thèm muốn. Hiển nhiên một nơi hiểm đến vậy thì chỉ có chủ nhân của trụ sở đó mới được phép bước vào.

Anh đã quyết định rồi từ nay France sẽ khóa mình lại, hiến tế linh hồn, thể xác y cho công việc.

Có thể nếu y làm tốt y sẽ quên đi được những lời nói cay đắng, ánh mắt vô cảm, trái tim lạnh câm ấy... phải không?

Im lặng hồi lâu, France lấy tay bấm vào những dãy khí tự kì lạ, những nút phím phát sáng theo các lần ấn của anh, tiếp tục y tra tay vào màng hình, lần lượt các tia quét xanh qua lại tra sét tay y, sau cùng tia sáng từ đâu ra chiếu qua lại vào đôi mắt xanh mê người nhưng lại thiếu sức sống của y.

Một giọng nói máy móc từ đâu vang lên. 'Tra cứu hoàn tất, mật khẩu chính sát, CHÀO MỪNG ngài, ngài France, đã rất lâu rồi ngài đã không đế đây, có lẽ từ lễ phục sinh năm ngoái, tôi rất nhớ ngài."

France khô khốc đáp lại."Bớt ba hoa đi, ngươi luôn ở bên trong điện thoại ta mà."

"Ý tôi nói là ở văn phòng."

"..." Anh im lặng *Chẳng khác gì Canada phiên bản máy móc cả.*

Nghĩ song France từ tốn bước vào phòng, ngay lập tức cánh cửa lớn đóng sầm lại. Khi y vừa đặt tệp tài liệu xuống bàn thì một giọng nói liền cắt ngang chuỗi hành động của y.

"Hôm nay ngài muốn tôi cất món đồ nào?" Giọng nói vang vọng khắp văn phòng rộng.

"Ta muốn làm việc." France bình thản đáp lại.

"Tinh đồn là đúng, ngài chia tay với vợ, ngài đâu bao giờ đến đây vì công việc đâu."

Giọng France trầm đục, với ba phần chết chóc đáp lại. "Sao ngươi biết."

"Vì tôi có tra tin tức trên điện thoại ngài, họ bảo ngài trăng hoa, ngài đã phản bội UK, ngài bắt cá...." Giọng nói cứ ong ong nói tiếp không ngừng về các tin tức vừa nhận được. Cho đến khi.

"Ngài đang làm gì ?"

"Ta đang kiếm nguyên bản của ngươi, xóa đi, đỡ phiền." France vô cảm, lấy tay bấm bấm lên điện thoại.

"Tôi xin lỗi, ngài cứ làm việc, tôi sẽ ngủ đông ạ." Giọng nói bắt đầu lịm đi, tắt hẳng.

*Đùa đấy, ta chỉ xóa các tin tặc thôi mà, con siri chết nhát.* France bình thảng nhìn vào điện thoại xóa đi những tin tức ngu ngốc ấy.

Do dự một lúc, France bước đến dùng tay kéo văng bức màng lớn che gần như hết nguồn sáng nơi này. Vừa song ánh nắng bang mai tại Paris từ cửa sổ lớn chiếu vào theo phản xạ France nheo mắt lại, các tia nắng xuyên vào làm cho căn phòng uy nga, tráng lệ mang cốt cách quý tộc Pháp này gần như bừng sáng lên, càn tô điểm cho nơi đây thêm phần lộng lẫy. Ánh vàng Như đang sưởi ấm thêm cho căn phòng ảm đạm.

France đứng đấy ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc của dãy vườn đặc biệt do chính tay y tạo nên, với những hàng hoa tươi tốt, đẹp đẽ, trãi dày khắp dãy sân, những nhánh hoa mạnh khỏe ấy không hẵng là có công sức của nhà vườn bỏ ra mà phía sau cánh hoa rực rỡ ấy đều có hình bóng của y, y là người đi khắp các quốc gia khác nhau chỉ để chọn ra các giống hoa tốt nhất, đẹp nhất để cho chúng tô điểm cho khuôn viên thêm phần quy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net