(GerPol) Trái tim nhuộm đen (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning

- Truyện có yếu tố : Germany x Poland, 1x1, HE, yaoi, boylove, history (không thuần).
- Ảnh trên của:
Twitter: bạn nào biết cho mk xin tên :')))
- Truyện không có yếu tố phỉ báng bất kì một cá nhân hay đất nước nào cả.
- Không mang ý tẩy trắng, bôi đen lịch sử, đừng quá đề cao yếu tố lịch sử hay chiến tranh trong fic này, chúng có thể đúng hoặc sai các bạn cần tra cứu các thông tin để biết thêm chi tiết!!!
- Fic chỉ nhằm mục đích hít OTP, không mang tính chất xuyên tạc lịch sử hay truyền bá tư tưởng, tôn giáo, chính trị!!!

Nhân vật:
- Germany - Niemcy (Ger)

- Poland - Polen (Pol)
- Nazi

~~~~×××~~~~

*Lạ thật....

Hôm nay...

Cơn ác mộng.. đã không đến ? *

Thay vào đó tiếng ' lạch xạch... Lạch xạch...' hối hả của đoàn tàu, tiếng 'tu tu' của ống khói.

'Xì xào' các âm thanh chuyện trò tựa mây bồng.

Các âm thanh đôi boots vang lên quanh tai.

Khiến cho cậu trai đang yên giấc này lại chẳng muốn tỉnh lại, những âm thanh đời thường đó đã giúp cậu gợi lại cảm giác khi xưa.

Khi cha và em trai cậu vẫn dắt tay nhau bôn ba khắp nơi, tuy khó khăn là thế nhưng nó lại đem đến cho người này một xúc cảm khó tả,... Sự bình yên.

Đã từ rất lâu rồi cậu còn chẳng cảm giác 'bình yên' ở cùng người thân là khi nào.

Một năm ?

Hai năm ?

Bốn hay sáu năm ?

Người con trai cũng chẳng dám chắc, từ khi cha cậu đạt được mọi thứ mà ông ấy khao khát, cậu cũng đã có một cuộc sống tốt vô cùng, chắc rằng chẳng có đứa trẻ nào trên nước được hưởng đãi ngộ như thế, nhưng những thứ tốt đẹp đó khiến cậu thấy ngột ngạt.

Họ cuồng mọi thứ về cha cậu, cách cư xử cũng thật khác đi, và họ xem cậu như một bản sao klein của cha cậu và cách chào hỏi của họ đối với anh em y cũng thật phô trương như một người trị vì trên ngai vàng nhuốm đầy hoài bão, danh vọng của gia tộc 'đỏ'.

_Vinh quan cho cậu chủ!_ câu chào đó vẫn luôn vang lên trong đầu cậu, thật mệt mỏi.

Nụ cười của họ thật giống như 'nó'.

Cậu càng tiếp xúc với họ, các giấc mơ càng dày đặc, tính chất giấc mơ càng khiến cậu sợ chính mình hơn.

Một đôi mắt đỏ bị khuấy động đến hóa đen, màu đen của 'giả tạo'.

Một cành Ly trắng hiện lên từ cách đồng lúa mạch, nó thật đẹp nhưng lại bị chính con 'ác quỷ' trong cậu vật, càu, cấu, xé, hết các nhánh hoa, những mảnh vụn trắng rơi xuống hóa đen, màu đen của 'ô uế'.

Có thể với mọi người đó là một giấc mơ vô cùng bình thường nhưng khi biết được ý nghĩa của chúng thì 'kinh hãi' chính là cảm giác của cậu khi choàng tỉnh...

Đó cũng là nguyên do kiến cậu không muốn đặt lưng lên giường mỗi khi màn đêm buông xuống, cứ thế lâu ngày cậu trai lại sinh ra bệnh khó ngủ, thiếu ngủ, nó kiến cho cậu cảm thấy bất ổn về cảm nhận của chính mình về xung quanh.

Và thứ duy nhất khiến cho mặt nước vỗ nhịp cư ngụ trong tâm hồn cậu được tĩnh lặng, là bản vẽ, cọ cứng, mảng màu, các phong cảnh đa sắc, cậu cần chúng, cậu như một tên đói khát khi không có những thứ đó ở bên, thế nên cậu bắt buộc phải đi đến nơi mình cần đến, làm những việc mình cần làm.

Chỉ cần có thế...

Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn bao giờ hết.

Và hiện tại trên con tàu đang lăn bánh, chàng trai đang đi đến địa điểm quen thuộc.

Nhưng có lẽ tuần này, sẽ có một thay đổi nho nhỏ, sẽ làm cho trang giấy úa màu trong tâm hồn người con trai này sẽ có thêm một dòng chữ mới.

Nét bút trắng trên trang sách úa tàn, tại sao không ?

*Ta đang ở đâu ?* Chàng trai với nước da vàng mật nhìn quanh, vẫn là chuyến tàu quen thuộc, và cậu đã bắt gặp chính mình đang gục đầu bên góc nhỏ ít người biết đến.

Một chàng trai trẻ, dáng người thanh mảnh, khoác lên mình bộ trang phục thường dân bạc màu nhưng ẩn sau lớp vải thô sơ đó là khối cơ bắp đã trải qua biết bao khóa rèn luyện thể chất bài bản. Tuy không thể nhìn hết khuôn mặt do chiếc mũ beret xịn màu đã che đi mất, nhờ nước da 'đặc biệt' và đôi giày lấm lem bùn đất, cùng một vài lá Phong dính vào đế giầy da sờn cũ thì cậu mới nhận ra đó là mình.

"..."

Cậu đứng đó đợi hồi lâu mà chẳng có hành động gì...

Khi ở trong mơ cậu trai cũng đã không tìm cách trốn chạy nữa, hiểu hơn ai hết, dù cho cậu có trốn, có phản kháng lại chúng thì cũng không thể nào thay đổi được tình hình.

Cậu vẫn mơ.

Vẫn thấy được giấc mộng thối tha ấy.

Trên hết con quỷ vẫn bám theo cậu như hình với bóng. Nó chạm vào cậu, thì thầm vào tai cậu những lời bẩn thỉu, thô tục, dạy bảo, chỉ dẫn cậu đi theo cái ác.

Kêu cậu thực hiện những hành vi tội lỗi, thối tha.

Cậu ghét 'nó'... cậu đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ nghe theo những lời xúi giục tà ác ấy.

*Không bao giờ..* Ger thầm tự nhủ.

Cậu vẫn đứng đối diện tới bản thể thật của chính mình, hướng đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn ra khung cửa kính nhỏ với những phong cảnh cứ trôi đi liên tục, theo tiếng lăn bánh của đoàn tàu.

Cánh rừng già xanh thẳm, dãy nhà sẫm màu phía xa xa, cả dãy đường hầm tối hun hút.

Cậu vẫn cứ đứng đó hồi lâu chờ đợi một cuộc hẹn. Cuộc hẹn mang đầy mùi hắc ám, khó chịu.

*Thật sự đã không đến...?*

*Vậy tại sao ta không thể thức dậy... Dù đã đứng đây khá lâu.*

Trong lúc con người đang bần thần, ngước mặt, nghĩ ngợi,... đôi mi dường như đang sụp xuống trước thử thách của thời gian.

Bỗng, một giọng nói thanh khiết từ đâu vang vọng tại tâm trí y, thật ấm áp, chúng mang theo sự thánh thiện hiện lên, thổi bùng trong cậu một thứ cảm nhận mới mẻ.

Một thứ cảm xúc mà người con trai này chưa nếm trải bao giờ.

Khác với tông giọng khản đặc, the thé của 'nó'

Thật mới mẻ, lạ thường.

"GERMANY..."

khiến cho kẻ rệu rã vừa có thêm lí do, giật mình, chú ý tới.

Nhưng thật lạ lẫm làm sao.

*Germany.?*

*...!. Là ai đã gọi ?*

Không phải do Ger thấy lo vì có kẻ gọi tên mình, cậu giật mình vì ngoài East Germany ra, đã lâu rồi mới có người gọi cậu bằng tên 'thật' của mình với chất giọng thuần khiết, thánh thiện đến thế.

Cảm nhận như trong tâm trí cậu đang diễn khúc hòa tấu, khúc dao hưởng tại thánh đường thanh khiết, làm cho tâm trạng Germany nôn nao cả lên.

"..." Cậu lặng thinh một lúc lâu, muốn nói thứ gì đó nhưng thật tệ khi cơ lưỡi, bị siết chặt, yết hầu thắt lại, vô cùng khó chịu.

Cảm nhận như Ger đang cố mở bung ra đống tơ nhện đang chặng đứng âm thanh của cậu vậy.

Ger cứ mấp máy môi, nhưng đổi lại chỉ là sự cố gắng trong vô ích.

"Germany."

Tiếng nói lại tiếp tục vang vọng như ngọn lửa vàng thiêu đốt từng sợi tơ thép dày đặc, loang ra trong khoang miệng, cháy rụi từng mảng lớn, giờ đây chúng chẳng còn trở ngại nào cả.

Lúc này... Miệng Ger hé mở, cậu đã vô tình nói lên thứ mà mình muốn.

"Ai?..." Ger cấp tốc quay người, đánh mắt nhìn xung quanh, chất giọng trầm bổng thốt lên gấp gáp.

Và chính người nói lại chẳng nhận ra sau bao năm cậu cuối cùng cũng đã mở lời với một người nào đó.

Xa lạ.

Nói đúng hơn đó là trong tiềm thức.

"Germany..ở đây.." tiếng nói mang sắc thái hài lòng, vang lên.

Lần theo âm tiết Ger quay người, chúng phát ra từ phía sau toa tàu.

*Là toa chở hàng.* Ger ngập ngừng trong do dự, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn bước tới.

Đặt tay lên nắm cửa, cậu có chút ngần ngại, yết hầu rục rịch nuốt xuống thứ cảm xúc hiện tại, khuôn mặt cậu nghiêm lại.

Mở cửa sắt ra nhìn về phía trước. 'cạch...resckkk'

Tiếng kêu thật chói tai, chào đón cậu là một luồng sáng trắng chiếu gọi từ khe cửa, loang dần ra khi Ger kéo cửa, ánh sáng tỏa ra thổi vào kẻ u tối này một màu sắc mới, Ger theo bản năng che mắt lại vì chối.

Một con người với nước da trắng phản chiếu ánh trăng, trên người chỉ có độc nhất một mảnh lụa mỏng quấn quanh thân, trên hết thứ đặc biệt phía sau lưng người này là.. một đôi cách, với những lớp lông trắng sứ, rơi vãi xung quanh, thật giống bồ câu... vì khi nhìn đến nó, chúng làm Ger liên tưởng đến sự 'tự do'.

Đôi con ngươi đỏ thẫm mở to vì bất ngờ.

Thật thần kỳ, vì người đó đang tận dụng đôi cánh di chuyển lên xuống nhịp nhàng, cố định thân mình giữa tầng không.

Cả toa chở hàng, cũng không còn, chúng nhường chỗ đậu cho một...

"Thiên thần?." Đến đây Ger như đang cảm thấy choáng với cảnh sắc này, cậu vô tình nói ra suy nghĩ của chính cậu.

Khi bắt gặp cậu, người đột nhiên cười nhẹ như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ trước, vì máy tóc trắng ánh kim đang lã lướt theo chiều gió ấy, gần như đã che gần hết khuôn mặt, chỉ để lại nữa dưới cả đôi môi hồng mật ánh bóng, đang cười mỉm với cậu.

"Nghe ta..Germany... hãy giữ lấy mình, cậu chính là cậu không ai có thể thay đổi điều đó cả."

"Là sao..?"

"...!"

"Đợi đã, đừng đi..." Đôi con ngươi Ger thắt lại, hướng người về phía trước, vươn tay ra cố níu giữ, khi thấy người đột nhiên tan biến dần trên không trung.

"Hãy nhớ lấy, Germany." Nụ cười vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt thuần khiết, dần dần...dần dần tan biến trong không gian.

'đến một cách đầy bất ngờ và đi cũng thật nhanh.'

°
°
Khung cảnh trong cậu bắt đầu chuyển đổi.
°
°

" này, này! Tỉnh dậy đi chàng trai." Một người nào đó, với giọng điệu thúc giục, đã kéo Ger về thực tại.

"...?" Germany với nét mặt bơ phờ, cạn kiệt sinh lực, đôi mi đen hắc sắc rục rịch hé mở, tỉnh lại, sau giấc ngủ ngắn.

Trước mắt cậu giờ đây, đã khác.

Những chiếc ghế vắng bóng người không giống như lúc cậu đặt chân vào.

"Tỉnh lại đi, đã đến điểm dừng cuối cùng." Là người thu vé, đã gọi.

Đôi con ngươi đỏ thẫm tĩnh lặng nhìn về phía trước, bắt gặp ánh mắt ấy, người đó liền có nét mặt biến đổi kinh xuất, không còn là vẻ mặt bình thường như khi gọi y dậy.

Ger thấy lạ nhanh chóng cuối xuống né tránh ánh mắt dò xét của kẻ lạ, cậu nhận ra mũ của mình đã rơi mất từ khi nào.

Ger nhanh chóng nhặt mũ lên và đội vào, trong các chuỗi hành động ấy Ger đều cuối mặt. Cuối thấp người xuống như đang cố che đậy một thứ gì đó, không thể phơi bày chúng ra.

Ger không nán lại lâu, gấp gáp đánh chân bước khỏi chuyến tàu chứa đầy tâm tư này.

Ger vừa bước ra. Cửa tàu ngay lập tức được kéo lại, người thu vé bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy tiếng 'ren...rét' của cửa tàu.

Anh ta đưa mắt nhìn về thân ảnh đơn độc, lặng lẽ, bước trên con đường nhỏ dẫn đến cánh đồng vàng đượm, với những cử chỉ không mấy e ngại, cho thấy cậu trai với chiếc mũ beret cũ ấy đã quá quen thuộc với đường đi nơi này.

"Khi nãy, là màu đỏ? Phải không?" Người thu vé nghĩ thầm, chấn kinh, tự hỏi về những gì mình vừa thấy.

.
.
.

Germany, người con trai với mái tóc xoăn bóng lượng vài đường gợn sóng, chúng sở hữu một màu đen thật ma mị, dù cho cậu đã cố dùng chiếc mũ giấu lấy những thứ nổi bật trời bang thì thật khó có thứ gì có thể làm Ger phai mờ.

Y ngước đôi con ngươi đỏ thẫm bị che hờ bởi chiếc mũ, hướng về phía trước, Ger di chuyển thuần thục, xuyên qua cách đồng vàng vốn nổi tiếng về việc trồng được hạt lúa mạch cao cấp, tươi tốt quanh năm. Chắc hẳn nhờ chính sách của vati mà những hoạt động trong nông nghiệp lẫn công nghiệp gần đây nhộn nhịp hẳn lên, vì người đân luôn muốn cống hiến hết sức cho người đứng đầu tài ba, họ tôn sùng.

Những nơi cậu đi qua khiến các nhánh chạm vào nhau hòa lên những âm thanh 'rì rào' của sức sống, chỉ cần một cơn gió trầm bổng đi qua cũng sẽ biến những nhánh lúa mạch trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp, khoát lên mình lớp áo vàng rực, khiêu vũ theo chiều gió, âm thanh vang vọng của sự sống sẽ hoà tấu tạo nên một bảng thánh ca động lòng người.

Thật khó làm sao khi những người nghệ sĩ mới nổi lại chẳng thể làm cho người con trai bí ẩn này chú ý đến, cậu ta lạnh lùng bước về phía trước nơi có mõm đất cao thấp thoáng bên trên một ngôi nhà cũ đã bị cháy xém.

Cơ mặt Ger bổng thắt lại, dường như có một khúc mắt nào đó khiến cho người con trai tài giỏi này không thể giải ra.

Liệu đó có phải là một bài toán phức tạp?

Không. Các bài toán đối với người giỏi toàn diện như Germany, chỉ là một hạt cát trong dãy sa mạc vô tận.

Vấn đề cậu mắc phải chúng đơn giản hơn ta nghĩ nhiều. Đó là một lời nói đơn thuần nhưng mang đầy ngụ ý. Nhưng đối với Ger người còn chẳng làm chủ được cảm xúc của mình thì.. thật khó.

*Hãy giữ lấy mình? Chúng mang ý nghĩa gì.* Y thật sự không thể hiểu thấu câu nói trên. Dù cho Ger đã đọc bao nhiêu sách, văn, thơ giá trị. Dù cho có biết bao nhiêu người đã dạy qua.

Chưa bao giờ Germany người luôn được các gia sư nhận xét là một chàng trai tài giỏi, hiếm hoi, lại cảm thấy vô dụng như hôm nay.

Não y vừa thở dài trong mệt mỏi.

Ger ngước đầu khó chịu, chưa bao giờ cậu muốn học được cách đọc suy nghĩ người khác như hiện tại.

Sau một lúc, cuối cùng cậu cũng có thể thoát ra chánh đồng lúa mạch, nhưng câu hỏi đứa con của kẻ quyền lực nhất nhì hiện tại lại chẳng có một câu trả lời hợp lí nào.

Ger cũng chỉ đành gác lại mọi dòng chảy về chuyến tàu, về người thu vé, vị thiên thần bí ẩn, cả 'nó', mà tập trung cho mục đích ban đầu của mình.

Nhưng buồn thay, dòng chảy tưởng chừng như đơn giản ấy sau này.. chúng sẽ biến đổi thành một cơn bão tố, cuốn trôi tất cả.. thứ mà Germany cố gắng bảo vệ, trân trọng.

"..."

Cậu ngước mặt nhìn đến nơi quen thuộc, cơn gió từ phương nào thổi mạnh, kéo theo đó là những chiếc lá vàng ươm, lã lướt theo đường chỉ gió.

Một sự báo hiệu rõ rệt của việc giao mùa.

*Cũng đã đến thu...* Ger thầm nghĩ, trong khi bàn tay nới lỏng cảm nhận luồng gió. Rồi một mai, lá cây sẽ khô héo dần và nhường chỗ mùa đông buốt giá.

Nghĩ đến điều đó khiến Ger có đôi chút khó chịu, vì mùa đông không những lạnh còn khiến lượng khí tài của đất nước giảm mạnh. Các nhịp sống hằng ngày sẽ bị trì trệ, với cương vị là người nối bước cậu sẽ không để điều này xảy ra trong tương lai tới.

Rất nhanh thôi Ger sẽ có phương án hợp lý giải quyết vấn đề nhỏ hiện tại, còn giờ thì không, vì gần đây nguồn nhân lực đang đổ dồn cho một kế hoạch khác mang tính toàn cầu, một cuộc viễn chinh quy mô lớn tiến về phía đông, đó sẽ là một bước ngoặt có ý nghĩa to lớn cho người dân, cũng như cho Vati.... nếu thành công đó sẽ là một cú bật thật xa của cha cậu cho những kế hoạch sau này.

Cơn gió thu còn mang theo mùi hương gỗ, đất và đá từ trên mô đất thoang thoảng, dù đã đến đây nhiều đến độ thuộc hết lối đi nhưng có lẽ vết tích của đám cháy trên căn nhà nhỏ ấy vẫn còn lưu lại, cứ như mọi thứ vừa xảy ra hôm qua vậy, chúng thật đến lạ thường.

Còn việc đám cháy từ đâu mà ra, tại sao cha lại cất giữ những bức tranh tại nơi đổ nát đó, ngôi nhà và cha có mối liên kết nào không, thì có lẽ rất lâu sau Germany sẽ tự tìm ra. Còn giờ cả việc nói cũng khó khăn nên việc lấy thông tin là bất khả thi.

Ngắm nhìn hồi lâu Ger quay người, bước tiếp.

Cậu phải đi đường vòng để đến được ngôi nhà, dù có vẻ khá xa, nhưng đó là lựa chọn an toàn nhất so với việc phải chèo lên mô đất cao vời vợi, đầy nguy hiểm kia.

Ger không muốn việc cha phát hiện giao kèo giữa cậu và East thông qua các vết trầy xước, cũng có thể người xuất hiện trong giấc ngủ đang muốn ám chỉ việc 'giữ thân thể không bị thương.' tốt nhất Ger nên lựa cho mình một con đường khôn ngoan hơn.

.
.

Đến nơi, một khung cảnh mục nát, đen nhẻm của căn nhà nhỏ khiến cậu nhớ đến những căn nhà dân đã bị đổ vỡ sau chiến tranh chúng thật tàn khóc.

Nhưng nếu sự việc đó không diễn ra, đất nước cậu sẽ không có vị thế như hiện tại...

Ger bước tới nhất từng khúc gỗ lớn bị cháy xém, thân cây đen nhẻm, che giấu một bí mật nhỏ phía sau.

Sau khi để những thứ vướn bận ấy sang một bên, y cuối xuống, lần mò trong góc nhà nơi bị bóng tối che lấp, nắm hờ đôi tay cứng cáp của mình gõ nhẹ vào sàn nhà, cửa tầng hầm nào cũng vậy, chúng luôn được thiết kế một cách kín đáo để tránh bị phát hiện nên rất khó để nhận biết, nhất là khi thu về những lớp lá rơi đã che hết tầm nhìn vì vậy thật khó để định vị chúng một cách chính xác được, ngoại trừ cách này, các tiếng 'cark cark' vang đều trong không gian vắng lặng của cánh đồng vàng.

'cark..cark'

Trước đây, nơi này có thể là một khu bếp đẹp đẽ, những lớp gạch men nhiều màu sắc, ống khói lúc nào cũng nghi ngút khói, ánh lửa hồng 'tí tách' thổi bùng sự sống nơi đây. còn giờ, vết tích còn lại duy nhất chính là những viên gạch vỡ vụn, phai màu, sờn cũ.

Tay Ger di chuyển dần, thăm dò các âm lượng vang ra. 'cark..cark..cock..cock..'

Biết mình đã tìm đúng nơi, cậu lập tức lấy tay bẻ một nhánh cây đầy lá, tận dụng chúng, phủi hết lớp lá khô bám lên, một tay nắm hoen gỉ dần hiện ra, Ger đứng dậy cầm chắc tay nắm dùng sức kéo mạnh về sau.

Cần rất nhiều sức lực cho việc này vì lớp viền bao quanh chúng đã bị gỉ sét cả sau thời gian dài không đụng đến, với sức mạnh không tưởng, chứng tỏ cho chúng ta thấy rằng giờ đây Germany không còn là một đứa trẻ dễ bị bắt nạt như xưa, cậu hoàn toàn trưởng thành và có thể tự đứng vững, dùng sức mạnh y có làm những điều mình muốn.

Lớp cửa cứng đầu, di chuyển chậm chạp, phát ra tiếng kêu 'rèn..rẹt.' đầy khó chịu.

Nhưng có lì lợm mấy cũng phải chịu thua trước sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc này, Ger huơ huơ tay phủi đi lớp bụi mỏng trước mặt mình. Nơi này giống như một tầng hầm với kích thước khiêm tốn, nếu bạn chịu khó vẫn có thể ở được. Khá nhiều đồ được cất giữ bên trong chủ yếu là những quyển sách chính trị sờn cũ, trang phục quân đội của đế chế Đức, đính lên trên một thập tự sắt danh giá.

Ger không cần suy luận đã biết đây vốn là đồ của cha cậu, chỉ có cha mới có cỡ áo nhỏ và số người nhận được huân chương danh dự lại khá ít. Vì, nếu muốn có nó những người tham gia trong quân ngũ phải làm một việc cao cả, hy sinh lợi ích bản thân, tình cờ thay trong danh sách người được trao tặng lại có tên 'Nazi' thể nên Ger không tốn một giây đưa ra kết luận.

Kế bên những món đồ mang trên mình bằng chứng thời gian, đó là những bức tranh của cha, xen lẫn các bức tranh khi trước của cậu, cả những dụng cụ vẽ cũng được giấu kín ở nơi này, Ger lần mò theo đường cầu thang bước xuống lấy một khung tranh đã được chính tay y chuẩn bị khi trước, giá đỡ, tuýp màu, khay gỗ, cọ, đương nhiên không thể quên dung môi pha màu vì nó là một phần không thể thiếu trong các bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Ger bước lên sau khi chuẩn bị hoàn tất những dụng cụ cần thiết, cậu đưa mắt cảm thụ phong cảnh thanh bình trước mắt, dãy lúa mạch vàng rực, trải dài tới điểm chân trời, những cối xay gió chuyển động chậm chạp theo quán tính, cách xa các cối xay là một kho quân sự nhỏ vốn Nazi đã chọn cứ điểm khác nhưng vì nơi đó đang có các tình báo Liên Xô đang hoạt động cha cậu cần thời gian để dọn dẹp cái đuôi đeo bám nên ông đã tạm thời đặt chúng ở đây để tiện cho việc vận chuyển vì từ nơi này băng qua cách rừng lá kín sẽ đến được Ba Lan, vừa khó phát hiện lại tiện cho việc tiếp cận mục tiêu.

Nhưng vì đây là một kho quân sự nhỏ cung cấp lương thực, nhu yếu phẩm cho quân lính nên ông sẽ không bao giờ đặt sự quan tâm cho chúng vì cha cậu đã giao việc kiểm kê cho kẻ khác, làm Ger cũng phần nào an tâm.

Ger bước tới nơi tập trung nhiều tia sáng, điều chỉnh giá đỡ cho phù hợp với tầm mắt, cậu cũng dùng chúng làm bình phong che đi khuôn mặt của chính mình phòng trường hợp có kẻ tò mò thái quá, xong xuôi y đặt khung tranh lên trên, đem các tuýt màu chuẩn bị từ trước bóp ra.

Lam, cho trời.

Vàng, cho cánh đồng.

Nâu, đỏ, cho cối xay.

Lục, cho cỏ.

Và cam, cho các phiến lá mùa thu diệu kỳ.

Xen lẫn trắng, hoà quyện cho bức tranh thêm phần sống động.

Đầy đủ và hài hòa. Là thứ cậu hướng đến, bất kể sắc màu nào cũng sẽ được Ger tận dụng một cách triệt để.

Nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ có màu 'đen' trong bức tranh của chính cậu.

Nếu bạn tự hỏi tại sao không có màu đen, chỉ đơn giản vì cậu ghét chúng. Vì mỗi đêm cậu đi qua thứ màu hắc ám ấy luôn là biểu tượng chính cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net