Chap 18: "Bối rối và ngập ngừng..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nazi thực sự bàng hoàng.

Không khó để hắn hiểu ra những gì vừa xảy ra với cảnh tượng trước mặt: Những tên lính canh gác biệt thự đang giữ chặt lấy tên gián điệp cùng Vietnam. Và khi thấy hắn xuất hiện, khuôn mặt Vietnam tái hẳn đi. Anh nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy sự lo sợ như hắn là một con quái thú vậy.

Nó khác hẳn những ánh mắt mà Nazi đã thấy trước kia.

Nazi cảm thấy như có một con dao đâm qua người hắn. Cảm giác này thật khó chịu, nó làm hắn cảm thấy bức bối trong lòng. Nhưng Nazi không dám bản thân để lộ cảm xúc ra. Hắn quay sang gằn giọng nói với tên gián điệp kia:

- Nói mau! Ngươi là gián điệp của tên USSR đúng không?

Tên gián điệp không trả lời. Sự im lặng của cậu ta như một lời thừa nhận đối với Nazi. Hắn tiến tới hất văng chiếc nón khỏi đầu của tên gián điệp, để lộ khuôn mặt thật của cậu. Mặc dù cậu đang cúi đầu nhưng Nazi vẫn có thể nhận ra đó là ai.

- Thì ra là ngươi, Pacifia. - Nazi điềm nhiên nói. - Không ngờ một người nổi tiếng nhút nhát như ngươi có thể làm việc động trời này đấy!

Pacifia không trả lời, cậu vẫn cúi gằm mặt xuống. Thật ra cậu không sợ tên Nazi sẽ làm gì mình mà đang lo lắng cho người bạn thân của cậu, Vietnam. Khi nãy hai người họ đã cùng nhau hạ một số tên lính nên có thể ngoài cậu ra nên Vietnam cũng có khả năng bị trừng phạt. Pacifia đang cố nghĩ cách để giải thoát cho Vietnam nếu cả hai bị lôi đến trại tập trung của Nazi.

Nhưng mọi chuyện không xảy ra như Pacifia nghĩ. Nazi ra lệnh với những tên lính:

- Giải tên gián điệp vào trại tập trung, còn Vietnam thì để lại đây!

- Đừng làm vậy! Ngươi có thể giết ta nhưng đừng làm hại cậu ấy!

Vietnam vừa nghe thấy mệnh lệnh của Nazi liền van xin, nhưng giọng của anh lại đanh thép và cứng cỏi. Có lẽ nếu Nazi ra lệnh giết anh, anh vẫn sẽ không thấy sợ hãi.

Câu nói của Vietnam khiến Nazi hơi sững lại. Hắn nhìn anh không chớp mắt, nhưng chỉ một giây thôi.

- Không, ngươi giết ta là đúng đấy! Vietnam không hề dính dáng đến việc này! - Pacifia lên tiếng, bây giờ cậu đã ngẩng hẳn mặt lên, nhìn vào mắt của Nazi.

Sự quyết tâm hy sinh cho bạn mình của Vietnam và Pacifia làm Nazi sững sờ, và cảm giác khó chịu lúc trước càng dâng trào trong hắn. Hắn cảm thấy căm ghét Pacifia hơn bao giờ hết, nhất là khi nghe cậu bênh vực Vietnam. Có lẽ là vì tên Phát Xít Đức này không hiểu được hết ý nghĩa của tình bạn giữa hai người họ. Khi ta thật sự yêu quý người bạn của mình, ta luôn muốn bảo vệ người ấy, dù phải hy sinh tính mạng cũng không ngần ngại, nhất là khi ta mang ơn người đó.

Pacifia rất hâm mộ và biết ơn Vietnam. Năm xưa, khi bị China xâm lược, chính Vietnam đã giúp cậu đánh bại tên cướp nước, giành lại độc lập. Cũng như Philippines sau khi được Vietnam cứu khi bị đắm tàu, Pacifia luôn muốn trả ơn Vietnam vì đã giúp mình. Cũng như những mọi người trong phe Cộng Sản, cậu cảm thấy hối hận và dằn vặt vì không thể cứu người bạn, người ân nhân của mình.

Những cảm xúc đó đã thôi thúc và tiếp thêm một nguồn sức mạnh cho Pacifia, một người vốn nhút nhát, liều mạng đột nhập vào nhà tù của Phát Xít Đức để tìm bạn mình, hy vọng sẽ giải cứu được anh, mặc dù cậu thừa biết rằng nó sẽ rất nguy hiểm. Sức mạnh đó không có tên, nhưng nó bắt nguồn từ sự yêu quý và biết ơn, hai thứ cảm xúc mà chỉ những người bạn thật sự mới có được. Khi đến nơi, cậu mới tình cờ biết rằng Vietnam đã bị chuyển sang biệt thự của Nazi. Và không ngại gian nan, Pacifia đã tìm được một chiếc xe tải chở lính Phát Xít Đức đến nơi Vietnam đang bị giam cầm và bị bọn lính canh bắt được.

Nazi không thể hiểu hết tất cả những điều ấy. Cảm giác khó chịu kia cứ lớn dần trong tim hắn mà không có cách nào làm nó ngừng lại. Hắn cảm thấy căm ghét Pacifia một vì cậu đã đột nhập vào biệt thự của hắn. Phần kia có lẽ là là vì... cậu đã khiến Vietnam nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Ánh mắt đó làm Nazi cảm thấy như bản thân đang bị... tổn thương?

Sau khi nghe hai người bạn đòi hy sinh vì người kia, Nazi dường như suy nghĩ cái gì đó rồi nhìn hai người trước mặt, nói:

- Vậy thì giam tên Pacifia này vào ngục và thả Vietnam ra! Ta sẽ nói chuyện với hắn.

Những tên lính tuân theo lệnh chủ mà thả Vietnam ra rồi nhanh chóng giải Pacifia đi.

Vietnam ngồi khuỵu xuống nền nhà, nhìn những tên lính áp giải người bạn của mình đi mà không khỏi lo lắng. Anh muốn lao tới cứu Pacifia, nhưng bất lực: bọn lính canh có cầm theo súng, nếu anh lại gần thì sẽ rất nguy hiểm cho cả hai.

"Cầu trời bọn họ sẽ không làm gì cậu!" - Vietnam nghĩ thầm trong đầu mặc dù trước khi bị giải xuống cầu thang, Pacifia có quay đầu lại nhìn Vietnam như muốn trấn an anh.

Vietnam thở dài rồi ngước mặt lên, bất giác rùng mình khi bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Nazi nhìn anh. Mặt Nazi đen lại, trông hắn càng đáng sợ hơn bao giờ hết.

- Đi theo ta vào phòng, NHANH! - Nazi nói như ra lệnh với Vietnam rồi xoay người mở cửa bước vào phòng của anh.

Linh tính mách bảo rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra với anh nếu anh đi theo Nazi, nhưng không hiểu sao Vietnam vẫn đứng dậy và đi vào phòng.

Khi Vietnam vừa bước qua ngưỡng cửa, anh thấy Nazi đang đứng chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía cửa sổ. Mặc dù không nhìn nhưng bằng cách nào đó, hắn vẫn biết được sự hiện diện của anh. Nazi chậm rãi cất giọng nói, không quay lưng lại. Giọng của hắn mới lạnh lẽo và đáng sợ làm sao:

- Ngươi cũng định bỏ trốn theo tên Pacifia đó, đúng không Nam?

Vietnam giật thót khi nghe Nazi nói vậy. Anh nhìn tên Phát Xít trước mặt, ấp úng:

- T...Ta...

Nazi cúi mặt xuống:

- Ta thua tên USSR chỗ nào?

Khi hỏi Vietnam câu này, Nazi có cảm tưởng như hắn đang tự hỏi cả chính bản thân hắn. Hắn có gì không bằng tên búa liềm đó? Phải chăng... Vietnam thực sự không coi hắn là...? Nazi không dám nghĩ tiếp. Những ý nghĩ tăm tối đó đem lại cảm giác nhói đau trong lòng hắn một cách vô thức, y như những lời Kaltlen dùng để "kết tội" hắn vậy.

Vietnam cụp mắt xuống. Anh đưa tay nắm lấy tay áo kia, không dám trả lời.

Sự im lặng của Vietnam càng làm hắn điên tiết. Hắn quay phắt người lại, gằn giọng:

- Ngươi nói đi Nam! Ta thua tên Cộng Sản rác rưởi đó ở chỗ nào?!

Vietnam vẫn không hé môi nửa lời. Nazi dường như không kiểm soát được bản thân mà bước thẳng tới chỗ anh đang đứng, đẩy anh va mạnh vào vách tường phía sau và đặt hai tay ở hai bên người anh, không cho anh trốn thoát.

- N...Nazi! Ngươi làm gì vậy?!

Bị tấn công bất ngờ nên Vietnam giật mình, không kịp phản ứng. Anh ngước mặt lên, bắt gặp ánh mắt của Nazi đang nhìn anh chằm chằm với hai cảm xúc lẫn lộn chứa trong đó: căm phẫn và... đau đớn? Vietnam ngỡ ngàng, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng dường như hai má anh đang càng lúc càng đỏ lên vì vị trí hiện tại của hai người.

Vietnam hoàn toàn câm nín và bất động. Sự im lặng từ Vietnam và sát khí từ Nazi làm không khí càng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Chợt câu nói của South lúc trước văng vẳng bên tai anh:

"Sớm hay muộn ngươi cũng phải từ bỏ, hoặc là USSR, hoặc là Nazi. Ngươi hãy lựa chọn đi!"

Lúc trước South đã bắt Vietnam chọn giữa hai người: USSR và Nazi. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ, anh có thể trả lời hoặc không. Đằng này, chính Nazi lại đẩy anh vào tình huống phải đưa ra một sự lựa chọn giữa hắn và boss của anh, làm Vietnam rất khó xử. Anh phải làm gì đây?

Hình như Nazi vừa nhận ra việc hắn đang làm nên đôi mắt của hắn dịu dần đi và thay vào đó là một sự bối rối và sượng sùng. Hắn đứng thẳng người dậy, rời tay khỏi vách tường rồi bước ra ngoài mà không nói thêm một tiếng nào với Vietnam.

Cạch!

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Vietnam thở dài, vừa nhẹ nhõm vừa mệt mỏi. Anh trượt người xuống và ngồi lên sàn, thu hai chân lại và ôm lấy chúng. Đầu óc anh gần như trở nên rối ren đến mức anh không thể suy nghĩ thông được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net