Chap 19: "Suỵt! Là tớ này!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tao đã cho người đưa nó đến trại giam của mày. Chừng một tiếng nữa họ sẽ đến nơi.

- Ừ. Cảm ơn mày, Nazi.

- Mà sao mày lại muốn gặp nó vậy? Tao cũng có thể giam giữ nó được mà! Bộ mày không tin tưởng tao à?

- Không phải là tao không tin mày. Chỉ là tao có vài chuyện cần nói với nó thôi.

- Chuyện gì vậy? Nói tao nghe được không?

- Mày... không cần biết đâu. Đó là chuyện riêng của bọn tao.

- Xì, chuyện đó có gì mà mày giấu cả anh em vậy hả?

- ... Thôi tao cúp đây, tao có việc rồi.

- Ê khoan! Này Kalt, mày chưa trả lời tao mà...!

Tít! Tít! Tít!

o0o

Hắn đi dọc theo hành lang trong nhà tù quân đội của mình đến phòng giam của anh. Những bước chân của hắn gõ đều đều trên mặt sàn lạnh lẽo một cách bình thản, hai tay đút sâu vào túi áo khoác màu đen, đầu khẽ cúi xuống nên những tên lính đứng gác xung quanh khó mà nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của hắn.

Tuy vậy, họ lại lấy làm lạ khi không thấy điếu thuốc lá nào xuất hiện trên môi của tên Phát Xít vốn nghiện hút này khi hắn đi thăm tên tù nhân do Nazi chuyển tới. Nhưng dù rất tò mò, không ai trong số họ dám hỏi hắn. Đến tận bây giờ họ vẫn còn rùng mình khi nhớ đến hình phạt mà chủ nhân của họ đã dùng lên một tên lính "to gan".

Cách đây một năm, tên lính xấu số đã buột miệng hỏi hắn về quá khứ của hắn khi còn ở phe Cộng Sản. Chỉ vì một phút để trí tò mò kiểm soát, tên lính đã phải trả giá tại trại tập trung, nơi tử thần đến đón anh ta đi theo một cách mà không một ai bên ngoài có đủ can đảm để tưởng tượng ra được. Và khi nhìn thấy vài tên lính vác ra ngoài trại một đống thịt nát bét và đem nó đi đốt, những người bên ngoài biết rằng câu trả lời chắc chắn sẽ là một nỗi ám ảnh đối với họ.

Những hình phạt tàn bạo mà hắn đã áp dụng lên những tên lính khiến hắn ngứa mắt và các tù nhân, liệu hắn có dùng lên Pacifia, tên tù nhân đặc biệt mà hắn đang đến gặp không? Khả năng cao là có vì theo bọn lính canh, Pacifia là người của Cộng Sản, là kẻ thù của Kaltlen nên không lý gì hắn lại không cho giết cậu.

Lạch cạch! Kéééét!

Tiếng cửa mở thu hút sự chú ý của người đang ngồi sau những thanh sắt cửa ngục. Pacifia ngước mặt lên, sững người khi thấy Kaltlen đang đứng ở ngưỡng cửa cùng một tên lính khác. Trái tim cậu như muốn bùng nổ khi thấy người từng là bạn của mình. Nhưng đáp lại cậu, Kaltlen chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt trộn lẫn giữa vô vàn cảm xúc, nhưng hầu hết đều bị đè nén dưới sự lạnh lùng.

Kaltlen quay sang tên lính:

- Ngươi lui ra đi. Ta sẽ nói chuyện với Pacifia một mình.

Tên lính gật đầu rồi rời khỏi chỗ đó một cách nhanh chóng theo lệnh chủ.

Còn lại một mình và người trước mặt, tên Phát Xít khẽ đóng cửa lại rồi tiến về phía Pacifia.

Pacifia cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, không nói được từ nào. Tên Phát thấy vậy liền khẽ cười, giọng giễu cợt:

- Lâu rồi không gặp, không biết cậu còn nhớ tôi không nhỉ, Pacifia? Hay tôi chỉ còn là ký ức mờ nhạt đối với cậu?

Pacifia tròn mắt nhìn Kaltlen. Cậu lắc đầu liên tục:

- Không! Tớ không quên cậu...!

Kaltlen nhếch mép, cắt ngang:

- Không quên để tìm cách trả thù tôi chứ gì! Tôi biết cậu muốn chống lại phe Phát Xít, hay cụ thể hơn là chống lại tôi.

Pacifia ngạc nhiên:

- Không! Tớ không bao giờ muốn chống lại cậu! Chỉ là... đó chỉ là một sự hiểu lầm!

- Đừng nói dối nữa, Paci. Tôi biết cậu rất tệ trong việc đó mà. - Kaltlen hạ giọng. - Cậu đâu còn vương vấn gì tình bạn rác rưởi của chúng ta khi cậu hùa theo họ, đúng không? Cậu cũng chỉ coi tôi là một món đồ chơi, muốn chơi hay vứt thì cứ mặc nhiên mà làm.

- Mọi chuyện không phải như vậy đâu! - Pacifia kêu lên.

Kaltlen chậc miệng:

- Oan lắm hay sao mà cậu lại nói như vậy?

Pacifia phân bua:

- Tớ không cố ý! Tớ chỉ nghe ngài USSR nói là không nên tiếp xúc với cậu nữa. Khi xa lánh cậu, tớ đâu có biết là sẽ làm tổn thương cậu!

Kaltlen bật cười, mắt nhìn Pacifia. Suốt thời gian qua, cậu vẫn thế. Vẫn ngây thơ, trong sáng và dễ tin người như một đứa trẻ. Tên Eister Kingdom khi đó chắc không thể biết được cách đối xử lạnh lùng mà Pacifia "tặng" cho hắn là do sự nghe lời một cách ngờ nghệch của cậu mà ra. Hắn từng rất quý sự đáng yêu đó... cho đến ngày nó hại hắn.

- Cậu vẫn ngây thơ như ngày nào nhỉ Paci? Cậu vẫn hồn nhiên đi tin những gì tên búa liềm han gỉ đó mà bỏ mặc người bạn của cậu.

Pacifia cắn môi:

- Tớ...Tớ không... E...Eister... làm ơn...

- CÂM NGAY!! TA KHÔNG PHẢI TÊN CỘNG SẢN VÔ DỤNG ĐÓ!!!

Nghe Pacifia gọi mình bằng cái tên cũ, Kaltlen tức giận gầm lên làm cậu giật nảy mình, sợ hãi. Pacifia tội nghiệp lùi lại một bước, theo phản xạ. Kaltlen nhìn hành động né tránh mình của Pacifia mà khẽ bật cười cay đắng. Đến cả trong mắt cậu, hắn cũng giống một con quái vật như vậy sao? Thật là đáng buồn mà!

Tên Phát Xít đưa tay nâng cằm Pacifia lên. Ngạc nhiên thay, Pacifia không kháng cự mà chỉ nhìn hắn, đau khổ và bất lực. Trông cậu bây giờ như một con cún nhỏ không thể làm gì khác ngoài việc tuân theo lệnh chủ.

- Tôi có thể giết cậu ngay tại đây và ngay lúc này, như những tên tù nhân Cộng Sản khác nếu tôi muốn.

Kaltlen bình thản nói nhưng nó lại khiến Pacifia rùng mình sợ hãi. Nhưng tên Phát Xít lại giữ chặt cằm của cậu, nói tiếp:

- Nhưng tôi sẽ không làm vậy, ít ra là khi cậu còn giá trị đối với tôi. Cứ ở trong đây đi bạn thân yêu, tôi sẽ còn quay lại đây thăm cậu.

Rồi, bất ngờ thay, tên Phát Xít vốn máu lạnh lại đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đang chực rơi trên mí mắt của Pacifia làm cậu giật mình.

Hắn lau nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

- Với lại khi gặp lại vào sáng mai, đừng có trưng cái mặt đẫm nước mắt của cậu ra cho tôi xem. Tôi không thích nhìn cậu khóc đâu đấy!

Trong khi Pacifia còn ngạc nhiên trước hành động của hắn thì hắn đã thả cậu ra, đứng lên và quay lưng bỏ đi khỏi ngục tù.

Pacifia ngơ ngác nhìn theo. Nhưng rồi cậu không suy nghĩ tiếp nữa. Eister, à không, Kaltlen vốn là một người rất khó nắm bắt. Không phải ai, kể cả người thân thiết nhất, có thể hiểu hết được hắn. Vài phút trước, hắn có thể là một tên đáng sợ, máu lạnh, nhưng chỉ sau vài câu nói, hắn có thể trở thành một con người điềm tĩnh và quan tâm.

Ngồi dựa lưng vào tường, Pacifia hồi tưởng lại ký ức của cậu với hắn, khi cả hai vẫn còn là bạn thân của nhau. Ngày đó cả hai đã có biết bao niềm vui với nhau...

Cậu cứ bị quay cuồng với những mảnh ký ức đầy cảm xúc đó rồi thiếp đi lúc nào không hay.

.

.

.

.

.

- Paci! Dậy mau! Pacifia!

Pacifia mở toang mắt ra khi ai đó vỗ nhẹ vào má cậu. Khi tầm nhìn đã rõ trở lại, cậu nhận ra khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của... Vietnam!

- Vietnam! - Pacifia mừng rỡ khẽ reo lên và ôm chầm lấy người bạn của mình.

Vietnam cười cười, ôm lại Pacifia thật chặt. Anh nói:

- Là tớ đây, cậu không phải đang nằm mơ đâu. Hồi nãy phải khó khăn lắm tớ mới đột nhập vào đây được đấy! À, với lại xem tớ vừa tìm thấy được cái gì này!

Vietnam gỡ Pacifia khỏi vòng tay của mình rồi lấy từ trong túi áo ra một tập folder màu đen. Pacifia nhìn anh tò mò:

- Cái gì vậy?

Vietnam cười:

- Là folder chứa các chiến lược quân sự của Kaltlen. Trước khi vào đây cứu cậu, tớ đã lẻn vào trong văn phòng của hắn để trộm được đấy!

Đôi mắt của Pacifia ánh lên sự ngạc nhiên, rồi chuyển qua vui sướng. Cậu phấn khích:

- Cậu tuyệt quá! Có folder này sẽ giúp ích cho phe mình lắm đây!

Vietnam gật đầu:

- Ừ. Giờ mình đi đi, tớ có mang đồ cho cậu cải trang này!

Nói rồi Vietnam nắm tay Pacifia kéo cậu đứng dậy rồi dắt cậu ra khỏi ngục. Vietnam lấy bộ đồng phục và súng của bọn lính anh trộm được từ nhà kho đưa cho Pacifia để cậu thay đồ, cải trang thành một tên lính canh của nhà tù.

Trong lúc thay đồ, Pacifia hỏi:

- Làm sao cậu trốn khỏi biệt thự của Nazi được? Ở đó canh gắt lắm mà?

Vietnam nhún vai:

- Tớ canh lúc nửa đêm, có ít lính canh thì lẻn vào phòng khách tạo khói bằng hộp quẹt để làm chuông báo cháy reo. Trong lúc cả biệt thự trở nên hỗn loạn thì tớ tẩu thoát, đơn giản vậy thôi!

Pacifia nheo mắt:

- Vậy tại sao cậu không áp dụng cách đó ngày trước để trốn thoát?

Câu hỏi của Pacifia làm Vietnam sững người. Anh mấp máy miệng, không biết phải trả lời ra sao. Nhưng rồi Vietnam lấy lại bình tĩnh và giải thích nhanh:

- Lúc đó tớ chưa nghĩ ra. Mà nếu có thì cũng không là được vì lúc ấy lính canh gác gắt hơn bây giờ nhiều. Thôi tụi mình đi!

Xong, hai cậu con trai cùng nhau đi ra ngoài. Cánh cửa phòng giam vừa đóng lại, một cách cửa khác đã mở ra trước mặt họ: Cánh cửa dẫn đến tự do.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net