Chap 30: "Thừa nhận đi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

South Vietnam hơi nhíu mày một chút, rồi từ từ mở mắt ra. Xung quanh hắn lại là cái khoảng không gian độc một màu đen lạnh lẽo, kéo dài đến vô tận.

Hai phát súng vào đầu đã đưa hắn trở về điểm xuất phát. Kế hoạch bày ra một đống còn chưa kịp thực hiện mà đã sớm quy tiên rồi. Hài hước thật.

- Ta biết ngay sẽ xảy ra chuyện này mà.

Giọng của Vietnam vang lên cách chỗ của South Vietnam không xa. Cậu con trai màu đỏ sao vàng nhướng mày với cái người vừa xuất hiện tại đây, ánh mắt có chút ngao ngán xen lẫn chế giễu nhìn hắn.

South Vietnam ngồi dậy xoa xoa thái dương, một dáng vẻ như bỏ ngoài tai mọi lời người kia nói.

Thấy thái độ thờ ơ của đối phương, vẻ mặt của Vietnam trở nên nghiêm túc, không ngại đụng chạm mà nói ra những lời thẳng thắn:

- Ngươi không thể nắm giữ vị trí của mình được lâu đâu, tên ngụy quân như ngươi sẽ không bao giờ thay thế được chính quyền thật sự.

South Vietnam im lặng một lúc, rồi bật cười:

- Haha, ngươi nói đúng. Quả thực ta không thể điều hành đất nước một mình được.

Mỗi khi South Vietnam tỏ vẻ "nghe lời" như thế này thật đáng nghi! Vietnam hừ lạnh một tiếng:

- Đùa giỡn đủ rồi, mau quay về vị trí của mình đi. Ngươi đừng cố làm càn nữa, nó chỉ khiến ngươi gặp thêm nhiều nguy hiểm thôi South à.

- Không đâu, ta đã nhận ra cái sai của mình rồi. Ta sẽ không thể quay trở ra nếu chưa chuẩn bị tốt một thứ. Lần này ta sẽ không thất bại nữa đâu.

Vietnam kinh ngạc. Tên này còn muốn làm gì nữa đây?!

- Ta cứ nghĩ rằng mình có thể thay ngươi giải quyết mọi thứ đến hết cuộc chiến. Nhưng ta đã lầm, các đồng chí của ngươi phản ứng với ta gay gắt hơn ta nghĩ. Nếu đi một mình một ngựa sẽ chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.

South Vietnam đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Vietnam, miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt của mình:

- Vậy nên North, chúng ta cùng ra trận đi. Nếu đi cùng nhau, cả hai sẽ có thể giữ vị trí của mình lâu hơn đấy.

Đề nghị bất ngờ của South Vietnam làm Vietnam sửng sốt.

Cùng ra trận? Cùng ra trận là như thế nào?

Tức... hai người sẽ lại tách ra như năm xưa?!

Ý nghĩ đó vừa xẹt qua đầu đã lập tức châm ngòi một quả bom phẫn nộ trong Vietnam. Cả người run lên vì kích động, anh nghiến răng lao nhanh tới đấm cho South Vietnam một phát. Lực đấm quá mạnh khiến mặt hắn nghiêng sang một bên, cả người lảo đảo sắp té ngã, nhưng hắn vẫn giữ được thăng bằng.

Vietnam nhìn đối phương với vẻ mặt không thể tin được, gằn giọng:

- Mẹ kiếp, ngươi lại nghĩ đến chuyện chia cắt đất nước à?!

South Vietnam xoa xoa mặt, liếc mắt nhìn đối phương không nói gì. Bên má bị đấm của hắn bầm dập, khoé miệng còn rỉ ra chút máu. Vết thương đau rát vô cùng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như không có gì. Đây không phải lần đầu tiên hắn bị ăn đấm như thế này.

Vietnam điên tiết nhanh tay túm cổ áo của South Vietnam, dí sát lại gần:

- Ta không ngờ ngươi vẫn còn giữ cái ý đồ ghê tởm đó! Bao nhiêu năm qua ngươi vẫn chẳng thay đổi gì! Ngươi chỉ xem mạng sống của người dân như một thứ đồ chơi thôi à?! Ngươi tham quyền hám lợi đến mức coi tất cả như một trò đùa?!! South Vietnam, ngươi là một tên cặn bã!!!

Mắt của Vietnam nổi hằn lên tơ máu. Anh từng thề bằng cả tính mạng của mình, sẽ không bao giờ để cuộc chiến đau thương năm xưa lập lại trên đất nước của mình một lần nào nữa.

Hai mươi năm đẫm máu là đã quá đủ rồi.

Giọng của Vietnam bây giờ lạnh ngắt như một kẻ sắp sửa giết người, hoàn toàn trái ngược với sự ấm áp lương thiện thường ngày của anh. Vietnam cảnh cáo:

- Nếu ngươi dám nhúng tay vào đất nước một lần nữa, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!

South Vietnam nhếch mép, mặc kệ vết thương ở khoé miệng đang âm ỉ đau:

- Thế nếu không phải ta hay America, mà là một người khác nhúng tay thì sao?

- Bọn họ cứ việc thử!

- Vậy còn Nazi? Ngươi vẫn sẽ chiến đấu chống lại hắn ta chứ?

Hai tay Vietnam càng thêm siết chặt cổ áo hắn:

- Ngươi đừng có lôi chuyện này ra!!!

- Ha, cái thái độ này là sao đây? - South Vietnam cười mỉm. - Sao ngươi lại phản ứng như thế khi ta vừa nhắc đến Nazi?

Vietnam dừng lại một chút. South Vietnam vừa vươn lưỡi liếm nhẹ lên khóe miệng bị rỉ máu, vừa châm chọc hỏi:

- Ngươi đang có ý gì với hắn sao?

Một câu hỏi của hắn đã làm cái đầu đang nóng nảy của Vietnam nguội đi một chút. Anh khẽ cúi đầu hít sâu một hơi. Được rồi, nãy giờ anh đã bị tên ba sọc này kích động quá nhiều. Cần phải bình tĩnh lại một chút. Cần phải giữ cho mình cái đầu lạnh để đối phó cho thật tốt.

Vietnam khi đã trấn tĩnh bản thân xong, liền ngước lên nhìn South Vietnam. Anh không còn lớn tiếng như khi nãy nữa, nhưng vẫn giữ sự nghiêm túc trong câu nói:

- Ngươi có bị điếc không hả South? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta và Nazi không có quan hệ gì mờ ám cả. Ta hoàn toàn không có yêu thích đặc biệt với hắn.

- Vậy tại sao ngươi lại không bỏ chạy khỏi hắn sớm hơn?

- Hả?

South Vietnam gạt tay Vietnam ra. Hắn chỉnh lại cổ áo một chút, rồi hất mặt về phía anh:

- Ngươi còn nhớ trước đây ta từng nói cái gì với ngươi không? Ta từng gợi ý ngươi từ bỏ phe Cộng Sản và gia nhập Phát Xít, và ngươi từ chối.

Cậu con trai màu vàng ba sọc đỏ mang ánh nhìn đầy ý vị hướng về phía "nửa kia" bất đắc dĩ của mình, không để anh lên tiếng mà tiếp tục:

- Ta hỏi ngươi chọn ai giữa USSR và Nazi, và ngươi không trả lời. Ngươi quả quyết sẽ trung thành với USSR, nhưng cũng không nỡ buông tay Nazi. Ngươi muốn trở về với các đồng chí của mình, nhưng lại do dự trong việc rời khỏi Nazi. Cái thái độ đó là như thế nào vậy hả North?

- Ta...

Vietnam vừa thốt lên, South Vietnam nhanh chóng cắt ngang:

- Lần này ta nói, ngươi hãy lắng nghe một lần thử xem.

Hắn nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười lạnh:

- Ngươi bao biện cho quan hệ của mình, bảo chỉ là một quan hệ bạn bè bình thường. Thế ngươi có nghĩ, cái quan hệ "trong sáng" của ngươi nó sẽ ảnh hưởng đến đồng đội như thế nào không? Nếu nó thật sự "trong sáng" đến vậy, ngươi có dám công khai nó với mọi người không?

South Vietnam hơi trầm mặt xuống:

- Và mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết ngươi đã mủi lòng với một tên độc tài ác ma?

Vietnam mím môi. Anh không nghĩ tới South Vietnam lại nhớ kỹ những câu nói của anh như thế, giờ đây lại dùng chúng làm vũ khí chèn ép anh.

South Vietnam từ tốn bước tới gần, nắm lấy một bên vai Vietnam. Hắn nhìn thằng vào mắt anh, như thể đang tìm kiếm điều gì từ sâu trong đáy mắt cậu con trai.

- Do dự giữa địch và bạn, thật không giống ngươi ngày trước chút nào. Thừa nhận đi, điều gì khiến người quyến luyến Nazi đến thế?

Vietnam cắn môi quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn chằm chằm của người kia.

- Ngươi có phải đang nghĩ rằng những gì Nazi làm cho ngươi đều không có tâm cơ đằng sau? Vậy thì nói xem, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng Nazi sẽ không có ý đồ tính kế ngươi sau lưng? Cách hắn đối đãi với ngươi, có phải là thật lòng hay còn vì mục đích nào khác?

- ...

Thấy Vietnam im lặng không trả lời mình, South Vietnam nở một nụ cười ma mị:

- Ta đã luôn quan sát ngươi, North à. Quả thực trong ba tháng ở cùng Nazi, ngươi càng ngày càng trở nên thân thiết với hắn, thậm chí có dấu hiệu ỷ lại.

Nói đến đây, South Vietnam rê ngón trỏ xuống ngực Vietnam, ấn nhẹ lên da thịt anh cách tay hắn chỉ một lớp áo. Giọng hắn trầm thấp như lời dụ dỗ của ác quỷ từ địa ngục:

- Ngươi có dục vọng gì ở hắn sao, North? Ngươi khao khát gì ở hắn? Sự che chở? Sự quan tâm? Hay còn thứ gì khác?

Đến đây, South Vietnam bỗng bật cười "hắc hắc" mấy cái:

- Ủa khoan. Chẳng phải những thứ đó đều có thể tìm thấy trong tình bạn với các đồng chí của ngươi sao? Vậy ngươi còn cần Nazi làm gì nữa?

Vietnam cúi gằm mặt xuống, không chịu trả lời. South Vietnam bất mãn nắm lấy nằm Vietnam nâng lên, ép anh phải nhìn mình. Hắn khẽ cụp mí mắt, nói:

- North Vietnam, hãy thừa nhận đi. Ngươi cũng chỉ là con người mà thôi, dù có tỏ ra mình là một "người tốt" đến cỡ nào thì cũng không thể xóa được sự thật là ngươi cũng có những tham vọng sâu xa trong lòng. Ta biết ngươi ích kỷ muốn giữ lại mối giao tình với Nazi, kể cả khi ngươi đã trở về với phe Cộng Sản, dù ngươi biết rằng đây là một điều rất nguy hiểm.

- Nhưng ngươi cũng có khác gì ta đâu. - Vietnam lạnh lùng nói, đưa tay lên nắm chặt lấy cổ tay của South Vietnam. - Thậm chí cái dục vọng khát cầu của ngươi còn ghê tởm hơn nhiều!

Bị khiêu khích, South Vietnam cũng không tức giận hay phản bác, mà thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy, ta cũng có tham vọng của riêng mình. Nhưng ngươi biết tham vọng thật sự của ta là gì không?

South Vietnam ngước đầu lên, cười nhàn nhạt:

- Ta chưa bao giờ cần địa vị hay tiền bạc. Thứ ta luôn khao khát... chính là America. Ta muốn độc chiếm sự quan tâm của hắn cho một mình. Vậy nên, tất cả mọi thứ ta làm, thực chất chỉ là để America chú ý tới ta, dù chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được.

Vietnam ngớ người trước những gì đối phương vừa tiết lộ. Anh không thể tin được những gì mình vừa nghe. Giống như tất cả mọi người, anh luôn cho rằng South Vietnam lựa chọn phản bội đất nước để đi theo America là vì quyền lợi. Không ai nghĩ rằng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.

South Vietnam thở dài, lần này đôi mắt hắn thoáng lộ vẻ buồn buồn, dù miệng vẫn đang cười:

- Ta từng bị America dùng sự quan tâm giả tạo làm cho mờ mắt. Hắn chọc vào điểm yếu khiến ta sa ngã, rồi vờ làm bờ vai vững chắc cho ta dựa vào. Từ đó, ta ỷ vào hắn, tin tưởng hắn tuyệt đối, hắn bảo gì ta chẳng nghe. Để rồi sau này, ngươi thấy đấy, hắn bỏ mặc ta lại một mình đối diện với cái chết. Thật là đau lòng mà.

Vietnam và South Vietnam có chiều cao ngang nhau, nên hắn chỉ việc nghiêng người là có thể dán mặt vào vào tai anh, nói nhỏ:

- Nazi chẳng khác gì America đâu. Bọn họ đều là những tên đàn ông xấu xa, ích kỷ, chỉ biết xăm xăm trục lợi từ chúng ta, còn khi không cần nữa thì vứt. Việc Nazi đối tốt với ngươi suy cho cùng là để ngươi ỷ vào hắn, tin tưởng hắn, và "biến chất" trở thành đồng minh của hắn mà thôi. Chờ đến ngày ngươi hết giá trị lợi dụng rồi, thì pằng một cái, cái mạng của ngươi sẽ mất toi.

Từng câu từng chữ rót vào tai Vietnam càng làm anh thêm chết lặng.

Thực ra, từ lâu Vietnam vốn đã luôn có những hoài nghi với Nazi. Anh đã từng nghĩ rằng hắn đối tốt với anh là để cảm hoá anh, rồi dần dần khiến anh tự nguyện theo phe hắn.

Nhưng theo thời gian, cái nghi ngờ đầy ác cảm đó lại dần chìm xuống. Vietnam bắt đầu có cảm tình với Nazi. Anh cảm thông hắn, quý mến hắn, dần xem hắn là một người bạn. Ba tháng không phải là một thời gian dài, nhưng cũng đủ để cho con người ta nảy sinh tình cảm với nhau. Đôi khi trước sự nhiệt tình của Nazi, Vietnam thầm nghĩ, có khi nào trong cái việc làm giả dối của hắn vẫn mang một chút chân thành không?

Vietnam đã từng có hy vọng, một hy vọng rất mỏng manh, lại còn không có bất cứ cơ sở để dựa vào, nên có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Và rồi, trước khi Vietnam có thể kịp nhận ra, cái hy vọng của anh đã bị đánh cho sụp đổ mất rồi.

Những hoài nghi về Nazi anh đã luôn cố nén xuống lúc trước đã bị South Vietnam đào trở lên rồi đem ném vào mặt anh, cho anh thấy rõ bản chất hiểm độc của sự lừa dối ngọt ngào anh đã luôn đắm chìm vào. Một sự thật từ lâu anh đã luôn cố chối bỏ trong vô thức, nay đã trở lại tát một cú cho anh tỉnh ngộ.

Lẽ ra anh không nên ảo tưởng rằng, Phát Xít cũng có lòng tốt.

Nhưng dù muốn quay lưng từ bỏ Nazi, thật sự anh cũng chưa muốn tin ngay vào lời của South Vietnam. Cái tên này, cũng chẳng tốt lành gì hơn so với Nazi.

Nhớ lại những tội ác kinh hoàng hắn đã làm với người dân năm xưa, nhớ lại những lời nói xảo trá trắng trợn của hắn mà khiến anh căm hận đến xương tuỷ. South Vietnam tự nhận hắn làm vậy vì muốn America chú ý tới mình, nhưng điều đó chẳng thể làm anh cảm thông được cho hắn, chứ đừng nói là có thể ngừng ghét bỏ.

Một kẻ có thể vì chút tình cảm mà vung tay xóa bỏ hàng ngàn mạng sống, ai mà không nghĩ hắn bị tâm thần cơ chứ?

Càng nghĩ càng thấy kinh tởm đến buồn nôn.

- Nhưng dù có muốn từ bỏ Nazi và quay lại, ta cũng không cần ngươi giúp. - Vietnam đẩy mạnh vai South Vietnam. - Ta có thể tự mình vượt qua.

South Vietnam vẫn điềm tĩnh nhìn Vietnam:

- Ngươi chắc chứ?

- Ta còn có Vietcong bên mình, có USSR, có Cuba, có Laos, có rất nhiều người ủng hộ đằng sau. Mắc mớ gì phải nhờ một tên phản quốc giúp đỡ? - Vietnam trầm mặt. - Nói không chừng, ngươi cũng đang tính kế sau lưng ta!

South Vietnam bật cười khanh khách.

- Bị kẻ thù lừa gạt thì lại bao biện, bênh vực hắn. Còn được người khác giúp thì lại nghĩ xấu cho người ta. - South Vietnam lắc đầu. - Ngươi thật là ngốc quá đi, thấy mà tội.

- Ta không cần ngươi thương hại! - Vietnam gắt lên.

South Vietnam mỉm cười thở dài:

- Ta không có thương hại ngươi. Chúng ta đều chẳng hơn gì nhau đâu. Ngươi cũng đâu có khôn hơn ta ở chuyện tình cảm.

- Câm mồm!

- Vậy ta phải làm sao để ngươi tin tưởng ta đây?

- Ta không cần ngươi giúp!

South Vietnam bỗng thu lại nụ cười của mình, nhìn Vietnam:

- Ta cũng có thể làm con rối cho ngươi xài đấy.

- ... Cái gì?

Nghe đến đây, Vietnam sững lại. Biết đối phương chưa hiểu ý mình, South Vietnam liền nói rõ hơn:

- Ta cũng có thể làm con rối cho ngươi điều khiển. Coi như ta nhảy phe làm tùy tùng cho ngươi đi, có được không?

Vietnam khó hiểu nhìn South Vietnam:

- Ngươi nói gì, ta không hiểu...

South Vietnam âm thầm đánh giá, hình như lâu quá không được làm chủ cơ thể nên Vietnam dần bị tụt IQ rồi thì phải.

- North, ý của ta là khi chúng ta cũng quay trở lại nắm quyền đất nước, sẽ không giống như lúc trước chia cắt thành hai miền với chính quyền khác nhau. - South Vietnam kiên nhẫn giải thích. - Vẫn sẽ có tách ra, nhưng ta sẽ làm việc dưới trướng của ngươi, giống như ngày xưa ta làm việc cho America vậy. Ta sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của ngươi.

Để tạo sự chắc chắn cho lời cam kết của mình, South Vietnam bổ sung thêm:

- Dù gì ta cũng sẽ là Puppet state* của ngươi, mạng sống của ta sẽ hoàn toàn bị ngươi khống chế. America và France cũng không thể can thiệp vào. Ngươi lại còn được USSR chống lưng phía sau, nên bọn họ sẽ chẳng dại gì châm ngòi một cuộc lục đục nội bộ trong khi họ cũng đang chật vật với bọn Phát Xít.

(Puppet state* / Chính phủ bù nhìn: Một dạng chính phủ do thế lực nước ngoài dùng vũ lực để lập ra và điều khiển chứ không phải do người nước đó lập ra. Trong trường hợp của VN và SV, họ sẽ tạm tách ra thành hai thể chế, và SV sẽ là Puppet state của VN.)

Khi nói ra điều này, South Vietnam hoàn toàn mang vẻ nghiêm túc. Vietnam đã nghe lọt tai chưa thì hắn không rõ, nhưng nhìn vẻ mặt đã dần dịu đi cơn nóng nảy của anh, South Vietnam biết là hắn đang có cơ hội.

Lần này cách nói chuyện của South Vietnam có vẻ mang sự đồng cảm hơn. Hắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt của anh, nói:

- North, ta không mong ngươi sẽ bị lừa gạt rồi phải chịu đau thương giống như ta. Ta và ngươi đều mù quáng mà sa ngã vào cái bẫy tình của bọn họ, nên coi như chúng ta huề nhau. Ta biết ngươi vẫn còn hận ta, nhưng ta thật sự muốn giúp ngươi vực dậy từ cám dỗ của Nazi.

Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, đến mức Vietnam cảm nhận được cả hơi thở lành lạnh của South Vietnam. Hắn kiên định nhìn anh:

- Cho ta một cơ hội đi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.

- ...

Chọn Phát Xít hay chọn phản quốc?

Vietnam không muốn tiếp tục sa ngã vào vòng tay của Nazi nữa. Còn cái tên South Vietnam xảo trá, anh tất nhiên không thể bình thường hoá quan hệ với hắn ngay được.

Nhưng nếu hắn trở thành Puppet state của anh...

... biết đâu mọi chuyện lại khác?

Đến nước này rồi, anh biết mình chẳng thể làm gì hơn.

Vietnam nhắm mắt lại. South Vietnam đã thể hiện thành ý của mình bằng cách đặt cả mạng sống vào tay anh, nên anh có thể kiểm soát không để hắn làm phản nữa. Còn những nguy cơ khác khi hợp tác cùng tên này, anh sẽ tìm ra cách đề phòng và đối phó. Trường hợp tệ nhất là phải giết hắn, điều đó đối với anh không thành vấn đề.

Mãi sau một lúc cân nhắc thật lâu, Vietnam hít vào một hơi thật sâu, thở hắt ra, cùng lúc mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đối phương:

- Thôi được.

Anh sẽ thử đánh cược một lần.

South Vietnam mỉm cười, bất ngờ ôm lấy Vietnam. Cậu con trai màu đỏ sao vàng hơi khựng người, toan đẩy ra thì lại nghe giọng nói của đối phương vang lên bình tĩnh:

- Chúng ta mau đi thôi. Mọi người đang chờ đấy.

Tức thì Vietnam thấy tầm nhìn của mình tối sầm đi, cả hơi ấm của cái ôm từ South Vietnam cũng biến mất. Anh không thể nhìn hay nghe thấy cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể trôi nổi giữa thực và mơ.

Toàn bộ màu đen trong khoảng không vô tận nuốt chửng lấy cả người anh.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Ngươi còn nhớ cái chết của Dainam không?"

Kẽo . . . kẹt . . . Kẽo . . . kẹt . . .

"Ngươi còn nhớ khi hai chúng ta lần đầu tách ra chứ?"

Cạch . . .

"Cảm giác đau muốn thấu xương, đau đến tận tâm can..."

Phịch!

"Như thể từng bộ phận trên người bị xé ra một cách tàn bạo."

XOẸT!!! ... ROẠT!!!

"Máu đỏ chảy ra từ những vết thương ấy nhỏ xuống từng giọt...

Tỏng . . .

... từng giọt...

Tỏng . . .

... từng giọt..."

Tỏng . . .

"Chúng ta dần chìm vào hôn mê...

... ngủ một giấc thật sâu, thật êm đềm...

... rồi bừng tỉnh, trở về với cái thế giới tàn khốc này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net