Chap 31: "Trở lại cuộc chơi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trước đến nay, Vietnam chưa một lần bị South Vietnam hay bất kỳ tiền kiếp nào tác động.

Họ không thể gây cho anh những cơn nhức đầu hay đe dọa chiếm dụng cơ thể. Vietnam có thể bình thản mà trường tồn lâu như vậy, là bởi vì anh biết mình là một chính quyền thực thụ, không bao giờ phải lo sợ bị bọn phản động lật đổ.

Mãi cho đến vừa rồi, lần đầu tiên trong rất nhiều năm qua, Vietnam đột nhiên bị tước mất quyền kiểm soát thân thể, lại còn bị một một Việt gian đảo chính!

Nhưng có lẽ là do anh hên, hoặc do tên kia xui, South Vietnam nắm quyền không bao lâu đã bị China bắn chết. Sau đó anh và South Vietnam đã làm một thỏa thuận, rồi cả hai cùng tách ra, cùng trở lại cuộc chơi.

Sau hai ngày, khi mở mắt tỉnh dậy và điều khiển cơ thể trở lại, Vietnam cảm thấy hơi lạ lẫm. Tay chân anh bị kiệt sức rã rời, không còn cảm giác là của mình. Đầu óc anh mờ mịt trống rỗng, phải rất khó khăn mới lấy lại được tỉnh táo.

Nằm im trên giường bệnh, Vietnam nhắm mắt hít thở sâu, thả lỏng cơ thể. Đến khi tích cóp được một chút năng lượng, anh khẽ nghiêng đầu sang bên phải, chợt thấy NLF đang chống cằm ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường.

Trong lòng Vietnam bỗng thấy bồi hồi. Đã bao lâu rồi anh chưa được trực tiếp gặp y nhỉ?

Vietnam khẽ hé môi, giọng không lớn không nhỏ gọi người kia:

- Mặt Trận Dân Tộc.

- ...

- Mặt Trận Dân Tộc!

- Hở?!

NLF ngủ không sâu nên nhanh chóng bừng tỉnh lại khi bị gọi. Y ngước mặt lên, thấy Vietnam đang nhìn mình. Anh tủm tỉm nói:

- Cậu ngủ chảy nước miếng rồi kìa.

Bị nhắc, NLF khẽ giật mình. Y hấp tấp ngồi dậy, với lấy khăn giấy lau tay và miệng. Vừa lau, NLF cười xấu hổ:

- Xin lỗi, nãy mệt quá nên tôi ngủ quên một chút.

Vietnam chỉ mỉm cười, chợt nói:

- Lâu rồi không gặp cậu.

NLF ngước lên nhìn Vietnam, cũng cười tươi rói:

- Tôi vẫn luôn ở trong anh mà, North. Chúng ta có bao giờ xa nhau đâu.

Vietnam gật gật đầu, rồi sực nhớ ra:

- South đâu?

- Hắn đang nằm giường bên cạnh anh. - NLF nói, biểu cảm có hơi lộ vẻ hơi căng thẳng. - Lúc anh và South tách ra, hắn đột nhiên bị thiếu máu trầm trọng, hô hấp yếu đi rất nhiều, phải đưa vào cấp cứu. Mọi người cứ tưởng hắn sẽ chết ngay khi vừa hồi sinh trở lại.

Vietnam sửng sốt:

- Thật hả?

Thấy Vietnam lộ vẻ lo âu, NLF liền trấn an:

- Đừng lo! Giờ thì hắn ổn rồi, chỉ là chưa tỉnh lại thôi.

Nghe NLF nói xong, Vietnam khẽ thở phào:

- Vậy à... thế thì tốt rồi.

Hú hồn hết vía! Cứ tưởng những cố gắng để tách ra nãy giờ của anh sẽ thành công cốc chứ.

NLF gãi gãi cổ, có chút khó hiểu mà kể:

- Kỳ lạ là South vừa hồi sinh đã phải phải đấu tranh giữa sinh và tử, anh lại không bị hề hấn gì. Nhưng tôi vẫn cho anh truyền nước để đảm bảo.

Vietnam lo lắng hỏi thăm:

- Vậy khi nào South sẽ tỉnh?

- Tỉnh nãy giờ rồi.

Một giọng nói từ phía sau làm cả Vietnam và NLF đồng loạt nhìn sang. Trên chiếc giường bệnh bên cạnh, South Vietnam đang ngồi quay lưng về phía họ, lẳng lặng rút kim truyền nước khỏi cánh tay.

NLF bị cảnh tượng làm cho kinh ngạc:

- Tao tưởng mày còn hôn mê?! Sao mới đó dậy nhanh vậy?

- Hôn mê con mắt mày. Tao bị tụt huyết áp chứ có phải chấn thương sọ não đâu.

Nói rồi South Vietnam đứng dậy. Vừa định bước về phía trước, bỗng hắn thấy tầm nhìn của mình có chút mờ ảo, đầu bỗng trở nên đau nhức như búa bổ.

South Vietnam bị choáng váng, phải vịn lên chiếc bàn con bên cạnh mới không ngã, rồi cẩn thẩn ngồi xuống giường.

Thấy dáng vẻ lảo đảo của người kia, NLF đứng dậy mắng:

- Tụt huyết áp cũng nguy hiểm lắm đấy! Mau nằm xuống đi thằng ngu, không phải lại xỉu giờ!

South Vietnam hít sâu, giọng khản đặc nói:

- Cho tao ly nước.

NLF không hiểu South Vietna muốn làm gì, nhưng vẫn đi lấy cho hắn ly nước lọc. Vừa nhận lấy, South Vietnam một hơi uống cạn. Lúc này hắn mới trở nên ổn hơn.

Việc hắn và Vietnam tách ra lần thứ hai là một hành động rất nguy hiểm. Nếu xảy ra sơ suất gì, rất có khả năng cả hai sẽ bị đe doạ tính mạng.

South Vietnam đã dự đoán được tình huống này từ trước, nên lúc tách ra, hắn đã cố tình dồn hết khí lực vào người Vietnam để nếu có xảy ra trục trặc gì, anh vẫn có thể tự chống chọi. Còn hắn, vì thiếu hụt sức mà khi hồi sinh lại xém rơi vào tay tử thần lần nữa. Cũng may số hắn đủ lớn, nên rốt cuộc vượt qua được.

Vietnam có lẽ không hay biết những gì South Vietnam đã làm cho anh. Mà thế cũng tốt, cứ để anh không biết chuyện này cũng có cái lợi. Hắn sẽ không phải bị anh khinh bỉ, nói hắn là cố tình tự hao tổn tính mạng để lấy lòng anh.

Sau khi hoàn hồn, South Vietnam điều chỉnh lại hơi thở của mình, rồi hơi nghiêng đầu về phía sau nói với Vietnam:

- Dậy rồi thì đi thay đồ nhanh đi, có người muốn gặp ngươi đấy North.

Vietnam ngồi dậy hỏi:

- Ai vậy?

NLF liền trả lời ngay:

- Là China. Khi thấy anh và South đột nhiên tách ra, anh ta lập tức muốn gặp anh để tìm cách khai trừ South hoàn toàn.

South Vietnam nghe NLF nói cũng chẳng lộ vẻ gì sợ hãi, như thể đã đoán trước được tình huống.

Vietnam thì hơi giật mình một cái, nhưng không nói gì. Không cần hỏi, anh cũng tự đoán ra được lý do.

Ngoài phần tình cảm đồng chí giữa anh và China, còn có cả lý do chính trị. China sợ rằng South Vietnam sẽ thay thế anh, và nước Việt Nam trở thành đồng minh của Hoa Kỳ. Sau này chiến tranh kết thúc sẽ là bất lợi cho anh ta khi có một đối thủ Tư Bản ngay sát ở phía nam.

Đó cũng chính là lý do China ra tay giết hại South Vietnam ngay khi vừa nhìn thấy hắn. Nhưng Vietnam có thể đảm bảo chuyện đó không xảy ra lần nữa. Anh sẽ tìm cách đàm phán với mọi người.

Vietnam tháo kim truyền trên tay, quay sang nói:

- Vậy thì đi mau thôi. Chúng ta không nên để khách chờ quá lâu.

(tại phòng họp)

- Ngươi có bị điên không hả? Tại sao phải để hắn sống?! Cái tên nguỵ quân đó làm gì có quyền đứng trên đất của Vietnam! - China nói mà như gào lên. - Hắn vốn đã chết từ lâu rồi, sự tồn tại của hắn ngay từ đầu cũng là một sai lầm! Chúng ta phải khai trừ hắn ngay lập tức!

America nghe anh nói thì sa sầm mặt:

- Nãy giờ ngươi nghe vẫn chưa lọt tai à? Việc có khai trừ hay không một quốc gia còn phải có sự đồng ý của "đại diện", người ngoài không có quyền quyết định. Hơn nữa, ngươi không được gọi South bằng cái tên đó!

China ngoài miệng cười lạnh, trong lòng thì lửa giận cháy phừng phực:

- Ồ, ta gọi hắn là "nguỵ quân" thì có gì sai à? Chẳng phải chính ngươi đã tự mình gắn cho hắn cái biệt danh đó ngay từ đầu sao? Ha! Đúng là chủ nào tớ nấy, các ngươi giỏi nhất là chỉ biết bao che cho nhau!

Bị China cố tình khiêu khích như vậy, America tức giận đến siết chặt hai tay lại thành quyền. Nếu đây không phải là một cuộc họp đàm phán giữa gã và China, có khi gã đã lao tới giáng cho anh ta một cú đấm.

Mẹ kiếp, tên Tàu Khựa này nghĩ mình là ai? Còn dám mở miệng gọi South Vietnam là nguỵ quân, nói sinh mệnh của South Vietnam là sai lầm.

Đối với sai lầm đã gây ra năm xưa, gã rất hối hận. Dù người khác lăng mạ chửi bới gã thế nào thì gã cũng cam chịu. Nhưng nếu lôi South Vietnam vào chuyện này và chửi cả hắn, thì đừng mong gã sẽ nhẫn nhịn!

Gã đã phải chờ đợi rất nhiều năm mới được gặp lại hắn, vậy mà China cứ thế giẫm đạp lên sự chờ đợi mòn mỏi của gã, nói hắn không nên tồn tại là không nên tồn tại?!!

Thấy đối phương căm phẫn nhìn mình mà không nói lời nào, China càng thêm đắc chí. Anh hả hê tiếp tục xát muối vào vết thương của gã:

- Ngươi quên rồi sao? Chính ngươi đã biến hắn con rối mặc mình điều khiển, và cũng chính ngươi đã vứt bỏ hắn khi chiến tranh kết thúc. Năm đó ngươi đã tự tay mình đẩy hắn vào cái chết, rồi sao bây giờ lại giãy nảy bảo ta và mọi người đừng giết hắn? Có mắc cười quá không vậy?

- China, ngươi đừng có mà...

Cạch!

Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng mở ra. Hai tên kia lập tức ngừng đấu khẩu. Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu sang.

Vietnam và South Vietnam vừa bước chân vào thì dừng lại ở chỗ khung cửa, đưa mắt nhìn xung quanh, có chút ngỡ ngàng khi bị rất nhiều người nhìn chằm chằm cùng lúc như thế này.

Bầu không khí trong một chốc ngưng đọng lại, ngột ngạt đến bức người.

Gần nửa giây sau, South Vietnam là người lấy lại bình tĩnh trước tiên. Hắn nhe răng cười hỏi:

- Sao vậy, chưa từng thấy người chết từ âm phủ trở về à?

Đang thời khắc căng thẳng, vậy mà South Vietnam vẫn tỉnh bơ nói một câu bông đùa hết sức quái dị. Vietnam nghe xong thấy hơi xấu hổ với cái tên chẳng giống ai này, huých một cái vào tay hắn.

Ngay vào lúc nhìn thấy South Vietnam bước chân vào cửa phòng, hít thở vẫn bình thường, miệng vẫn tươi cười như không có gì, đôi đồng tử của China gắt gao co thắt lại.

Anh đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào South Vietnam gầm lên:

- Thằng nghiệt chủng!!! Tại sao mày vẫn còn sống?!! Sao quỷ không tha ma không bắt mẹ mày đi, còn để mày tồn tại trên đời đi gieo rắc nghiệp chướng thế này?!!

America ngay lập tức đứng phắt dậy:

- China, ngươi muốn tìm chết à?!!

Gã bị những lời cay nghiệt mà China hướng về phía South Vietnam chọc cho giận mất lý trí. Nhưng gã vừa định lao đánh người kia, một giọng nói chợt vang lên:

- Dừng lại, America!

America dừng lại ngay trước khi làm ra hành động bộc phát. Vừa rồi là giọng của South Vietnam, ngữ điệu không hiện rõ cảm xúc, nhưng nhìn vào vẻ mặt của hắn có thể thấy hắn đang nhẫn nhịn.

Thấy South Vietnam nhìn mình với ánh mắt nghiêm túc, America ngầm hiểu hắn đang bảo mình bình tĩnh lại, liền hít sâu một hơi, ngồi vào chỗ.

China thấy một màn trước mắt như vậy, liền cười khẩy một tiếng:

- Ta không biết con chó cũng có ngày leo lên sai khiến chủ được đấy!

South Vietnam bị mỉa mai nói xấu cũng không tức giận. Hắn quay sang nhìn thẳng về phía China, khẽ cười lạnh:

- Ừ, những chuyện lạ đôi khi vẫn xảy ra đấy thôi. Ta cũng lần đầu biết một thằng chuyên đi cướp đất người khác cũng có ngày đi giúp người khác giành lại đất đấy.

Một câu trả lời như đánh thẳng vào mặt China. Mọi người ai cũng sửng sốt, kể cả America. Không ai ngờ tới sẽ có ngày một đất nước... à không, phải là một chế độ đã chết dám to gan dùng quá khứ đáp trả lại China. Mà cái quá khứ đó, thật sự China không cách nào phản bác lại.

Những lời bàn tán to nhỏ bắt đầu lan truyền trong phòng họp. Những lời xì xầm to nhỏ đều như chiếc lông vũ chọc ngứa nội tâm China, khiến anh càng thêm điên tiết.

Vietnam nhìn vẻ mặt càng lúc càng đen lại của China là biết mọi chuyện đang không ổn, liền đưa tay đẩy South Vietnam ra sau, nghiêm chỉnh nói:

- Đủ rồi, hai người dừng lại đi. Chúng ta đến đây là để bàn chút việc, chứ không phải cãi nhau vớ vẩn!

China gào lên:

- Còn chuyện gì để bàn nữa!! Vietnam, sao cậu có thể nhu nhược với cái thằng nguỵ quân chó má đó chứ?!!

America quay sang chặn họng:

- Câm mồm!

Vietnam không trả lời ngay, nhanh chóng kéo tay tên "nửa kia" của mình về phía chiếc bàn với hai ghế trống. Cả hai người cùng ngồi xuống bên cạnh nhau, vô tình tạo một cảnh tượng khiến toàn bộ phòng họp há hốc mồm. Lần đầu tiên họ chứng kiến hai "đại diện" quốc gia từng tranh chấp gay gắt nay lại hoà bình ngồi cùng một chỗ.

Tất nhiên Vietnam nhận ra ngay không khí khác thường vừa xuất hiện, nhưng anh cũng không để ý mấy.

Dưới ánh mắt khó hiểu của America, ánh mắt phẫn nộ của China và những ánh mắt kinh ngạc của tất cả những người còn lại, Vietnam bình tĩnh liệng xuống một quả bom khiến cả căn phòng bị kinh thiên động địa:

- Tôi và South đã thoả thuận với nhau, chúng tôi sẽ tạm tách ra và cùng hợp tác cho đến khi chiến tranh kết thúc.

.

.

.

Vietnam khá ngạc nhiên với South Vietnam.

Xuyên suốt cuộc họp kéo dài mấy tiếng, đối mặt với vô số lời chất vấn từ China và mọi người, hắn đã trả lời một cách lưu loát trong khi vẫn có thể che giấu thành công bí mật của hắn và anh, hay nói đúng hơn là bí mật của anh và Nazi.

Vietnam khẽ thở phào trong lòng. Trước đó anh còn thấp thỏm sợ rằng South Vietnam sẽ đem chuyện của anh và Nazi ra tố cáo với mọi người.

Nhưng cuối cùng... hắn đã không đê tiện đến mức đó.

Vietnam thầm cảm ơn hắn một lần vì đã giúp bao che cho anh, rồi phối hợp với hắn để đàm phán với mọi người.

Những đề nghị đưa ra của họ không có gì nhiều. Chỉ là công bố mối quan hệ "nước chủ - bù nhìn" giữa anh và hắn và yêu cầu đưa South Vietnam thế chỗ Vietnam trong phòng tuyến chống Phát Xít ở biên giới giáp với châu Âu ở Liên Xô, còn Vietnam sẽ ở lại nước để lo liệu cho cuộc xâm lược từ Đế Quốc Nhật.

Kết thúc cuộc họp, họ đã thành công thuyết phục được mọi người. Hai bên đã đặt ra một bản cam kết để chắc chắn hơn: South Vietnam là "đại diện bù nhìn" dưới trướng của Vietnam, nếu hắn có bất kỳ hành vi phản bội nào đối với phe Cộng Sản, sẽ bị anh tử hình ngay lập tức. Việc South Vietnam đem tính mạng của mình ra để cam kết khiến mọi người dù căm ghét hay nghi ngờ hắn cũng sẽ suy nghĩ.

Vietnam tự hỏi, nên nói South Vietnam là người có tài năng xuất chúng trong ngoại giao, hay là một tên có thể nói điêu không chớp mắt?

À, cũng không hẳn là hắn nói điêu đâu. Bởi những lời cam đoan kia cũng ít nhiều là sự thật.

Vietnam chỉ suy nghĩ lung tung như thế, rồi cuối cùng lại ném hết ra sau đầu, không để ý nữa. Bởi có một chuyện khiến anh để ý, chính là sự kết hợp ăn ý của anh và hắn. Anh chưa từng để ý rằng bản thân mình có thể làm việc hài hòa, phối hợp mượt mà với South Vietnam đến thế.

Có lẽ... nếu hai người ở cùng chiến tuyến cũng không đến nỗi tệ đâu nhỉ?

Nếu như không có cuộc chiến năm xưa, liệu hai người có thể làm đồng đội tốt không?

Vietnam lại suy nghĩ lung tung, rồi lại thở dài lắc đầu. Điều đó sẽ không khả thi đâu. Bởi không có cuộc chiến đó, Việt Nam Cộng Hòa sẽ không bao giờ tồn tại.

- Làm gì mà ngẩn người thế?

Vietnam giật mình, ngước mặt lên South Vietnam đang đi bên cạnh nhìn anh với ý tứ dò hỏi. Anh bối rối lắc đầu:

- Không có gì, ngươi đừng để ý.

South Vietnam thấy anh không muốn nói thì cũng không ép. Hắn chuyển đề tài:

- Cuối tháng 11 này ta theo USSR đến biên giới châu Âu rồi. Ngươi với tên Vietcong nhớ trông nhà cẩn thận.

Vietnam nhìn sang hắn:

- Ngươi thật sự không cần Mặt Trận đi theo?

- Không cần, cứ để hắn ở lại phụ giúp ngươi đối phó với JE đi. Mình ta đi là được rồi. - South Vietnam khẽ cười. - Dù gì ta cũng bị bọn Cộng Sản các ngươi bao vây tứ phía, muốn làm phản cũng chẳng được đâu.

"Cũng đúng..." - Vietnam chỉ nghĩ chứ không nói, rồi trầm mặc một lúc.

Hai người đi song song với nhau trong im lặng, mãi cho đến khi tới phòng ngủ của Vietnam. Thực ra đó là phòng của hai người họ, South Vietnam sẽ ở tạm cùng phòng với anh. Hắn sẽ không ở lại đây lâu, nên không cần sắp xếp thêm phòng.

Hai người cùng vào phòng xong, Vietnam cẩn thận khép cửa lại. Khi đã thấy an toàn rồi, anh mới dè dặt gọi hắn:

- South.

- Hửm? - South Vietnam ngoảnh mặt lại nhìn anh.

Lúc này Vietnam không dám nhìn hắn, chỉ khẽ nói:

- Khi ngươi tới châu Âu, nếu có gặp được Nazi...

Vietnam đang nói thì chợt ngừng lại. Lần đầu tiên anh mở miệng cầu xin một người, mà người đó lại là South Vietnam nên có chút mất tự nhiên.

South Vietnam kiên nhẫn chờ anh nói hết phần còn lại trong câu. Hắn chỉ cần nghe vế đầu là đã biết ngay anh muốn nói gì với mình, nhưng hắn muốn chính anh tự mình nói ra.

Sau một lúc chần chừ, rốt cuộc Vietnam đã thu hết dũng khí mà bộc bạch hết lời trong lòng:

- Ta biết mình không nên nhờ người cái này... nhưng chỉ một lần này thôi. Xin ngươi, nếu ngươi gặp được Nazi, xin đừng làm tổn thương hắn. Cũng đừng nói với hắn là... ta có nghĩ về hắn...

Những câu từ càng về sau càng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tắt hẳn âm thanh. South Vietnam vẫn đứng đó, nhìn anh không nói gì.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.

Thật nực cười làm sao.

South Vietnam khẽ cười lạnh:

- Ngươi đã từng thấy cuộc chiến nào mà không có máu đổ xuống chưa?

- ...

- Rất tiếc. Lời đề nghị này của ngươi, ta không thể chấp nhận được. Nếu ta không làm gì tên Nazi đó, thì USSR cũng sẽ ra tay với hắn thôi.

- Nhưng...

South Vietnam lạnh lùng cắt ngang:

- North, ta đã bảo rồi. Trong những chuyện sinh tử không thể nói trước như chiến tranh, ngươi không nên để con tim lấn át trí não. Nếu không sẽ có ngày ngươi phải trả giá bằng mạng sống của mình đấy.

Vietnam mím môi không đáp. Anh biết lời của South Vietnam không phải là sai, nhưng...

Nhưng cái gì?

Vietnam thừa nhận là dù anh đã cố áp chế suy nghĩ, nhưng anh vẫn thấy lo lắng.

Lo lắng về điều gì?

Lo lắng về việc... liệu South Vietnam có ra tay với Nazi trước tiên không?

Hắn biết Nazi là điểm yếu của anh. Vì biết anh không thể tự mình tự khắc chế điểm yếu, nên hắn sẽ thay anh bóp chết điểm yếu trước để có thể kết thúc mọi chuyện thật nhanh.

South Vietnam là loại người như thế nào, Vietnam tất nhiên biết rõ nhất. Hắn nói giết là giết, nói bỏ là bỏ. Chính tính cách này đã khiến hắn trở thành một kẻ độc tài khét tiếng, và cũng chính vì vậy mà có rất nhiều kẻ căm ghét và sợ hãi hắn. Hắn tàn nhẫn, hắn máu lạnh, hắn đã muốn làm gì là sẽ ra tay không chút nhân từ.

Nếu giữa hai người họ anh là người kiên cường hơn, thì hắn chắc chắn là người quyết đoán hơn. Có đôi khi, sâu trong lòng, Vietnam vẫn thầm hy vọng bản thân có thể trở nên dứt khoát trong tình cảm như hắn. Nhưng... anh không thể đánh bại được bản chất của mình.

So về tình cảm thì anh sâu nặng và chân thành hơn hắn nhiều, nên trong các mối quan hệ anh cũng được lòng người khác hơn. Nhưng đó cũng là nhược điểm, vì quá chung tình nên anh không thể buông bỏ dễ dàng như South Vietnam.

Nhìn Vietnam cứ mãi trầm mặc như thế, South Vietnam quyết định để anh tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Hắn hắng giọng, bảo:

- Ta ra ngoài hút điếu thuốc.

- Hả? À, ừ... Ngươi đi đi.

South Vietnam chỉ khẽ gật đầu, rồi mở cửa bước ra.

Ngoài hành lang không có ai, khiến hắn yên tâm. Lúc đi dọc hành lang ra ngoài, bỗng có một đoạn hình ảnh ngắn chợt xẹt qua trong đầu hắn, vào thời điểm trong cuộc họp. Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nhớ đến nó nữa.

Vào thời điểm hắn nói ra quan hệ mới của mình với Vietnam, hắn đã nhìn ra được ánh mắt khác lạ của America hướng về phía mình. Ánh mắt của gã khiến hắn thấy ám ảnh.

Nhìn cứ như... gã đang tổn thương, hay mất mát? Hay đang cố che giấu thứ cảm xúc nào đó mà không thể nói ra?

Không quan trọng.

South Vietnam hít vào một hơi lạnh, thở ra. Hắn vẫn luôn tự nhủ với bản thân, đã quyết tâm muốn buông tay với gã, thì phải làm cho đến cùng.

Hy vọng khi hắn đến châu Âu sẽ có thể sẽ tránh mặt gã lâu hơn. Dân gian từng nói "xa mặt cách lòng". Chỉ cần không nhìn thấy gã, thì tình cảm của sẽ phai nhạt dần.

Đúng không?

Nhưng dù có suy nghĩ như thế nào, South Vietnam vẫn cứ thẫn thờ. Hắn vô ý thức bước đi, không để ý từ đằng xa đang có tiếng chạy gấp gáp trong hành lang.

NLF đang chạy thục mạng, bất ngờ thấy South Vietnam ở đối diện thì hoảng hồn, chỉ kịp kêu lên một tiếng:

- Ba Que, tránh ra!

South Vietnam ngước mặt lên. NLF vì lao về phía trước nhanh quá mà không thể kèm được quán tính, lập tức đâm sầm vào người South Vietnam. Hai người cùng ngã lăn quay ra đất.

- Á!!!

South Vietnam bị tông mà ngã ra sau, ngồi bệt xuống đất. Khi hắn hoàn hồn, quay đầu sang thì nhận ra NLF đang nằm chỏng quẹo ngay bên cạnh mình. Hắn bực mình gắt lên:

- Mắt để dưới mông à?! Đi đường chẳng nhìn đường gì cả!

NLF chỏi tay ngồi dậy, tự nhiên bị South Vietnam mắng thì cũng tức tối xẵng giọng lại:

- Có mày mắt để dưới mông á! Tao đã kêu tránh ra mà đ*o chịu nghe, đã mù còn điếc!

- Mẹ mày!

South Vietnam chửi một tiếng xong thì chống tường đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net