Số 45: [SS2] Tên khốn đáng thương. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chủ lớn giống phu nhân vậy chắc được cưng chiều lắm nhỉ? Còn được trở thành kế tử cơ mà.."

"Đúng vậy nha, kế tử là Quốc công tương lai đó. 5 năm trước cậu chủ tám tuổi, được tuyên bố làm kế tử, nghe nói hôm ấy mở tiệc to lắm."

Mấy hầu nữ che miệng nói chuyện, cười khúc khích.

[Kế tử: Người thừa kế.]

Bỗng một người khác xen vào, nghe giọng điệu có vẻ là người giúp việc lâu năm: "Mấy cô mới đến nên không biết đấy thôi, chứ phu nhân ghét cậu America lắm."

Mấy cô hầu nữ mới nghi ngờ: "Thật sao?"

Người kia nhếch môi, tay vẫn thoăn thoắt cán bột: "Ừ, thật mà, lúc sinh cậu ấy ra, phu nhân cứ nhìn thấy ngài ấy là lại gào thét lên, nói mình đã sinh ra một con quái vật. Bây giờ phu nhân mới thay đổi đấy.."

America đứng trước cửa phòng bếp, cánh tay của hắn dừng lại ngay giữa không trung. Từng lời nói của những hạ nhân trong phòng bếp như những mảnh thủy tinh cứa vào người hắn, đau đớn muốn chết. Nhưng hắn vẫn cố giữ khuôn mặt bình thản, bởi hắn đã được dạy cách làm kế tử trong 5 năm ròng rã, làm sao có thể phí hoài công lao của các thầy.

"Mấy người thôi đi." - Nhũ mẫu Sera quát - "Rảnh thì làm việc, đừng có ở đấy mà nói xấu chủ nhân mấy người, coi chừng bay đầu như chơi đấy. Nên nhớ quy tắc làm việc của dinh thự này mà tuân theo."

America 13 tuổi xoay người, hắn thầm nghĩ: thực ra bà Sera không cần phải nhắc nhở bọn họ. Nhưng hạ nhân không đạt yêu cầu hắn sẽ đuổi hết.

------
Truyện phi lợi nhuận, đăng duy nhất trên Wattpad phdtaam07, không reup/copy truyện dưới mọi hình thức!

Write & Beta: phdtaam07
------

"Anh trai!"

Nghe tiếng gọi, America quay đầu, hắn nhìn thấy Canada đang đứng ở đầu hành lang đang chạy đến chỗ mình.

"Hê hê, hôm nay em đã trốn Quốc công phu nhân đi chơi đấy."

Canada cười, cậu ta khoe chiến tích anh dũng của mình, bắt chước America gọi 'Quốc công phu nhân'.

"Sao em không học? Em phải học mới không thua anh chứ?" - America bỏ qua hành động trẻ con của Canada, tiếp tục đi về phía trước.

"Phư phư.." - Canada cười - "Chẳng phải là em vẫn luôn thắng anh sao? Anh đâu có biết gì về hội họa, em hơn anh rồi còn gì?"

America không nói gì, hắn không biết vẽ là thật, nhưng Canada có nhiều cái thắng hắn. Chẳng hạn như cậu có dị năng, có tự do, và... có nụ cười của mẹ. Có phải nếu hắn trở nên thật xuất sắc bà ấy sẽ nhìn về phía hắn?

"Em thực sự không muốn làm kế tử sao?" - America vô cảm hỏi.

Nụ cười trên khuôn mặt Canada tắt dần, cậu ta nắm lấy vai America: "Sao anh lại hỏi như vậy? Quyền lực sinh ra là dành cho anh, em có cố gắng thế nào thì cũng không đủ. Chi bằng em tìm điểm mạnh của bản thân ngay từ đầu rồi theo đuổi nó, như vậy chẳng phải là sẽ hời hơn cho em sao?"

Canada vỗ vỗ vai hắn: "Anh đừng để bị lung lay bởi lời mẹ nói, anh là người phù hợp nhất với tước hiệu Quốc công, từ giờ và về sau luôn luôn là như vậy. Nghe em đi, em đã có lựa chọn cho bản thân mình rồi. Em đi đây, anh phải tin vào bản thân mình đấy nhé."

Cậu nói xong liền bỏ đi, để lại America với tâm trạng phức tạp.

"Anh... cũng muốn có sự lựa chọn cho riêng mình mà."

[...]

America mặc vào bộ lễ phục mà cha hắn đã cho người chuẩn bị từ trước, suy nghĩ linh tinh: "Bắt cóc, thuê sát thủ, hay bỏ độc vào đồ ăn? Lần này sẽ là cái nào đây?"

Hắn rời phòng, từ hành lang lầu hai nhìn xuống dưới sảnh lớn ở phòng khách, nhìn thấy khách khứa đã đến đông đủ. Đứng từ trên nhìn xuống, bọn họ chỉ như những kẻ thấp hèn ham hư vinh.

America nhìn sang bên trái liền thấy Canada một thân lễ phục đang đứng tiếp chuyện với mấy vị tiểu thư khác khác, trông cậu cười tươi như vậy, nhưng hắn thừa biết Canada đang khó chịu muốn chết. Nhìn ra phía xa xa là ngài Quốc công - cha của hắn - ông đang bị một đống tên nịnh hót bâu lại. Bên cạnh ông là một người phụ nữ với mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu lam xinh đẹp, bà là mẹ của hắn - Quốc công phu nhân.

Hắn xuống cầu thang, đi xuống dưới sảnh, ngay lập tức có người đến bắt chuyện. Kết thúc bữa tiệc, khi khách khứa đã về hết, America ngột ngạt ra ban công, hắn giật mình khi thấy Quốc công phu nhân đang đứng ở ngoài đó.

Nhìn thấy như vậy, thế nhưng America không nói một lời, mím môi định bỏ đi thì giọng nói mềm mại của bà giữ hắn lại.

"Đã đến rồi thì ra đây đi, ta có chuyện muốn nói với con."

America hơi chần chừ, nhưng một đứa trẻ 13 tuổi thì vẫn chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi mà thôi.

Hắn bước ra, trước mặt là người phụ nữ đã sinh ra mình: "Thưa Quốc công phu nhân, con..."

"America." - Bà nói chen vào.

Nghe gọi như vậy, hắn có chút sửng sốt, từ lâu lắm rồi bà mới gọi tên hắn.

"Người có chuyện muốn nói với con?"

Bà quay lại nhìn hắn: "Đúng vậy, ta sẽ không vo, nhưng từ khi sinh con ra, ta chưa một lần cầu xin hay kì vọng ở con bất cứ điều gì. Nhưng lần này, chỉ lần này thôi..."

Đôi mắt xanh xinh đẹp của bà lạnh lùng: "Con hãy nhường cho Canada đi, thằng bé hợp làm kế tử hơn là con."

Tim của hắn nhói lên một cái tưởng như có ai bóp chặt nó, America mỉm cười, bàn tay run run nắm lại thành quyền: "Xin lỗi, nhưng con không thể làm vậy."

Quốc công phu nhân tức giận, bà nói lớn: "Ngươi chỉ là một con quái vật, ngươi không xứng, vĩnh viên không xứng!"

"Mẹ!!" - Hắn hét lên - "Con cũng là con của mẹ mà?"

Bà nhìn hắn, hai tay bịt tai lại, lắc đầu: "Không! Ngươi không phải con ta, ta chỉ có mình mình Canada là con trai mà thôi."

"Hôm nay là sinh thần của con, mẹ không thể yêu thương con một chút hay sao? Con cũng muốn được mẹ chăm sóc cho mà.."

"Ngươi chết đi! Đi chết đi! Sự tồn tại của ngươi trên đời này là một vết nhơ khó rửa, mau cút đi! Vị trí đó là của con trai ta!"

Từng câu từng chữ người phụ nữ trước mặt nói ra móp méo khiến cho tai hắn ù đi, xung quanh đều là một mảng tăm tối. Bà thực sự muốn hắn chết đi sao? Hắn đã làm gì sai, hắn thực sự không hiểu.

America cố giữ nước mắt, không cho nó rơi xuống: "Vậy thì phải thất lễ rồi, thưa Quốc công phu nhân, yêu cầu vô lý đó của người con không thể làm theo được."

Nói xong, hắn gập người cúi chào rồi bỏ đi, mặc kệ Quốc công phu nhân đang tức giận chửi rủa.

Thế nhưng hắn không biết, ở trên mái nhà, Canada đã chứng kiến hết mọi chuyện. Cậu nhóc 11 tuổi mang một đôi mắt lạnh lùng không hợp với độ tuổi thật của mình nhìn xuống một cách vô cảm, mái tóc bạch kim bị gió thổi bay phấp phới.

"Anh trai à..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net