Chương 41: Nắng ban mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua tấm rèm cửa trắng tinh tươm sạch sẽ. Căn phòng hiện đại được bài trí đơn giản mang màu của nắng dịu dàng.

Những tia nắng nhẹ nhàng hôn lên gương mặt điển trai của nam nhân đang ngủ trên chiếc giường lớn, khẽ đánh thức anh tỉnh giấc.

Đôi mi nâng lên, anh mò tay sang bên cạnh mình đã mất đi hơi ấm từ lâu mà theo thói quen mò tìm tình yêu của đời mình.

Em ấy lại dậy sớm rồi?

Vietnam ngồi dậy hơi vò loạn mái tóc màu nâu sẫm đó, rồi với tay lấy áo phông nằm lăn lóc trên giường mặc vào. Che đi cơ thể với từng đường nét nam tính ẩn hiện dưới làn da hơi ngăm màu lúa mạch khỏe mạnh.

Vietnam bước xuống dưới bếp, nhìn thấy nam nhân kia mặc trên người bộ đồ truyền thống của Trung Hoa gia tộc. Một màu đỏ với những hoa văn màu vàng nổi bật lên làn da trắng nõn, trắng đến mức bệnh tật của hắn.

Mái tóc đen tuyền như bầu trời đêm điểm thêm ánh sao hơi dài được buộc gọn vắt sang bên vai trái, hàng mi dày dài hơi rũ xuống mềm mại như cánh bướm, đôi con ngươi màu đỏ hững hờ nhìn quyển sách trong tay.

Hắn vẫn đẹp.

Đẹp như ngày hai người họ lần đầu gặp nhau.

Hắn hệt như đóa hoa mẫu đơn đỏ nở rộ diễm lệ và tỏa ra hương thơm quyến rũ nhất trong trăm ngàn hoa.

Vietnam cười nhẹ rồi lẳng lặng tiến lại mà ôm hắn từ phía sau. Anh dụi dụi lên hõm vai hắn rồi mê luyến mùi hương hoa dịu dàng tự nhiên từ cơ thể hắn.

"China, em lại dậy sớm rồi. Lại bỏ anh rồi" Vietnam tỏ vẻ tủi thân nói.

Hắn chỉ khe khẽ cười không đáp lời.

"China, em muốn ăn gì? Anh sẽ nấu cho em. À phải rồi, em còn thích gì không? Anh hôm nay sẽ làm hết cho em!" Vietnam cong môi tự tiếp lời mình.

Nghe đến đây, môi hắn khẽ mấp máy rốt cuộc mở lời nói chuyện.

"Vietnam à..." China cười trừ lắc đầu.

"Em chỉ là do anh tưởng tượng lên thôi, tỉnh lại đi"

.

.

.

Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu lên tấm bia mộ của China, bức di ảnh hắn cười rực rỡ. 

Dung mạo ấy vẫn thật xinh đẹp kể cả khi hắn đã rời bỏ trần thế.

Người ra đi thanh thản trong một buổi nắng ban mai.

Để lại một nỗi đau thống khổ cho kẻ ở lại ôm trọn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net