Chương 4 : Tôi yêu em vô cùng ( 11+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MTGPDTMNVN mặt không cảm xúc đi vào phòng tắm, vòi nước chảy xuống dưới lớp da vàng dòng máu Việt Nam, khuôn mặt vô cảm bỗng chốc sắc thay đổi, cô cắn môi ánh mắt đầy căm phẫn, cầm lấy cái rẻ kỳ mạnh sung quanh người :* Thật kinh tởm, thật đáng xấu hổ... Sao cái thằng chó chết khốn nạn đó ! Nó dám chạm vào người mình chứ...mình muốn giết nó, thật khốn kiếp, đáng chết.. *. Cô mặc một bộ váy xanh lam, hoa văn vàng kim óng ánh, Vietminh bên ngoài đang lau chùi cốc chén, cô đi ra với vẻ mặt trầm xuống.
-" MT !? Em sao thế???"- Vietminh tỏ ra lo lắng lại đỡ cô.
-" Không..em ổn mà"- MTDT cô gắng an ủi người đồng chí của mình, cô không muốn anh ấy biết mấy cái chuyện nhục nhã mà hôm qua cái tên quân ngụy kia đã làm với cô.
-" Nè MTDT, đi theo tôi"- Vietminh
-" Dạ"- MTDT
Vietminh khẽ nắm lấy đôi tay của cô, đôi bàn tay to lớn sần sùi nhiều vết chai sạn vì phải làm những công việc nặng nhọc, cuốn đầy băng gạt, sung quanh có nhiều vết sẹo vết khâu, vì bị tai nạn trong công việc. Đôi tay ấm áp của thanh niên dù hơn 1m6 thôi, nhưng cảm giác dao động khiến cho cô run lên như một dọn dẹp điện đi qua cơ thể. Tim cô đập loạn nhịn, khiến cho ngay cả anh cũng có thể cảm nhận được, liếc con ngươi màu vàng ánh kim lưu luyến nhìn cô gái đáng yêu trước mắt, họ bước đến một cái vườn hoa. Anh khẽ lấy một bông hoa bồ công anh đưa lên trước mắt cô, làn gió mát thổi qua, những cánh hoa mỏng nhẹ bay đi.
- " Thấy không? Những cánh hoa bồ công anh nó giống như những đứa con vậy...! "- Vietminh
-" Hả !?"- MTDT
-" Khi cha mẹ nó già đi hoặc nói hẳn ra là ta chả cần họ nữa, những cánh hoa bồ công anh sẽ tự bay đi...Nhưng tôi không phải hoa bồ công anh.. "- Vietminh.
-" Ukm..ngồi xuống nói chuyện, có gì tâm sự với tôi đi đồng chí"- MTDT
-" Được thôi đồng chí "- Vietminh
Anh ngồi xuống cạnh cô, MTDT sát đến lại gần người con trai ấy, cô nắm lấy đôi bàn tay săn chắc nhưng sần sùi của anh. Anh ngượng ngùng, đỏ mặt cảm giác không khí xung quanh thật bí bách dù là đang ở ngoài trời.

-" Mẹ tôi không một tôi ra trận, nhưng vì đất nước và quê hương bà ấy không thể cản được con mình, bà không muốn mất tôi, bà muốn được bế cháu bà không một cô đơn đến chết.... "- Vietminh
-" thông cảm cho đồng chí, tôi hiểu mà. Tôi cũng như bà ấy, tôi không muốn phải cô đơn, tôi sợ phải mất đi người mình yêu...nhưng tôi đã thật sự mất hết rồi... "- MTGPDTMNVN
-" Tôi hiểu mà...tôi cũng vậy, bố tôi xưa ra chiến trường đã hi sinh trên đó, để lại mẹ con tôi ở lại, cuộc đời bà chung thủy với một người, bà đã rất yêu ông thật sự khó chấp nhận khi mất đi người mình vô cùng yêu đó, nó đã tạo nên ám ảnh tâm lý, khiến bà không muốn đi mất đi đứa con trai mà mình vô cùng yêu quý nữa ".- Vietminh
-" Thương cô quá..."- MTGPDTMNVN
_Vietminh gục xuống bật khóc, dù là một nam thanh niên to lớn hay mạnh mẽ cỡ nào, thì cũng khó tài nào chịu nổi, MTGPDTMNVN ôm anh vào lòng, anh úp mặt vào người cô khóc ướt bộ váy xanh lam đó, cô vỗ lưng an ủi anh, cảm nhận được sự yêu thương quan tâm cảm nhận được nhịp đập khiến hai con người trước mắt không muốn rời nhau, nhưng cảm giác được bên nhau sẽ không thể kéo dài lâu nếu như đất nước còn có chiến tranh, kẻ địch sẽ không bao giờ cho họ được hạnh phúc....
// Tại một quán bar//
_ Một con ả mặc bộ bikini đen, thân hình tròn chịa, ngoắc chân lên cái cột đi khoe tâm hồn to tròn của mình cho nhiều nam thanh niên đôi mươi, mời tám thưởng thức. Ngồi dưới Sân Khấu Điện Ảnh, một bóng hình mặc áo vest đen đeo cà vạc theo phong cách sang trọng không kém phần ánh lên vẻ thanh lịch, lãng mạn gã nhâm nhi ly rượu liếc mắt ngắm nhìn người con gái trước mắt, con ngươi xanh đỏ chĩa vào bóng hình của con người đang rụt rè trước mắt, từ mái tóc nâu buộc gọn đến com ngươi vàng ánh kim đó, cái ánh mắt biến thái đó đang dồn sự chú ý vào tâm hồn của người con gái nơi trái tim nằm ở giữa đang đập loạn nhịp không phải vì động lực mà vì sự lo lắng và sợ hãi đang trao đảo bên trong, gã nhếch mép vươn tay ra xoa nắn đôi bàn tay cô.
-" Nè Mai?~"- VNCH
-" VNCH em...ummm"- MTGPDTMNVN
-" Làm ly đi "- VNCH
-" Xin lỗi ngài..Nhưng...! "- MTGPDTMNVN
-" Sao bây giờ em lạ vậy bé cưng ? Em dám từ chối ta luôn đấy ?"- VNCH
-" Không có thưa ngài..."- MTGPDTMNVN
-" Vậy thì làm đi !"- VNCH
Cô lấy hết sức cầm lý rượu lên làm hớp, trong lòng cầu mong bản thân còn tỉnh táo nhất là trong cái tình cảnh éo le này, cô khẽ đỡ gã dậy đưa về nhà. Đi theo hướng của quản gia đã gã lên phòng, bước vào căn phòng cô định đưa tay ra mở công tắc điện, dưới mái tóc lù xù của gã là hai đồng tử xanh đỏ nâu vàng pha lẫn lộn đang sáng rực lên, nhếch môi cười tà mị. Gã thô bạo hất cô đột ngột lên giường, cô bị lực tác động bất ngờ nên không kịp phản ứng gì mà ngã xuống, một thân hình to lớn đè mạnh lên cô thân hình nhỏ bé bị dữ lại, bị xiết chặt lại đối với thân hình cao 1m50 của cô đối với một gã trung niên lai Việt Mỹ cao 1m75 như gã thì so với một người con gái Việt Nam nhỏ bé như cô việc chiếm lợi thế đè lại cô không phải là một vấn đề.
-" Tên khốn... Bỏ ta ra..ngươi !?"- MTGPDTMNVN
-" Ghê ghê, lập mặt nhanh nhỉ?"- VNCH
-" Không...đưng..ứm"- MTGPDTMNVN
Gã ta ghé một nụ hôn lên đôi môi của cô, khiến cô run lên vì kinh tởm, mùi rượu nồng nàn, cái nụ cười ranh ma đó ! Thật gớm ghiếc, kinh tởm đến nỗi cô chỉ muốn chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh mà ói một bãi, sự dâm đãng của gã không một từ nào tả nổi khi cô gắng nhắm vào cái cổ nhẹ cảm của hôn mà hôn lên nó, cảm giác kinh tởm như một dòng điện chạy qua da, khiến cô run lên. Kẻ biến thái trước mắt mất kiểm soát mà thô bạo xé rách cái váy ra, sự kinh tởm không dừng lại cô vô vọng để tên khốn nạn trước mắt tự ý xoa nắn đùa nghịch cái tâm hồn nhẹ cảm của mình. Phản kháng cũng vô ích, chửi rủa chỉ khiến cô thêm xấu hổ, người con gái tội nghiệp nằm co giật cắn môi mà thút thít để mặc kẻ khốn nạn trước mắt làm nhục mình.
// ....... Vài phút sau đó //
_ Cô như người mất hồn, lặng lẽ pha nước cầm thuốc uống, đây thực chất là món đồ mà Vietminh cho cô để tránh những trường hợp này sảy ra, cảm giác thật kinh khủng, như chỉ muốn giết chết mình bởi những hành động và tiếng rên gợi dục đáng xấu hổ của mình vào đêm hôm qua, cô thở một hơi dài cầm cuốn sổ lên ghi chép lại :* Vậy chắc đủ rồi, mình phải gửi cho ngài ấy mới được *
// Tại một nơi vắng vẻ //
_ Cô cầm một hộp sữa để cạnh bụi cây rồi lặng lẽ bỏ đi, lúc đang đi trên đường :* Dù sao hắn hết tác dụng rồi, mình có nên giết hắn không ta ?*. MTGPDTMNVN đang mân mê cái khẩu súng trước mắt :* Húm...sẽ có*.
// Tại một góc tối //
_ Cô ném quyển sách vào một đống lửa và hét lớn :" THẬT HÈN HẠ, THẬT TÀN NHẪN CON KHI HỌ ĐANG CỐ GẮNG TẨY NÃO NHỮNG CON NGƯỜI TỘI NGHIỆP... NHỮNG ĐẤT NƯỚC.. NHỮNG CON NGƯỜI ĐỀU CÓ QUYỀN TỰ DO HẠNH PHÚC.. CHỨ KHÔNG PHẢI SỐNG DƯỚI SỰ PHỤ THUỘC CỦA KẺ KHÁC! XIN ĐỪNG BIẾN NHỮNG THIÊN  THẦN NHỎ THÀNH NHỮNG  CON QUỶ TÀN BẠO NỮA!!! ".
_ " Boàng" Một tiếng nổ lớn, làn khói mù mịt đi sung quanh, mái tóc tết bím bay trong gió, hai con ngươi vàng chói lọi trong xương mù dày đặc. Niềm tin vào thắng lợi, hòa bình độc lập nằm ngay bên trong con ngươi vàng và tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net