Chương 5 : Chờ đợi tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bước chân nhỏ bé bên con đường đất đầy bom đạn, đôi chân trần trụi tiếp tục chạy, chạy trong vô vọng. Giống như trong ký ức của cô, và bây giờ cũng vậy, cô không chạy vì sợ, cô muốn sống, tiếp tục sống. Sống để nhìn thấy đất nước hòa bình, để trả thù cho mẹ, cô chạy để những cánh tay kinh tởm đó chạm vào cơ thể mình, tiến lên không chút sợ hãi vì mẹ, vì thù hận, vì uất ức năm xưa vì chứng minh tình yêu thương đất nước và niềm tin vào hòa bình.
_ Đôi chân tội nghiệp chầy xước đến rỉ máu, đạn chạy qua chân tạo nên vết thương lớn, bọn chúng nhắm vào vết sẹo trên đôi chân yếu ớt của cô, cô chả biết cũng như chả thể hiểu làm sao bọn chúng lại đuổi theo mình. Cô núp vào một góc tường, mới cách đuôi được đám người đó.
-" Mai ~, em đang làm gì đó? "- VNCH
-" VNCH !? Ờ..ừm..."- MTGPDTMNVN
Cô xiết chặt lòng bàn thay, nắm lấy đôi bàn tay đeo găng vải trắng của gã kéo đi, dù cách qua một mảnh vải nhưng không ngăn được hơi ấm bên lòng bàn tay cô phả vài đôi bàn tay to dài lạnh lẽo của gã .Tại một quán ăn bên lề, hai người ngồi nói chuyện, người con gái vừa ăn cũng không quên nhìn trước ngó sau.
-" Sao vậy Mai ? Bọn chúng phát hiện ra em rồi hả ?"- VNCH
-" VNCH ! Anh bán đứng tôi đúng không?? "- MTGPDTMNVN
-" Người ta yêu, ta không nỡ làm vậy "- VNCH
-" Vậy tại sao?? Làm thế nào bọn chúng phát hiện ra tôi !"- MTGPDTMNVN
-" Ta không biết, không hề "- VNCH
-" ...."- MTGPDTMNVN
-" Mai à.. , đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, ...em không thể tin tôi một chút sao ?"- VNCH
-" Ô, xin lỗi tôi có việc bận... Hẹn lúc khác ta gặp lại nói chuyện "- MTGPDTMNVN

-" Mai ... Chờ đã "- VNCH
Cô đang định đứng dậy bỏ đi, nhưng bị gã chặn lại. Chạy đến gần con người bé nhỏ kia, gã cầm chiếc khăn len ấm quàng cho cô, mùi hương nước hoa nhè nhẹ giống mùi hoa mộc quê hương cô. Nhìn lên khuôn mặt ánh lên vẻ lo lắng của gã, nó không phù hợp giả tạo, gã thật ngu ngốc, thật dễ động lực nhưng không kém phần đáng tiếc.
-" Quàng lấy đi, mùi hương này khiến bọn chúng không nghĩ em là người Đông Á, cùng lúc thì nếu như cảm thấy sự cô đơn lãnh lẽo hãy để cho chiếc khăn quàng này sưởi ấm trái tim em"- VNCH
-" Anh chưa bao giờ mang cho tôi cảm giác an toàn, thử hỏi xem anh yêu tôi vì điều gì chứ, nếu như tôi không phải một cô gái trẻ xinh xắn anh còn ham ?"- MTGPDTMNVN
-" Mai trong mắt em đã dành bao nhiêu sự căm phẫn lên ác nhân này ? Tôi chưa bao giờ tìm đến em, em tìn đến tôi...tôi luôn chỉ muốn em chờ..chờ đợi một ngày nào đó..."- VNCH
-" Anh yêu tôi vì điều gì ?"- MTGPDTMNVN
-" Sự đồng cảm, vẻ đẹp tâm hồn của em... Tôi ghét những người con gái người điệu đà, yếu ớt tôi thích sự mạnh mẽ bộc lộ trong chính con người của họ hơn, tôi không đến vì sắc đẹp, không đến vì dục vọng tôi chỉ mong muốn trao trái tim này ra "- VNCH
-" Hah, tán tôi như được mùa nhỉ ?"- MTGPDTMNVN
-" Ngoài những lời nói ấm áp ra,  làm sao để tôi có được trái tim thiên sứ ?"- VNCH
-" Thật phí thời gian quá, thiên sứ sẽ rất vui khi không phải nhìn thấy cái bản mặt anh trên thế gian này "- MTGPDTMNVN
-" Mai !? "- VNCH
Cô hất tay gã bỏ đi, để mặc người con trai đứng đờ mình ra trong bất lực níu kéo.
_ Cảm giác lạ thật, chiếc khăn này ấm áp một cách kỳ lạ, cô không biết bỏ nó ra khỏi người. Mùi nước hoa nồng nàn mà gã hay xịt lên mình, mùi hương nồng nàn khó chịu đấy nó luôn khiến trái tim cô đập rất nhanh. Cái gì!? Không cô sẽ không chấp nhận điều đó, Mỹ và quân tay sai với phản động đã lấy đi tất cả mọi thứ của cô, cô không được phép động lòng, cô không cho phép bản thân. Cô luôn phải tỉnh táo, cô thà chết còn hơn trao trái tim cho một tên ác nhân phản động. Cô muốn tiện tay vứt nó đi, nhưng cái thế lực chết tiệt nào đó níu kéo cô lại. Mùa thu xe xe lạnh, cô bước vào một con hẻm nhỏ, trong lòng đang thầm nghĩ : * Có nên giết hắn không, cái thằng đó đã biết quá nhiều thứ về mình *. Suy nghĩ này đang lé lên trong đầu cô, nhưng nó lại hụt tắt lặng sau một giọng nói vang vỏng lên, khiến cô chưa kịp định hình được. Những con người to lớn kia xông đến, đè lấy cơ thể bé nhỏ của cô xuống.
[ Nhà tù Côn Đảo] :
_ Cô bị giam trong một căn phòng tối tăm, mùi hôi thối từ xác chết phả thẳng vào mặt, một tên to xác bước ra, địa ngục trần gian của cô bắt đầu !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net