11. Nhà ăn gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhu hòa ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá rơi xuống hồng y bạch phát thiếu nữ. Nàng ngồi dựa lưng vào một gốc cây lớn, đôi mắt khép hờ, gió nhẹ thổi qua nhấc theo nàng mềm mại tóc tạo thành những độ cung uốn lượn. Vốn dĩ trắng nõn mặt bị ánh sáng chiếu vào càng trở nên bừng sáng như khối bạch ngọc, dung mạo nàng vô cùng mỹ lệ, là bách bàn nan miêu. Nhìn từ xa nàng như một cái tinh linh rơi xuống nhân giới không nhiễm khói lửa.

Đã hơn hai tháng qua đi kể từ ngày nàng bắt đầu đương cầm sư ở Double Sweet, này hai tháng cũng coi như là trôi qua yên bình, sáng đi học chiều thì lại làm cầm sư. Hiện tại thái độ của mọi người trong lớp đối nàng đã dần thay đổi, tuy không gọi là thân thiết nhưng cũng không còn chán ghét hay khinh thường nữa, ít nhất cũng có thể bình thường nói chuyện đi.

Có điều làm thắc mắc là thái độ của ba người Việt Cộng, nàng cảm thấy bọn hắn dường như bắt đầu nói chuyện với nàng nhiều hơn, thậm chí ngay cả Việt Hòa cũng sẽ nói chuyện với nàng mặc dù mỗi lần trông hắn có vẻ biệt biệt nữu nữu. Này làm nàng khá khó hiểu, bọn hắn là bị làm sao vậy?

Thật ra mà nói thì Phù Lan không quá để tâm đến đến mối quan hệ giữa bọn họ lắm, nàng căn bản không bao giờ mở lời trước với bọn hắn. Ở trên học viện, bọn hắn với nàng gần như không bắt chuyện được với nhau, vì mỗi lần tới thời gian nghỉ nàng liền bỏ đi mất. Việt Cộng có nhiều lần định kêu nàng cùng nhau xuống nhà ăn nhưng chuông vừa vang thì hắn lại không thấy bóng dáng nàng. Điều này làm hắn cảm thấy khá khó chịu, hắn cứ tưởng quan hệ bọn họ đã khá lên đâu.

Ngoài trừ những người trong lớp I thì hai tháng nay nàng gần như không gặp ai khác. Không có ai làm phiền, thanh thanh đạm đạm Phù Lan rất thích như vậy an tĩnh sinh hoạt...cho nên có ai đó đem thứ này đi giúp nàng đi !

" Phù Phù, ngươi xem hôm nay chúng ta xuống nhà ăn đi, ta thấy ngươi chưa ăn gì đâu?"

Nàng liếc mắt nhìn ngồi ở kế bên nàng anh tư phấn chấn tóc bạc lục mâu thiếu niên. Mỗi lần hắn cười rộ thì bên mắt phải của hắn vệt đỏ giống như sáng lên càng làm cho hắn thêm một phần tà mị, người này không ai khác chính là Italian Empire. Tên này đã làm phiền nàng suốt hai tháng rồi a, mỗi ngày hắn đều chạy đến chỗ nàng báo danh.

Ngươi gọi ai là Phù Phù? Ta không nhớ chúng ta thân đến thế a? Italian Empire xuất hiện làm nàng cảm thấy năm tháng tĩnh hảo của nàng thật là xa vời đâu.

" Không đi, phiền toái." Phù Lan nhu mày trả lời.

" Không được a, trưa hôm nay ngươi chưa ăn gì đâu? " Nói xong Italian Empire không đợi nàng phản ứng liền kéo nàng đến nhà ăn.

Nàng trừu trừu khóe miệng, giật giật tay " Bỏ ra."

" Không bỏ. " Thấy nàng cố tránh thoát hắn càng nắm chặt hơn tuy rằng không đau nhưng lực đạo đủ để nàng không thoát ra được.

Phù Lan bất đắc dĩ thở dài, thôi tùy hắn vậy. Italian Empire nhìn nàng ngoan ngoãn nghe theo, hắn cười cười, có lẽ nàng không để ý nhưng dạo gần đây nàng bất tri bất giác đã có chút dung túng cho hắn một số hành động như bây giờ chẳng hạn. Có lẽ nàng đang dần dần chấp nhận sự tiếp cận của hắn đi. Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy thật vui vẻ.

-------- Nhà ăn --------

" Món này ăn thật ngon a. " Như Nguyệt cảm thán thưởng thức của mình bánh kem.

" Ăn đồ ngọt không ngươi không sợ béo sao? " Một bên Việt Hòa cười cười trêu chọc.

" Không có chuyện đó đâu, đừng trù ta, Hòa. " Nàng bất mãn phản bác.

Bây giờ tại bàn ăn gồm ba huynh đệ Việt Cộng, China, America, Canada, hai huynh đệ nhà Korea, Laos, Cuba và hai cái lạ mặt thiếu niên. Bọn hắn đang cười nói rất vui vẻ, bỗng nhiên Như Nguyệt như thấy gì đó mà nói với bọn hắn.

" Đó không là ca ca ngươi sao Italia? "

Vừa nghe mọi người theo hướng nàng chỉ mà quay đầu lại. Đập vào mắt bọn hắn là cảnh tượng một cái tuấn mỹ thiếu niên đang vui vẻ lôi kéo một cái mỹ lệ thiếu nữ, mặc dù mặt thiếu nữ không có quá nhiều biểu tình nhưng tinh tế vẫn thấy được một tia bất đắc dĩ.

" Ca ca ?." Một cái thiếu niên kêu lên, hắn khá giống Italian Empire đều có tóc bạc lục mâu nhưng bên mắt phải hắn lại không có vệt đỏ mà thôi. So với Italian Empire anh tư phấn chấn đôi lúc có chút trẻ con thì thiếu niên này có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.

" A, là Ita a." Italian Empire dẫn nàng lại chỗ bàn Việt Cộng " Ngươi cũng ở đây. "

" Ca ca nàng là ai? Hai người các ngươi..." Italia ngạc nhiên nhìn ca ca mình lôi kéo một cái mỹ lệ thiếu nữ. Không những hắn mà những người còn lại cũng rất kinh ngạc.

" Đây là Phù Lan, bạn của ta, Phù Phù đây là đệ đệ ta Italia. " Italian Empire cho bọn hắn giới thiệu.

Nghe hắn giới thiệu trừ những người lớp I ai cũng kinh ngạc mà nhìn nàng, cái này mỹ lệ thiếu nữ chính là cái kia ăn chơi trác táng sao? Từ lúc nhìn thấy nàng, ba người Việt Cộng chưa từng dời mắt. Thấy bọn hắn nhìn chằm chằm mình, nàng chỉ có thể gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.

" Sao ngươi lại cùng hắn cùng nhau? Còn gọi như vậy thân mật? " Việt Hòa trau mày hỏi.

Phù Lan nghe hắn giọng điệu như tra hỏi, nàng nhíu mắt lại, đang định mở miệng thì Italian Empire lại giành trước.

" Nha, thấy nàng chưa ăn, ta lo nàng sẽ đói nên mới kéo nàng xuống đây thôi. "

" Nàng là bọn ta muội muội bọn ta tự biết lo cho nàng, không tới phiên ngươi. " Việt Cộng lạnh nhạt nói, trong giọng nói thể hiện rõ sự khó chịu.

Lời nói của Việt Cộng như một quả bom khiến người xung quanh đều trợn tròn mắt không thể tin, ngay cả nàng cùng ngạc nhiên mà nhìn hắn. Sau đó bọn hắn theo bản năng mà nhìn Việt Hòa vì Việt Hòa là người ghét nàng nhất, nhưng chỉ thấy hắn im lặng không nói dường như đang biểu hiện hắn đồng ý với lời của Việt Cộng.

" Muội muội? Vậy sao ta nghe nói là các ngươi rất chán ghét nàng đâu? Chẳng lẽ ta nghe lầm sao? " Italian Empire châm chọc cười một tiếng, bán ra một bước che khuất nàng sau lưng.

Nhìn hắn hành động Việt Hòa đang chuẩn bị nổi bão lại bị Việt Nam ngăn lại.

" Được rồi, đừng nháo nữa, nếu đã tới rồi thì các ngươi ngồi ăn chung luôn đi, IE và... Tiểu Phù? "

" Um, Nam Nam nói đúng, ngươi cũng ngồi chung sao, Tiểu Phù? " Việt Cộng cũng tiếp lời.

Ba người bọn hắn quay sang nhìn nàng, từ lúc bắt đầu tới giờ nàng chưa từng mở miệng như một cái người ngồi ngoài cuộc mà nhìn xem bọn hắn, của nàng thái độ làm bọn hắn cảm thấy hụt hẫng. Rõ ràng nàng là người nhà bọn hắn nàng lại đồng ý đi ăn với người ngoài cũng không muốn ăn với bọn hắn. Nàng ghét bọn hắn đến thế sao?

Italian Empire cũng quay sang nhìn nàng " Nếu ngươi không thích chúng ta có thể đi qua chỗ khác? "

Nhìn xung quanh mọi ánh mắt đều tập chung về phía mình nàng có chút khó chịu, nàng gật nhẹ đầu,  đối với ba người Việt Cộng nói :

" Không cần như thế phiền phức, ta đi chỗ khác."

Italian Empire nghe vậy liền cười cười kéo nàng sang một bàn khác để lại biết bao con countryhumans đang ngỡ ngàng. Ba người Việt Cộng không nói gì nhìn theo hướng nàng rời đi, trong lòng hụt hẫng cảm giác bắt đầu càng lớn. Nàng thật sự chán ghét bọn hắn đến thế sao?

Nhưng có lẽ bọn hắn nên cảm thấy may mắn đâu ít nhất nàng vẫn còn nhìn bọn hắn và nói chuyện, còn những người khác thì ngay cả một cái khóe mắt nàng đều lười biếng không cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net