19. Lại một ngày bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu tháng thanh phong nhẹ nhàng thổi qua, rực rỡ thái dương cùng từng đóa bạch vân nhẹ nhàng trôi, là một ngày thật đẹp. Như thường lệ, hôm nay Der Zeitgeist vẫn thật nhiệt huyết, hiện tại là thời gian nghỉ, khắp nơi đều là náo nhiệt, xinh đẹp thiếu niên thiếu nữ từng người từng người đều ôm trên mặt những nụ cười thật vui vẻ, vô tư cùng nhau trò chuyện vui đùa. Khiến người ta không thể cảm thán, tuổi trẻ thật tốt a~

Tuy nhiên cũng có ngoại lệ không phải ai cũng thích như vậy không khí, chẳng hạn như hiện tại Phù Lan. Ngồi tựa lưng vào thật lớn cổ thụ, phía trước là yên tĩnh hồ nước, không khí vô cùng bình yên chỉ có tiếng gió thổi đôi lúc sẽ là tiếng động nhỏ do mấy tiểu động vật gây ra hoặc tiếng lật sách. Phù Lan thoải mái ngồi dưới gốc cây, hờ hững cô quạnh đôi mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay. Đây là cuốn " Nền văn minh Sumer ", hôm qua nàng đọc chưa xong nên đã mượn về từ thư viện. Nàng cứ thế mà tập trung đọc sách không hề để ý tới có một người đang hướng nàng đi tới.

Bỗng một đôi chân dừng lại ngay trước mặt nàng, Phù Lan theo đó mà nhìn lên, thu vào mắt nàng là một trương thật xinh đẹp mặt. Thiếu niên đứng ở đó đỏ sậm con ngươi ẩn ẩn hiện ngạo nghễ từ trên cao mà nhìn xuống nàng, vốn dĩ cao lớn dáng người hiện tại từ vị trí nàng nhìn đến càng khiến hắn trở nên cao lớn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hắn màu đen tóc ngắn xẹt qua tuấn mỹ gương mặt.

" Third Reich... "

" Guten morgen ( Chào buổi sáng ) "

Third Reich đối nàng gật nhẹ đầu sau đó vô cùng tự nhiên đi lại bên cạnh một chỗ cách nàng không xa ngồi xuống, nàng im lặng nhìn hắn hành động, nàng tưởng chỗ này sẽ không có người qua lại mới đúng, dù sao nó vẫn ở một nơi khá khuất đâu. Thấy Phù Lan nhìn mình hắn quay qua hỏi

" Sao vậy ? "

" Không có gì. "

" ... "

" ... "

" Sao ngươi lại ở đây? " Được một lúc thì nàng lại hỏi hắn.

" Ngươi không biết sao, nơi này rất gần với khu Chủ nghĩa đế quốc. "

" A. "

" Còn ngươi đâu ? "

" Nơi này khá yên tĩnh."

" Nha, cũng đúng." Thiếu niên gật gật đầu.

" ... "

" ... "

Thấy nàng không để ý tới chính mình mà tiếp tục tập trung vào quyển sách trên tay, Third Reich bất chợt nói.

" Ngươi thật giống của ta đệ đệ. "

" Nga ? " Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy khó hiểu.

" Hắn rất thích đọc sách, lúc nào cũng thấy hắn ôm khư quyển sách bên người. " Nói tới đây, hắn có chút bất đắc dĩ, nhiều lúc tên ngốc đó đọc sách tới quên mất ăn uống, đúng là cái đáng lo đệ đệ.

" Ta không hẳn thích đọc sách..."

" ...Chỉ đơn thuần là dùng để giết thời gian thôi." Phù Lan nhẹ giọng nói với người bên cạnh.

" Vậy sao... "

Sau một hồi ngắn ngủi đối thoại, hai người lại trở nên im lặng, Third Reich không để ý đến nàng nữa mà mở ra máy tính xách tay bắt đầu làm việc. Nơi này là nơi yêu thích của hắn, so với trong văn phòng hội trưởng thì hắn thích ra đây làm việc hơn, phong cảnh vừa tốt vừa tĩnh lặng là một nơi thích hợp để tập trung làm việc. Bình thường nơi nay có thể coi như là địa bàn của hắn, ngoài hắn ra thì không có ai nhưng hôm nay lại có người xâm nhập địa bàn của hắn rồi.

...

Buổi sáng phong nhẹ nhàng thổi, thật lớn cổ thụ hơi hơi lay động, nhàn nhạt dương quan tưới xuống tới, bị cổ thụ che đậy một phần, chút ít dương quang hóa thành viên rơi rụng xuống ngồi ở gốc cây thiếu niên thiếu nữ. Thiếu nữ ưu nhã mỹ lệ, thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, một người đọc sách, một người làm việc, từ xa nhìn lại là một bức năm tháng tĩnh hảo hình ảnh.

...

...

...

Một lúc lâu sau, Phù Lan đóng lại sách đứng lên, chỉnh lại trên người quần áo. Nghe bên cạnh có tiếng động, Third Reich ngẩng đầu nhìn qua, bốn mắt va phải, Phù Lan đối hắn nói.

" Ta đi trước. "

" Hảo."

Theo phương hướng nàng biến mất, hắn nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, một lần nữa tập trung vào công việc của mình. Chết tiệt IE, chết tiệt JE, nếu không phải hai tên ngốc đó trốn mất thì hắn đã không phải ôm đống rắc rối này ngồi ở đây rồi. Tốt nhất nên cho hắn cái thích hợp lý do, nếu không... ha hả.

-------- Một chỗ nào đó --------

" Phù Phù, ngươi thật sự vứt bỏ ngươi hảo bằng hữu a~" Italian Empire ủy khuất gào thét.

Bên cạnh hắn Japan Empire ngán ngẩm lắc đầu, khinh bỉ ánh mắt mà nhìn hắn. Sai lầm khi trốn việc đi theo tên này, hắn đã kéo hắn chạy khắp khu Chủ nghĩa xã hội. Nghĩ tới đây, Japan Empire trên trán liền nổi gân xanh, lúc đó ánh mắt của những người ở khu Chủ nghĩa xã hội nhìn bọn hắn như nhìn sinh vật lạ đều là ngạc nhiên tò mò. Thật ra mọi người nhìn bọn hắn như vậy là vì ngoài khu vực chung, người của các khu rất ít xuất hiện ở địa phận của đối phương, trừ khi có việc cần thiết. Huống chi Italian Empire và Japan Empire còn thuộc dạng nhân vật phong vân trong học viện.

' Mỹ nữ a, ngươi đang ở đâu, ngươi còn không xuất hiện là tên này còn lên cơn a. '

" IE đừng ở đó phát điên nữa, tới giờ vô học rồi."

" ... "

" Hiện tại việc ngươi cần lo là nên giải thích sao với Boss kìa. "

" Đừng nói như chỉ có mình ta có tội, ngươi cũng không thoát được đâu. "

" Chết tiệt, còn không phải do ngươi kéo. "

" Ta kéo a nhưng... ai bảo ngươi không phản kháng ~" Italian Empire vô tội nhìn hắn.

" ... " Tên này... hảo ngứa tay.

' Ta nghĩ lại rồi, mỹ nữ ngươi tốt nhất đừng xuất hiện, vứt bỏ hắn đi càng tốt, hắn đáng bị như thế. '

-------- Khu Chủ nghĩa xã hội --------

" Đại ca, ngươi nói xem tại sao Như Nguyệt lại muốn gặp Tiểu Phù. " Việt Cộng và Việt Nam đang trên đường đi về phòng học, nhớ tới lúc nãy ở nhà ăn, Việt Nam quay qua hỏi Việt Cộng.

" Sao ngươi hỏi thế ? " Việt Cộng khó hiểu nhìn đệ đệ mình.

" Thì lúc trước hai người các nàng có thích gì nhau đâu. "

" Ta nghĩ Như Nguyệt thấy Tiểu Phù thay đổi nên muốn kết bạn với nàng thôi."

" Nga, ta cũng nghĩ vậy, dù sao Tiểu Phù bây giờ thật khiến người khác tò mò. "

" Nhưng mà đại ca, nếu hai người đó trở thành bạn thì thật tốt. "

" Ngươi nói đúng. " Việt Cộng gật gù.

" A, tới rồi, ta đi trước đây, chút gặp lại đại ca ~"

" Được, một chút gặp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net