20. Tín hiệu nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------- Tan học ---------

Hôm nay là thứ bảy, Phù Lan chỉ học buổi sáng, Double Sweet thì ba giờ mới tới nàng làm việc thời gian, nhưng hiện tại mới hơn mười một giờ. Còn gần bốn tiếng thời gian, Phù Lan nghĩ nghĩ nàng nên làm gì trong khoảng thời gian này đâu...

" Ngươi cùng chúng ta cùng nhau sao, Tiểu Phù ? " Nghe tiếng Việt Cộng, nàng ngẩng lên nhìn hắn.

Im lặng một lúc, nàng nhẹ giọng nói " Không, ta có kế hoạch."

" Kế hoạch ? "

" Tới thư viện."

" Nga." Việt Cộng gật đầu, mặc dù hắn tò mò nàng tại sao lại tới đó, nàng thích sách ? Nhưng hắn cũng không có tiếp tục hỏi vì hắn biết nàng không thích người khác can thiệp sinh hoạt của nàng.

" Vậy bữa tối ngươi cùng chúng ta ăn sao ?  " Như vậy nghĩ, Việt Cộng nói sang chuyện khác.

" Không c... Hảo đi..." Phù Lan đang định nói không cần thì thấy Việt Cộng lấy một tốc độ người ngoài có thể thấy được trầm xuống.

" Nga, vậy ta để phần cho ngươi, tối gặp." Việt Cộng nghe được như ý câu trả lời thoả mãn cười một cái, liền cùng North Korea, Lithuania
cùng nhau đi ra khỏi phòng học.

" ... " Thấy hắn biểu hiện, nàng im lặng không nói, trên mặt mang theo chút mờ mịt, hắn vui vẻ cái gì ?

....

Việt Cộng đi một lúc lâu sau, Phù Lan mới chậm rì thu dọn mình tập sách, theo con đường cũ, nàng chậm chạp bước đến thư viện.

Giống hôm qua nàng nghỉ học khi, thư viện vẫn thật vắng vẻ...cũng không hẳn, hôm nay dường như nhiều hơn một cá nhân đâu. Nếu so hôm qua chỉ có mình nàng cùng các quản lí thư viện thì hôm nay nơi này còn có thêm một cái nam sinh.

Không để ý nhiều, Phù Lan liền tìm một chỗ ngồi xuống. Nàng không biết, ở nàng không phát hiện, cách đó không xa có một đôi mắt nhẹ nhàng đảo qua nàng rồi không dấu vết thu hồi.

------- Buổi tối --------

Sau khi oa ở thư viện bốn tiếng cùng sáu tiếng ở Double Sweet, một ngày của nàng lại kết thúc. Thông thả bước trên phồn hoa con đường, người người qua lại đều mang trên mặt đủ loại sắc thái, sinh động vô cùng. Tĩnh lặng hờ hững con ngươi vô hứng thú mà nhìn trước mặt mọi thứ, rõ ràng nàng đang đứng cùng bọn hắn trên một con đường, nhưng không biết vì lý do gì từ xa nhìn lại lại giống như có một cái ranh giới đang ngăn nàng với xung quanh như hai cái thế giới tách biệt.

Nhân bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, dù một người trên mặt có biểu hiện ra sao thì đôi mắt cũng sẽ phản ánh chân thật nhất suy nghĩ của người đó. Giống như hiện tại, mặt dù qua lại một số người trên mặt vô biểu cảm nhưng từ ánh mắt lại cho người khác thấy cảm xúc thật của bọn hắn, mệt mỏi có, thoải mái có, vui vẻ có, tức giận cũng có... Như thế sinh động cảm xúc, là minh chứng bọn hắn còn có để ý vật, để ý người, minh chứng cho việc bọn hắn... còn sống... Cũng giống một số người vô biểu tình mặt, nhưng đôi mắt Phù Lan lại không hề có một tia dư thừa tình cảm chỉ có tận cùng tĩnh lặng cùng hờ hững, cho nên đôi lúc người khác không khỏi cảm tưởng nàng chỉ là một con tinh xảo mỹ lệ rối.

Đương nhiên điều này Phù Lan không biết, nhưng dù có biết nàng cũng sẽ không quan tâm. Đối với nàng mà nói sống hay chết đều là giống nhau, dù gì nàng cũng đã chết một lần đâu. Còn để ý người...nghĩ tới đây, thời gian dài không chút dao động con ngươi lại xẹt qua một mạc hàn quang...Ha, thứ đó nàng không cần, Phù Lan châm chọc kéo lên khoé miệng.

...

Mở ra cửa, thấy ba con countryhumans đang ở phòng khách mỗi con một kiểu, nằm có ngồi có, Phù Lan nheo nheo mắt. Sẽ không thật sự là đợi nàng đi ? Nàng chỉ thuận tiện nói a...

Nhưng rất nhanh hiện thực liền nói cho nàng biết, bọn hắn thực sự đợi nàng. Việt Nam thấy nàng liền nhấc chân chạy qua.

" Ngươi về rồi a, Tiểu Phù. "

" ... Ta hảo đói..." Nói câu trước câu sau đều mang theo một chút ủy khuất hương vị, Việt Nam có chút đáng thương nhìn nàng.

" ... "

" Ngươi muốn giết chúng ta, sắp chết đói rồi..." Oa ở sô pha Việt Hoà rầu rĩ rầm rì.

" ... "

" Được rồi, chúng ta ăn thôi." Việt Cộng nhìn hai người họ rồi nhìn về phía nàng cười cười bất đắc dĩ, dẫn đầu vào bàn ăn.

" ... "

" ...Xin lỗi..." Ta thật sự không nghĩ các ngươi sẽ đợi a...Hơn nữa các ngươi không biết giờ ta về sao...Tại sao lại muốn đợi đâu ?

Càng nghĩ tâm trí của nàng càng lại trôi xa, câu cuối cùng càng khiến nàng thêm mê mang không hiểu, cứ như vậy Phù Lan như tượng mà đứng tại chỗ. Đi vào sau cùng Việt Hoà quay lại, thấy nàng không di chuyển liền bực bội mở miệng tỏ vẻ hắn đang rất khó chịu nếu làm lơ đi trên mặt hắn quan tâm.

" ... "

" ...Nga... " Phù Lan chậm rì nhấc chân đi vào.

Nên nói không hỗ là Việt Cộng sao, trước mắt bàn ăn làm nàng xuất hiện này ý tưởng. Nhìn Việt Hoà với Việt Nam lấy tốc độ mà ăn, rõ ràng là nhanh nhưng lại không mất đi lễ nghĩa tao nhã làm nàng có chút...vô ngữ ?

Nàng với Việt Cộng nhìn nhau rồi cũng bắt đầu cầm đũa lên.

Một bữa tối đầm ấm trôi qua, bát đũa khá nhiều, thấy Việt Cộng và Việt Hoà dọn dẹp, Việt Nam đang phụ bọn hắn . Nghĩ nghĩ Phù Lan đang định đi xuống giúp hai người bọn hắn rửa bát thì bị Việt Cộng đuổi lên phòng với lý do khuya rồi, tiểu hài tử cần đi ngủ sớm. Cả Việt Nam cũng cùng nhau bị đuổi đi.

" ... " Ngươi chắc mình lớn hơn ta sao ? Sợ ngươi còn không bằng số lẻ tuổi của ta đâu...

Tuy là nghĩ vậy nhưng Phù Lan và Việt Nam vẫn ngoan ngoãn đi lên phòng.

...

Phù Lan ngồi trên bàn đu ngoài ban công, hơi ngã người ra phía sau nhìn ngẩng đầu nhìn chân trời, giờ đã là đêm tối. Đầu hạ thanh phong đảo có điểm lạnh lẽo, nhàn nhạt ánh trăng dưới là thưa thớt mấy viên ngôi sao toả ra yếu ớt ánh sáng. Trăng sao thưa thớt, tĩnh lặng cô quạnh.

Ánh trăng nhu hoà vẩy khắp nơi quang, xung quanh biệt thự cây cối ở phong hạ nhẹ nhàng run rẩy tạo thành " sàn sạt " âm thanh, tại đây một mảnh tĩnh lặng càng thêm tịch liêu.

Phù Lan thả lỏng người khép lại đôi mắt mà cảm nhận tất cả, hiện tại nàng đang trầm tư về đoạn thời gian ở thế giới này. Đoạn này thời gian, nàng có chút không giống nàng, ngẫm lại những hành động cùng những nho nhỏ cảm xúc xuất hiện khi đối diện với sự tiếp cận của ba người Việt và Italian Empire, mày đẹp có chút nhíu lại, trạm lam con ngươi đều là mê mang...

Đây cũng không phải là điều gì tốt đẹp...

Nó là...một tín hiệu nguy hiểm...

Nghĩ tới đây, Phù Lan mị mị mắt, sau đó lại một lần nữa khép lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net