27. Kỳ thi sắp đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh phong ở trong không khí phiêu phiêu đãng đãng, gột rửa ở mỗi một góc. Đêm đã qua hơn một nửa, không trung đã dần dần sáng ngời, mờ mịt nguyệt treo ở bầu trời, nơi xa còn lập loè điểm điểm sao trời.

Nằm ở trên giường người bỗng nhiên mở mắt, trạm lam con ngươi trong đêm tối toả sáng không có nửa điểm buồn ngủ. Phù Lan nằm yên trên giường, đợi đến khi dần dần đôi mắt thích nghi được với bóng tối, nàng mới ngồi dạy.

Nhìn thời gian, nàng ngẫm nghĩ một lát rồi vào phòng tắm.

-------- 3:15 a.m. --------

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, nàng cầm lấy cặp sách đi xuống nhà. Hiện tại mọi người đều còn đang chìm vào mộng đẹp, khắp nhà đều là bóng tối bao phủ, chỉ có vài ánh đèn ngủ mờ nhạt. Phù Lan cũng không có bật đèn lên, mà chỉ mon men theo ánh đèn mà đi đến phòng bếp. Mở ra tủ lạnh, bên trong đầy ấp đồ ăn, nàng nhìn thấy một cái hộp màu bạc khá tinh xảo đặt ở ngăn dưới tủ lạnh.

Cầm lấy mở ra, ngô, là phở nha. Nàng đoán đây là Mặt Trận mua cho nàng. Nhìn trong tay màu bạc hộp đồ ăn nàng nhếch môi cười cười.

...

...

...

-------- 4:00 a.m. ---------

Hiện tại Phù Lan đang ở Der Zeitgeist, vì còn khá sớm nên học viện chưa có mở cổng. Quan sát một hồi, nàng mới cất bước đi vòng ra một gốc khuất của học viện. Nhìn cao hơn ba thước bức tường, nàng không để mà xoay người đưa lưng về phía học viện, hai tay chống ra sau, cong người một chút, dười chân lấy đà đạp một cái thật mạnh vào tường mà bật lên. Sau một cái đường cong thật đẹp nàng liền đừng trên đầu tường học viện.

Nhẹ nhàng đáp xuống đất, chỉnh lại quần áo, vừa ngẩng đầu, nàng liền mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi toàn là cây bao phủ, hơn nữa trời còn chưa sáng, nên không khí có chút vắng lặng đáng sợ, chỉ nghe vang vọng tiếng của côn trùng cùng tiếng gió xào xạc. Nàng đang ở đâu đây ?

Ngây người chốc lát, Phù Lan liền tiếp tục đi về phía trước, trông nó cũng không có vẻ rộng lớn như đã tưởng, rất nhanh nàng liền ra khỏi rừng cây. Đi dọc theo con đường nàng phát hiện này rừng cây trải dài như hàng rào. Nhìn rất giống các khu rừng nhỏ bọc xung quanh khu Chủ Nghĩa Xã Hội. Có lẽ nàng đang ở một khu nào đó đi, còn tại sao nàng biết ở đây không phải khu vực nàng học thì...ân, nàng đoán.

Đi một hồi thì nàng gặp được một toà tháp cao, toà tháp này mang đậm kiến trúc phương tây cổ, quý tộc, tao nhã rồi có chút thần bí. Nàng tò mò nhìn toà tháp, nhìn thời gian, lại thấy cửa khép hờ nên nàng đẩy cửa bước vào đi lên đỉnh tháp. Bên trên trống rỗng, toà tháp này có chiều cao thật hoàn hảo, từ nơi này có thể nhìn bao quát hết cả học viện, hơn nữa chỗ này còn là một nơi lí tưởng để ngắm sao, nó... thật gần với bầu trời.

Sau khi quan sát một vòng nàng cũng biết mình ở đâu rồi, là phía Tây của học viện, vì nàng có thể thấy khu Chủ Nghĩa Xã Hội ở phía bên phải từ vị trí này.

Nhón chân ngồi trên bờ tường, thổi qua tới mát lạnh thanh phong kéo theo tuyết trắng sợi tóc, Phù Lan ngồi nhìn phương xa đang mờ dần trăng sao mà phát ngốc trong chốc lát. Đợi một lúc, nàng lấy ra tai nghe đeo lên, hai mắt khép hờ tận hưởng cảm giác thanh bình trước mắt...

...

...

...

Hôm nay khó được không có tài liệu, America liền tranh thủ đi dạo một lát, khi đi tới phía sau phân viện toà tháp, nga, xem hắn tìm được gì đâu ?

Ngẩng đầu nhìn nằm chênh vênh trên cao thiếu nữ, hắn nhíu nhíu mày, mở cửa tháp đi lên.

America từng bước đi lại kia đang ngủ say thiếu nữ. Tới rồi cách nàng khoảng năm bước chân, hắn dừng lại, sâu thẳm đôi mắt chăm chú đánh giá nàng. Thân hình mảnh khảnh thiếu nữ ngồi dựa vào tường tháp, tư thái thả lỏng có chút lười biếng mơ hồ bày ra nàng đặc hữu ngây ngô đường cong. Tuyết trắng tóc dài tùy ý buông xõa, theo gò má mà uốn lượn. Nàng tinh xảo khuôn mặt nhỏ bị bình minh mạ lên một tầng ảm đạm dương quang liền sinh ra một cỗ khó nói nên lời dụ hoặc. Vì bị mặt trời sái lên một tầng mông lung ánh sáng làm nàng thoạt nhìn có chút không chân thật.

" Nhìn đủ sao ? " Băng băng lương lương giọng nói đột ngột vang lên.

" Ngươi nói xem ? " America cũng không có ngại ngùng vì bị phát hiện mà dời tầm mắt, hắn giọng nói còn mang theo ý cười.

Ngồi thẳng lên, lấy xuống tay nghe, Phù Lan liền không tránh né mà nhìn vào mắt hắn.

" Ngươi làm gì ở đây ? "

" So với ta làm gì ở nơi này thì ta càng thắc mắc...đường đường tiểu tiểu thư của một gia tộc sao lại ngủ ở nơi này a." Hắn lại chỉ chỉ, " Nơi này cũng không phải có thể ngủ, đặc biệt vị trí của ngươi."

" Không liên quan đến ngươi, hội trưởng của khu Chủ Nghĩa Tư Bản."

America nhúng nhúng vai, hắn vẫn tiếp tục nhìn nàng, đợi một lúc sau hắn đưa tay tới trước mặt nàng, không có gì dấu hiệu làm nàng có chút không hiểu.

" Xuống dưới." Đối với nàng ngây ngốc ánh mắt, America phun ra hai chữ.

Bởi vì địa phương nàng ngồi hoàn toàn không có gì che chắn, hơn nữa nơi này thật sự rất cao, nhìn lên chỉ thấy mây trời mênh mông. Làm hắn mạc danh có cảm giác, phảng phất không cẩn thận, nàng liền ngã xuống, biến mất không thấy.

Hắn không nghĩ thấy có người rơi xuống trước mắt hắn nha. Cho nên hắn sẽ làm người tốt đi.

Đối mặt với như vậy America, nàng có chút không phản ứng kịp nên vẫn cứ như cũ ngây ngốc nhìn hắn, thân thể vô ý thức ngã về phía sau, cùng hắn kéo ra khoảng cách.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, tuyết trắng đầu tóc làm càn tung bay giữa không trung, tứ tán mở ra. Ngồi ở đó hai mắt mờ mịt nàng, tại đây cơn gió, nhìn càng có vẻ nhỏ bé tinh tế, tựa có thể liền bị mang đi giống như.

" Xuống dưới."  Nhìn trước mắt cảnh tượng, America nhíu mày, lập lại lời vừa rồi, cốt cách rõ ràng bàn tay vẫn kiên trì ở không trung, nhưng lúc này trầm ấm giọng nói lại mang theo lạnh băng cùng nghiêm túc.

Nàng hơi hơi rũ mắt, nhìn hắn lòng bàn tay, nếu là trước đây nàng sẽ không để ý, nhưng hiện tại nhìn hắn đôi kia tựa biển sâu giống nhau mắt khiến nàng không tự chủ mà vươn tay đáp ở hắn bàn tay. Rồi dựa theo hắn lực lượng mà nhảy xuống tới.

Đợi nàng rơi xuống đất, hắn vẫn nắm tay nàng, " Buông tay."

America chỉ cười một tiếng theo ý nàng mà buông ra, hắn cúi người để sát vào nàng, mở miệng, " Ta thật tò mò."

Chưa kịp để nàng kéo ra khoảng cách, hắn liền nói, " Bề ngoài thay đổi, tính tình cũng đổi, chỉ không biết nơi nay của ngươi có hay không đổi ?", hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái ngay trán nàng.

Còn không để nàng hiểu hết ý nghĩa lời hắn nói, hắn liền xoay người rời đi. Khi đi tới cửa hắn bỗng nhiên quay đầu lại, giọng điệu như vui sướng khi người gặp hoạ mà nhắc nhở, " Ngươi nếu không đi liền sẽ muộn giờ học a."

" Nga ?" Nàng mở điện thoại, ngô, 6h48 rồi. Thu điện thoại, nàng nhanh chóng đi xuống tháp, từ khu Chủ Nghĩa Tư Bản sang khu Chủ Nghĩa Xã Hội còn xa hơn việc đi từ khu Chủ Nghĩa Đế Quốc nha.

Đợi xuống tới, nàng vừa thấy đang đi ở không xa America, nàng cất bước theo hắn. Hiện tại xung quanh chỉ có nàng và hắn, mọi người có lẽ đã lên lớp hết rồi, hai người một trước một sau, cách nhau một khoảng cách thong thả mà đi trông không có vẻ gì là sắp muộn giờ học. Người trước đúng là không có muộn, còn người sau nếu tốc độ nhanh một chút thì có lẽ sẽ không muộn...đi ?

...

----- Lớp I - khu Chủ Nghĩa Xã Hội -----

" Lí do ngươi đi muộn." Một cái nghiêm nghị nam nhân hỏi nàng.

Phù Lan ngẩng đầu xem hắn, đây là viện trưởng của khu Chủ Nghĩa Xã Hội, hắn có màu xanh đầu tóc được chải chuốt rất gọn gàng cùng với kim sắc có chút ửng đỏ con ngươi. Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, không giận mà uy, khí thế bức người. Đây cũng là một trong số ít những người ở đây nàng tình nguyện lấy tư thái hậu bối mà đối đãi vì hắn xứng được như vậy. Nga, hắn tên Association of South East Asian Nations, mọi người hay gọi hắn là ASEAN

" Ta lạc đường." Nàng thành thật trả lời.

Cả lớp : " ... "

ASEAN : " ... "

" Khụ, ngươi đùa ta ?" ASEAN ngạc nhiên hỏi.

" Không có."

" ...lạc ở đâu ?"

" Ở khu Chủ Nghĩa Tư Bản."

" Sao ngươi lạc qua đó, ta nhớ nó cách chỗ này khá xa đi ? " Nghe nàng nói, hắn nheo mắt lại.

" ... Ta tới hơi sớm, đi dạo một hồi liền lạc qua đó." Cũng không thể nói là nàng trèo tường rơi vào đó đi, vậy quá không xong.

" ... " Hắn chăm chú nhìn vào mắt nàng, xem nàng có nói dối không, đáng tiếc gì cũng không có, một mảnh thanh minh.

" Về chỗ đi, không có lần sau." Hắn thở dài, vẫy vẫy tay.

" Ân."  Gật gật đầu đi xuống chỗ ngồi, lúc đi qua chỗ Mặt Trận, hắn bỗng không dấu vết kéo áo nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đè thấp âm thanh, " Thật sự. Ta chỉ đi lạc." Nghe như vậy, Mặt Trận mới buông áo nàng ra.

Về tới chỗ ngồi, Phù Lan thở ra dài, nàng cũng không nói dối, thật sự nàng chỉ đi lạc. Sau khi nàng cùng America tách ra, nàng cứ tiếp tục đi, đi một vòng bỗng nàng phát hiện nàng lại về tới chỗ cũ, lúc đó nàng cảm thấy xong rồi. Cái này học viện thật sự cũng quá phiền phức.

" Tập trung, ta có việc cần thông báo với các ngươi." Trên bục giảng, ASEAN gõ mạnh quyển sách xuống bàn thu hút sự chú ý của cả lớp.

" Ta nghĩ các ngươi cũng đoán được ta muốn nói về vấn đề gì, như các ngươi nghĩ, sắp tới các ngươi có bài thi giữa kỳ."

" Nội quy cùng quy trình thi cũng giống lần trước, ta sẽ không nhắc lại, nga, nhớ rõ những người thấp hơn 400 điểm sẽ bổ túc nguyên kỳ nghỉ hè, đương nhiên là các hoạt động hè đều không được tham gia." Nói tới tới đây, ASEAN đầy ý vị nở nụ cười.

Cả lớp " Ngao ngao~"

" Được rồi, chúng ta bắt đầu học."

Nhìn cả lớp vùi đầu đau khổ, nàng bỗng có chút hiểu được câu nói kia của America đâu, thử sao hay là khiêu khích ?

Nếu là khiêu khích, ngô, hắn thành công, nàng không tiếp. Nàng lười nha, cho nên hắn liền chơi một mình đi.

Nhớ lại khi nãy hắn gõ đầu nàng, Phù Lan bĩu môi mà hừ lạnh, còn chưa có ai dám đối nàng như vậy đâu, thật đáng ghét.

---- Lớp I - khu Chủ Nghĩa Tư Bản ----

" Hắt xì " America quát quát mũi, là ai nhắc tới hắn.

" Bị cảm sao ? " Ngồi bên cạnh tuấn mỹ thiếu niên hỏi.

" Không có, France."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net